Phượng Nghịch

Chương 110: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (35)



Nhu Phi bị mang qua phòng kế chẩn bệnh, giây lát nội thị vội vàng thông bẩm: "Cũng may nương nương nhu nhược, khí lực không lớn, chỉ dập đầu rách trán." Nội thị không nói nữa, chỉ nói nhỏ mấy tiếng ở trước mặt Tào Đức. Trên mặt Tào Đức dâng lên vẻ vui mừng, lại nhìn thấy sắc mặt Hoàng đế, nhẫn nhịn, cũng không thông truyền.

Lửa giận trong mắt Hoàng đế đốt cao, chỉ vào thái tử nặn từng chữ ra từ kẽ răng "Trong mắt ngươi còn có trẫm không?!"

Thái tử vội vàng giải thích: "Xin phụ hoàng minh xét, nhi thần tận mắt nhìn thấy Hách Liên Du vào Quan Tuy điện, chỉ cần người lục soát.... Hắn liếc nhìn Hách Liên Du sau lưng Hoàng đế, mặc thường phục màu lam. Bởi vì đứng ở trong đám người, hơn nửa mặt bị bóng tối che giấu, không thấy rõ vẻ mặt. Thái tử chỉ cảm thấy làm như thấy trong đêm tối gặp gỡ sói dữ, hai tròng mắt phát ra ánh lạnh yếu ớt.

Một nháy mắt kia hắn mới giật mình, mình tự chui vào trong bẫy người ta thiết kế.

Hoàng đế quả thật giận tím mặt: "Tử Thanh vẫn đi theo bên cạnh trẫm, ngươi còn có lý do gì, toàn bộ nói ra cho trẫm, tư xông hậu cung, ngươi có biết là tội gì!" Bộ ngực hắn kịch liệt phập phồng, trán bạo nổi gân xanh, tức giận tới cực điểm, thở từng ngụm từng ngụm, dọa cho Tào Đức sợ đến ý vị  khuyên lơn: "Thánh thượng bớt giận."

Biết chắc mặc hắn nói gì Hoàng đế cũng sẽ không nghe vào, thái tử mím thật chặt môi, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng đế.

Mọi người kinh hãi, tất cả bị dọa cho sợ đến im lặng nín thở, Hoàng đế cũng chợt trợn tròn con mắt nhìn chằm chằm thái tử, tức giận sắc mặt cũng tái đi: "Được được, nhi tử tốt của trẫm, ngươi không phải không muốn vị trí thái tử sao, trẫm thành toàn cho ngươi."

Một câu nói giống như dùi trống gõ vào trong lòng mọi người, có kinh có mừng, lại một đám người quỳ xuống, mũ ngọc áo gấm đầy đất: "Xin Thánh thượng nghĩ lại."

Hoàng đế Cơ hồ cắn răng nói ra mấy chữ cuối cùng: "Ý trẫm đã quyết." Ông nói xong sắc mặt đã gần đến trắng nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã, như muốn đứt hơi. Mọi người thấy ông như thế, cũng quên Hoàng đế không gọi mọi người, la hét: "Thánh thượng" rối rít vây lên, Tào Đức cố gắng nhớ việc khác: "Ngự y, mau tuyên ngự y!"

Mọi người thừa dịp loạn rời ra Quan Tuy điện, chủ còn lại thái tử đứng ở trong điện, cung nữ sau lưng chẳng biết lúc nào buông lỏng ra nàng, dây thừng cũng bị cởi ra. Nàng cuống quít cởi xuống trói buộc, vòng qua vách tường hoa cơ hồ bổ nhào qua, mười ngón tay bấm vào trong cánh tay áo gấm của hắn, hô hấp dồn dập thúc giục: "Tam ca, chạy đi, chiếu thư chưa xuống, tất cả vẫn còn kịp."

Trong mắt thái tử chỉ có mê mang và đau khổ, không có tiêu điểm rơi vào trên người nàng, nhìn đến trong lòng nàng mơ hồ thấy đau. Thượng Quan Mạn dậm chân một cái: "Nhanh đi đi!" Thân thể thái tử chấn động, trong mắt mới hơi có thần thái. Thượng Quan Mạn còn muốn thúc giục hắn, lại thấy một nhóm cấm quân vọt vào trong điện, lưỡi mác va chạm, có tiếng leng keng. Mọi người trừng mắt, nhìn thấy nàng ở chỗ này mới ôm quyền nói: "Điện hạ xin tránh ra, thuộc hạ phụng mệnh mang Thái Tử Điện hạ đi Hình bộ tiếp nhận thẩm tra."

Hình bộ?

