Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 32: Con tin của bắc dực quốc (2)



Dù là trong bóng tối nhưng nàng vẫn có thể ngay lập tức cảm giác được khí tức của người kia, hơn nữa liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị trí của hắn!

Hôm nay nàng làm cho phụ tử Định Quốc Công chịu một phen nhục nhã, bọn họ nhanh như vậy đã không nhịn được muốn động thủ với nàng sao?

Bọn hắn dám đến nàng liền khiến cho bọn hắn có đi mà không có về!

Thân ảnh của nàng như quỷ mị, lặng yên không một tiếng động tiềm hành đi tới, đấu bồng màu đen hoàn toàn chìm vào trong hắc ám.

Hắc y nhân lén lút tiến đến gian phòng của Hoàng Bắc Nguyệt, lấy ra một cái ống trúc, khẽ đục thủng một cái lỗ nhỏ trên lớp giấy dán cửa, vừa thổi khói mê vừa lộ ra nụ cười dâm đãng.

An quốc công lần này quả là thưởng lớn cho hắn a!

Hoàng Bắc Nguyệt này là tiểu thư dòng chính, lại có khuôn mặt tuyệt mỹ như mẫu thân của nàng.

Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ, bất quá vừa vặn hợp khẩu vị của hắn. (Má ơi gặp cha nội Lolicon, nổi hết da gà rồi =.=)

Sương mù màu trắng từ giấy dán cửa sổ bay vào bên trong, hắc y nhân cười thô bỉ hai tiếng, xoa xoa tay, chuẩn bị nhảy vào phòng, hoàn toàn không hay biết có một người đã vô thanh vô tức đứng phía sau hắn.

Nếu như lúc này hắn quay đầu lại, trông thấy một người lãnh khốc quỷ dị toàn thân được bao phủ bởi đấu bồng màu đen, nhất định sẽ cho rằng mình nửa đêm gặp quỷ a!

Hoàng Bắc Nguyệt kéo mũ áo bào xuống, lộ ra dung nhan thanh lệ non nớt. Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắc y nhân kia.

Tên này giật mình quay đầu lại, trông thấy thiếu nữ vốn nên hôn mê nằm ở trong phòng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhất thời sợ tới mức lui về sau một bước.

Gặp quỷ, ta sao lại sợ một tiểu nha đầu mới mười một, mười hai tuổi chứ? Hừ, ta chỉ cần nhấc tay một cái là có thể đem nàng đánh bay!

Nghĩ đến đây, hắc y nhân kia hơi chỉnh chỉnh cổ áo, lên tiếng nói: ” Bắc Nguyệt quận chúa, ngoan ngoãn nghe đại gia nói đi, nói không chừng đại gia có thể tha mạng cho ngươi đấy! ”

Đôi mặc mâu khẽ lóe hàn mang, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: ” Ngươi có biết dạo gần đây Lâm Hoài thành xuất hiện một hồng phát ma nữ, có thực lực Cửu Tinh Triệu hoán sư, nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu không? ”

Hắc y nhân ngẩn ra, không biết tiểu nha đầu này nói lời này là có ý gì. Bất quá tin tức vị hồng phát Triệu hoán sư có thực lực Cửu Tinh đã truyền khắp Lâm Hoài thành rồi, chắc chắn không lâu sau sẽ truyền khắp toàn bộ Nam Dực quốc!

” Đương nhiên ta đã nghe qua! ”

Hắn vừa dứt lời, thiếu nữ trước mắt bỗng nhiên quỷ dị cười, mái tóc đen như mực chậm rãi trở thành một màu đỏ rực!

Hắc y nhân con mắt trừng lớn, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đầu!

” Ngươi, ngươi……. ”

” Hì hì, cho ngươi rõ ràng một chút, nếu không ta sợ ngươi chết không nhắm mắt nha! ”

” Đại nhân, xin…xin tha mạng a”

Hắc y nhân bây giờ chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ trong cổ họng, lúc này hắn chưa ngất đi coi như định lực rất khá rồi!

Khi không lại đi trêu chọc một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư, hắn… hắn đúng là gặp vận đen tám đời a!

Hơi lạnh thấu xương bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến. Trong bóng đêm, một đầu Băng Loan chợt xuất hiện trước mắt hắn, há miệng đem cả người hắn nuốt vào!

Trước khi chết, hắc y nhân kia chỉ có thể hét lớn trong lòng: “ Lão thiên a! Tên phế vật của Trưởng công chúa phủ nguyên lai là Cửu Tinh Triệu hoán sư a!

Hoàng Bắc Nguyệt, nàng là hồng phát ma nữ a! Là Băng Linh Huyễn Điểu khế ước giả!”

Bất quá những câu nói này hắn vĩnh viễn cũng không thể nói ra được nữa.

” Tư vị như thế nào? ”

Băng Linh Huyễn Điểu nhai nhai vài cái, thanh âm ở trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt vang lên: ” Không ngon a, vị dở tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.