Thượng Quan Mạn không khỏi nắm chặt, nếu mang thái tử vào Hình bộ, có gì khác với trực tiếp tuyên bố tử hình. Nàng siết chặt năm ngón tay, bóp khớp xương trắng bệch. Thái tử không nói một tiếng, mặc cho móng tay của nàng cách xiêm áo ngắt vào trong thịt. Trên mặt Thượng Quan Mạn tựa như buồn tựa như khóc tựa như giận. Nếu nàng mạnh hơn chút, nếu nàng ác hơn chút, chuyện chung quy sẽ không đến tình cảnh này. Hai vai nàng run dữ dội hơn, mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống ở trên mặt. Chung quy không thể chịu được, nghẹn ngào gọi: "Tam ca."

Liền một tiếng này, gọi ủy khuất của thái tử tỏa ra, cảm xúc thất vọng tới cực điểm vừa rồi cuối cùng bộc phát ra, tròng mắt ửng hồng. Thượng Quan Mạn đột nhiên cúi đầu xuống, nặng nề cắn môi: "Ta đi cầu xin phụ hoàng."

Chưa kịp gọi lại nàng, nàng đã bước nhanh biến mất ở trong bóng đêm.

Càn Khôn cung ngự y quỳ đầy đất, mơ hồ chỉ thấy bóng, Thượng Quan Mạn bước nhanh lên bậc thang liền bị ngăn lại, nội thị khổ khuyên: "Điện hạ, bây giờ ai thánh thượng cũng không gặp."

Thượng Quan Mạn cũng không nói chuyện, kéo váy liền quỳ xuống, nội thị bị hù dọa vội né tránh. Khi nội thị đang luống cuống, mới thấy Tào Đức vội vàng từ trong phòng ấm chạy đến. Thấy nàng quỳ ở nơi đó, như muốn rơi xuống lệ: "Điện hạ trở về đi thôi, ngàn vạn lần không được nói chuyện thái tử, vừa rồi phun hai ngụm máu, các ngự y đang vội vàng cứu đó."

Nàng chỉ tựa như bị đánh đòn cảnh cáo, ngốc lăng cứng ở nơi đó. Tào Đức than một tiếng thật thấp: "Thái tử đã giao cho Hình bộ, lúc này Thánh thượng chỉ sợ là tâm có thừa lực không đủ." Nói xong lời cuối cùng, Tào Đức trải qua năm mươi năm ở trong cung cũng không nhịn được lã chã rơi lệ, không nói nữa, tập tễnh vào buồng lò sưởi.

Trong mắt nàng hiện lên nước mắt, cắn bể đôi môi, mùi ngai ngán tràn vào cổ, làm như mồi dẫn lửa, "Phanh" dấy lên lửa cháy lan ra đồng cỏ, trong lòng như dời núi lấp biển, làm như từng đợt từng đợt sóng lớn đánh thắng bờ đê, lục phủ ngũ tạng cũng tràn mùi máu nồng nặc, huyết khí thẳng tắp xông về huyệt Thái Dương, tựa như có thể trướng rách trong nháy mắt. Nàng cuối cùng hận vô cùng kêu lên một cái tên: "Hách Liên Du ~~" giọt lệ lớn liền cuồn cuộn rơi xuống.

Trong màn đêm một bóng người lảo đảo chạy tới, thở hồng hộc khóc kêu nàng: "Lâm Quan tỷ tỷ." Thượng Quan Mạn mờ mịt quay mặt đi, lại thấy Diệu Dương khóc lóc chạy tới, chỉ cách mấy bước, dưới chân mềm nhũn, phịch té trên đất, nhất thời oa oa khóc lớn lên: "Tỷ tỷ, Cố nương nương bà.... Ngươi nhanh đi gặp bà một lần cuối đi."

Tin tức này tới quá nhanh, khiến cho nàng cũng không kịp phản ứng, ánh mắt như ưng chăm chú nhìn vẻ mặt Diệu Dương, cuối cùng mở miệng: "Muội đang nói nhăng cuội gì đó."

Diệu Dương chẳng qua là khóc.

Thượng Quan Mạn bò dậy chạy đến Thù Ly cung.

Mới vừa vào trong điện, liền thấy bóng người quỳ đầy trong điện. Lòng của nàng như thuyền bị đánh chìm, bị bao phủ trong biển từng chút. Nàng tựa như hồn phách không có nhiệt độ ngã vào điện, tất cả nội thị cung nữ ở Thù Ly cung đều gom lại nơi này, thấy nàng đều khóc nức nở. Nàng loạng choạng té bên giường. La cô đang canh giữ ở một bên, xoay mặt đi gạt lệ, kêu nhỏ: "Điện hạ......"

Cố Chiêu Viện hơi thở mong manh nằm ở trên giường, đôi mắt khép hờ, giống như một đóa hoa nở trong một đêm rồi cấp tốc khô cằn đi, đã thấy vẻ hấp hối. Nàng chỉ cảm thấy tâm lực tiều tụy, tuyệt vọng tới cực điểm, nghẹn lời hỏi: "Tại sao có thể như vậy, mấy ngày trước rõ ràng còn tốt mà."

Cố Chiêu Viện run run rẩy rẩy đưa tay ra, hai tay nàng vội vàng nắm lấy, chỉ cảm thấy đã là gầy trơ cả xương. Nàng không dám dùng sức, mặc cho bà nắm, sợ thân thể cũng run rẩy. Cố Chiêu Viện đã nói không ra lời, chỉ thấy cánh môi khô khép mở, nàng theo lời nghiêng tai qua, chỉ nghe thanh âm đứt quãng của bà: "Mẹ.... Mệt mỏi...."

Nàng thoáng chốc lệ rơi đầy mặt: "Mẫu thân mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi không sao, nhưng không thể nghỉ ngơi lâu, nằm lâu đối với thân thể không tốt, hài nhi còn muốn mẫu thân chải tóc cho hài nhi....." Nàng rõ ràng cười, nước mắt vẫn theo gương mặt trượt xuống, khóe môi Cố Chiêu Viện nở một nụ cười, trong mắt cũng bình tĩnh. Thấy ánh mắt như vậy, Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy trái tim như nổ tung, chợt trừng mắt lớn, lẩm bẩm kêu: "Mẫu thân....."

Tay Cố Chiêu Viện vô lực hạ xuống.

Bên trong nhà nhất thời vang lên tiếng la khóc kinh thảm thiết.

Có tiếng bước chân vang lên bên ngoài, làm tiếng khóc mọi người huyên náo, giống như cách thật xa, nàng cúi thấp đầu yên lặng giữ tay Cố Chiêu Viện lại trong lòng bàn tay, thanh âm lướt nhẹ như khói: "Mẫu thân chẳng qua là mệt mỏi thôi." Nâng một cái tay lên kéo chăn gấm đến dưới cổ Cố Chiêu Viện, giống như sợ bà lạnh. La cô ở một bên nhìn, chuyển mắt nở nụ cười tinh khiết: "Cô cô ngươi lui ra trước đi, ta và mẫu thân nói chuyện."

Nàng nhíu mi tâm, dặn dò thật nhỏ: "À, đừng quên làm ít canh hạt sen, để thêm chút đường, mẫu thân thích nhất cái đó." Nở nụ cười tựa đầu vào trên nệm gấm, lầm bầm lầu bầu mê sảng: "Con đã bảo cô cô làm canh hạt sen, một hồi mẫu thân tỉnh dậy cùng nhau ăn, ánh mặt trời cũng vừa đúng, chúng ta có thể dời khay trà đến bên giường, vừa ấm lại thư thản."

Đêm đã canh ba, từ đâu tới ánh mặt trời vừa đúng.

Mọi người không dám thở mạnh, tất cả ngốc lăng nhìn Thượng Quan Mạn, thân thể La cô khó có thể ức chế run rẩy, thanh âm vừa nhọn vừa trách, hoàn toàn không giống thanh âm của bà: "Điện hạ, ngươi làm sao vậy?"

Nàng làm như không nghe thấy, chỉ đặt tay Cố Chiêu Viện lên ngực, một cái tay vỗ nhè nhẹ chăn gấm, trong miệng lẩm bẩm. La cô đã nhìn ra không đúng, vội nói: "Mau, đỡ Điện hạ đến điện bên."

Mọi người vội đi kéo nàng, nàng cảnh giác đưa mắt lên lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người, mọi người bị ánh mắt của nàng làm chấn kinh, lại không dám đến gần. La cô gấp rút đi lên dụ dỗ nàng: "Điện hạ, Chiêu Viện muốn ngủ một hồi, người đến điện bên chờ đi."

Nàng ngẩng mặt, vẻ mặt ngây thơ tinh khiết như hài tử: "Thật sao?" Thừa dịp nàng hơi ngửa đầu, mọi người vội vàng kéo nàng, nàng nhất thời giằng co, làm như nhập ma. Mọi người chỉ nói không tốt, mạnh mẽ kéo nàng. Nàng như thú con quào loạn cắn loạn, cào rách cánh tay mấy người. La cô nhanh chóng rớt mồ hôi, liếc thấy người tới ngoài cửa, là Hách Liên Du, bởi vì cả thân thể cũng ẩn ở trong bóng đêm, mới vừa rồi cũng không nhận ra. Còn chưa kịp há mồm, hắn sải bước lướt qua mọi người tới gần, một tay siết Thượng Quan Mạn trong ngực. Nàng làm như không biết hắn, cúi đầu liền cắn, vết máu cuối cùng chảy ra giữa kẽ răng của nàng. Chân mày hắn cũng không nhíu một cái, giơ tay lên chém ở sau gáy nàng. Nàng ưm một tiếng, mềm nhũn tê liệt ngã xuống ở trong lòng hắn. 

Đầu hắn cũng không xoay ôm ngang nàng trở về phủ.

Trong nhà chính im ắng yên tĩnh.

Thượng Quan Mạn ngất xỉu nằm ở trên giường, trên mặt còn có nước mắt chưa khô đọng lại ở cạnh quai hàm, dưới lông mi dài là bóng nhạt, hô hấp cân xứng, an tĩnh ngủ thiếp đi.

Thù Nhi để màn xuống, gọi đại phu chẩn mạch.

Hách Liên Du cuối cùng quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh, chỉ nghe Thanh Thụy nói: "Điện hạ, khắp nơi đều không tìm được lão đầu." Hách Liên Du không chút để ý khẽ hừ: "Vội vã rời đi như vậy, nhất định là làm việc gì trái với lương tâm."

Lúc nói chuyện, đại phu đã vội vã chạy tới, hai mắt cũng híp lại thành một đường: "Chúc mừng Đại nhân, Điện hạ đã có thai một tháng"

Hách Liên Du làm như sửng sốt một chút, ánh mắt sắc bén quét tới đại phu "Ngươi lập lại lần nữa."

Đại phu nán lại, làm như chưa từng thấy qua kiểu phản ứng này của phụ thân, trong lòng chẳng qua là thấp thỏm: "Điện hạ... Có tin vui."

Chỉ thấy mừng như điên trong mắt Hách Liên Du tràn ra như sóng biển xô bờ, kích thích lòng người mạnh mạnh mẽ mẽ giật thót. Cũng chỉ một nháy kia, sắc mặt hắn đã bình tĩnh, chỉ còn lại ý cười nhẹ nhàng ở khóe môi, quét một cái: "Thưởng."

Đi vài bước về nhà chính, bỗng xoay người lại, sắc mặt trầm lạnh, đại phu bị hù dọa thân thể run lên. Hách Liên Du mơ hồ cắn răng: "Mang hắn trở lại cho ta."

"Hắn" này chỉ ai, Thanh Thụy nghe được rõ ràng, cúi đầu thưa vâng. Đại phu nguyên bản còn có lời muốn nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Hách Liên Du lại không dám nhìn thẳng bẩm báo, chỉ đành phải nói với Thanh Thụy: "Điện hạ thân hàn thể hư, thụ thai không dễ, hôm nay vui ít buồn nhiều sợ là bất lợi đối với thân thể, không bằng hãy giấu giếm trước, tránh dễ xảy thai, nhất định phải chăm sóc cẩn thận."

Thanh Thụy gật đầu, quản gia tặng hoàng kim bạc trắng, lúc này mới đưa hắn trở về.

Hoàng đế nghe nói tin dữ, nằm ở trên giường không nói một tiếng. Ngày thứ hai xuống chiếu thư, phong Cố Chiêu Viện thành Nhân Bồ Hoàng hậu, linh khu đặt trong linh đường ba ngày ba đêm. Thượng Quan Mạn và Hách Liên Du đốt giấy để tang cùng nhau túc trực bên linh cữu, mới đầu nàng còn khóc, thẩn thờ nước mắt trên mặt lăn xuống, ngày giờ đã lâu, nước mắt cũng tựa như khô cạn. Người bên cạnh tới trước khóc nức nở, nàng cũng mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ đó, trước trước sau sau, đều là một mình Hách Liên Du lo liệu.

Chuyện thái tử mang binh tự tiện xông vào cung đình, Hình bộ tra rõ "Ngọn nguồn", không nêu rõ chi tiết bên trong, nhất nhất trình lên. Cây đổ lá rụng, tường sập người đẩy, trong triều nhảy ra chuyện xưa, tất cả đều lên án. Ngày kế Càn Khôn cung xuống chiếu thư, phế truất tước vị thái tử của Thượng Quan Uyên, bắt giam vào Nam Minh viên. Nam Minh viên là phòng giam đặc biệt nhốt hoàng tử, trọng binh phòng thủ, không có thánh dụ không thể thăm. Nghe nói thánh chỉ tới phủ thái tử, Thái Tử Phi cố ý muốn đi theo, thái tử cuối cùng không đồng ý, chỉ bảo Đức Tử mang theo chút vật tùy thân, một chủ một tớ vào Nam Minh viện. Một cước này bước vào, vẫn là còn sống.

Trong triều xảy ra chuyện như vậy, hoàng tử các nước không tiện ở lại, nói trước tản đi, tăng cường phòng vệ biên cương, rục rịch ngóc đầu dậy. Đại thần trong triều cãi vã không ngừng, đều là bởi vì vị trí thái tử, tấu chương chất đống như núi ở Càn Khôn cung, hơn phân nửa đều là về chuyện này.

Liên tiếp mấy ngày khí hậu tối tăm, mây đen đen nhánh đè ở phía chân trời, khó gặp mặt trời.

Vốn là phi tần chết đi nên phái người dọn dẹp, thay cung điện, nhưng bởi vì Diệu Dương đang ở chỗ này, cũng không có ý đi, vì vậy Thù Ly cung còn giữ nguyên, La cô liền ở lại nơi đó chiếu cố Diệu Dương.

Nhưng chủ nhân đã không có ở đây, dù ở lại nơi đó cũng cảm giác người và vật không còn.

Một khoảng thời gian, Thượng Quan Mạn lại không dám vào cung, ba chữ  "Thù Ly cung" làm như mang theo lưỡi dao sắc bén, mỗi lần nghe được là một lần cũng cảm giác có dao hung hăng đâm vào trong lòng. Người hầu hạ bên cạnh nhất thời cũng không dám nói, lui tới không tiếng động, chỉ sợ quấy rầy nàng.

Rốt cuộc vẫn có người không bỏ qua nàng, một ngày đứng ở dưới cửa, Thái Tử Phi dẫn tỳ nữ mặt lạnh liền vọt vào.

Nàng cũng gầy rất nhiều, da thịt trắng nõn bóng loáng không còn, trên mặt là vàng chóe bệnh hoạn. Vẫn hoa y tóc đẹp, uy nghi không giảm. Thái tử bị giam trong Nam Minh viên, cuộc sống của nàng nhất định cũng không dễ qua, hôm nay chỉ còn dùng trang phục đẹp chống đỡ tôn nghiêm thôi.

Thượng Quan Mạn mặc áo trắng đứng ở đó, trên vách lụa đen quần áo tang, trắng đen rõ ràng, có phần đột ngột.

Ánh mắt Thái Tử Phi chỉ khẽ quấn ở trên cánh tay của nàng, dừng ở trên khuôn mặt nàng, lại thấy một đôi mắt to vô thần trên mặt gầy gò trắng nõn, thẩn thờ nhìn mình.

Thái Tử Phi tức giận: "Ngươi đã biết ta đến làm gì rồi chứ?"

Thượng Quan Mạn hờ hững đáp lời, mẫu thân không có ở đây, bên người nàng người quan trọng nhất đã mất đi, nàng ta làm cái gì lại cùng nàng có quan hệ gì.

Thái Tử Phi nhìn vẻ mặt không liên quan của nàng, chỉ hận trong mắt rỉ ra lệ: "Người là kẻ phản bội, nếu không phải ngươi mật báo, sao Thái Tử Điện hạ rơi vào kết quả như vậy!"

Thái Tử Phi trợn mắt nhìn, tự hận không thể đào ra hai lỗ thủng trên mặt nàng. Trong mắt Thượng Quan Mạn cũng không có nửa điểm gợn sóng, giống như bất cứ chuyện gì cũng đã không cách nào đả động nàng. Nước mắt Thái Tử Phi trượt xuống theo hai bên má, "Hắn chưa bao giờ hoài nghi ngươi, đến cuối cùng, hắn đều tin ngươi, nhưng ngươi lại đối với hắn như vậy!"

Thái Tử Phi giơ tay liền đánh xuống, lạnh lùng nói: "Sao ngươi tàn nhẫn như vậy!"

Chỉ nghe "Chát" một tiếng, tiếng vang vô cùng thanh thúy vang dội bên trong phòng. Thân thể Thượng Quan Mạn vô lực, theo quán tính thẳng tắp té xuống như khói nhẹ, mắt thấy sắp đụng phải trên đất, chỉ cảm thấy một bóng lam chợt lóe lên. Thượng Quan Mạn đã bị ôm vào trong ngực.

Trên mặt trắng nõn của nàng rõ ràng hiện vết đỏ năm ngón tay, vô lực tựa vào trong ngực Hách Liên Du. Nhìn thấy hắn, cũng chỉ hờ hững khép mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.