Trác Thiếu Kình kiềm chế cảm xúc muốn đấm vào bộ mặt giả tạo kia của Trầm Thư Kính, chầm chậm nói ra những thứ y đã chuẩn bị sẵn:
“Mẫu phi của Trác Thiếu Hằng là Hinh Đức phi- Thái Tuế trưởng công chúa của Định Nam quốc, điều này nàng chắc hẳn đã biết. Nhưng nàng chắc chắn còn chưa biết, Trác Thiếu Hằng thật ra là người rất ham mê quyền thế. Hắn cầu phụ hoàng cưới nàng, chính vì nhắm đến Trầm gia và Tô gia đằng sau nàng mà thôi. Hắn tuyệt đối không thể yêu thương gì nàng, nàng đừng vì tước vị Trấn Quốc vương của hắn mà lầm tưởng, phụ hoàng rất ghét hai huynh đệ bọn họ, hắn không có cách nào ngồi lên Hoàng vị được. Nàng...”.
“Tịnh vương, ngươi hôm nay mời bổn quận chúa đến đây, không phải chỉ để nói xấu phu quân tương lai của bổn quận chúa chứ?”.
Thật là ấu trĩ.
Trác Thiếu Hằng là người ra sao, nàng đã sớm rõ như lòng bàn tay. Muốn nói vài câu vô lý để khích bác, ly gián quan hệ của nàng cùng hắn sao? Sao nàng không phát hiện ra Trác Thiếu Kình là người ngu xuẩn như thế này chứ?!
Nghe bốn chữ “phu quân tương lai” phát ra từ miệng Trầm Thư Kính, Trác Thiếu Kình càng thêm tức giận:
“Ta khi nào thì cần phải nói xấu hắn? Lời ta nói là sự thật”.
Y tức giận đến mức tự xưng “bản vương” cũng quên mất, một bộ dáng như phụ nhân chanh chua, điên tiết gào lên.
Từ thuở nhỏ, Trác Thiếu Hằng vẫn luôn bị y đè ép mà lớn lên. Nhưng nào ngờ có một ngày đột nhiên y lại bị kẻ luôn luôn luồng cúi trước mặt mình đè trên đầu.
Người cao ngạo như y làm sao nhịn được?!
Trầm Thư Kính khinh thường liếc nhìn y, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm mà không để ý đến ánh mắt loé loé của Trác Thiếu Kình cùng Biện Trúc, nhàn nhạt nói:
“Tịnh vương, trông ngươi quả thật không khác gì mụ đàn bà chanh chua. Trấn Quốc vương vì hậu thuẫn sau lưng ta mà cưới ta? Thật nực cười, ngươi là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử* đi? Trác Thiếu Kình, ngươi có dám thề ngươi cũng không đánh chủ ý lên ta?”.
“Trầm Thư Kính, ngươi đừng có quá phận. Bản vương chỉ là có ý muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi gả cho nam nhân không tốt, chính là huỷ cả đời của ngươi. Lại nói, đáng lẽ Trác Thiếu Hằng có mẫu phi là Hinh Đức phi- trưởng công chúa dị quốc, có cả Định Nam quốc chống lưng. Nhưng là hiện giờ Hinh Đức phi đã sớm mồ yên mả đẹp, bao năm qua phụ hoàng ngó lơ hai huynh đệ hắn, mà Hoàng đế Định Nam quốc có một lần nào vì bọn hắn mà liên tiếng?”, Trác Thiếu Kình thật sự tức giận rồi.
Y thật sự thích Trầm Thư Kính. Nàng ngoài hậu thuẫn cường thế phía sau, dung nhan còn thật sự rất tốt. Một lần đó ở Ngự Hoa viên tận mắt thấy Trầm Thư Kính đàn, Trác Thiếu Kình liền bị hãm sâu vào đôi mắt lạnh nhạt đó.
Dù y cũng rất thích Trầm Ánh Nguyệt, nhưng nàng ta chỉ là thứ nữ, làm sao có thể ngồi lên chính vị Tịnh vương phi? Thế nên, Trầm Thư Kính vẫn là lựa chọn tốt nhất của y.
Hôm nay y mời nàng đến đây, chính là muốn tung một ít lời đồn thổi về mối quan hệ của y cùng Trầm Thư Kính, lại vì y muốn cướp người từ trên tay Trác Thiếu Hằng nên trong tách trà khi nãy Trầm Thư Kính uống, bên trong bỏ chính là xuân dược.
Để xem, khi Trác Thiếu Kình y “ăn” sạch Trầm Thư Kính rồi, vị Thất hoàng đệ cao ngạo của y liệu có còn cần đến nàng hay không a?
Nhìn Trác Thiếu Kình đang tức giận đột nhiên khoái trá nở nụ cười, Trầm Thư Kính cúi đầu nhìn vào trong tách trà. Vành môi cong cong, một chút xuân dược thì nghĩ có thể hạ được nàng sao? Trác Thiếu Kình, kiếp này là ngươi đánh giá thấp bổn quận chúa rồi a.
Thân thể này của Trầm Thư Kính đã sớm được Vệ Quân thần y điều dưỡng rất tốt, hai năm qua lại ăn không ít kim đan quý giá, cuối cùng dưỡng ra một thân thể vàng ngọc bách độc bất xâm. Dù cho có là Huyết đan, nàng ăn vào cũng chỉ cần tịnh dưỡng hai ngày là hết, huống gì chút xuân dược cỏn con này.
Lại nói, người nàng an bài vẫn còn đang lắng tai nghe, nàng làm sao có thể ngưng tại đây:
“Trác Thiếu Kình, không phải ngươi vẫn luôn nói thích nhất là Tứ muội Trầm Ánh Nguyệt của ta sao? Không định cho nàng vị trí chính phi à, thích như thế mà chỉ có phân vị trắc phi thôi sao?”
Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trầm Thư Kính, Trác Thiếu Kình nghi hoặc làm sao nàng biết mối quan hệ của y cùng Trầm Ánh Nguyệt? Xem ra, cái miệng của Nguyệt nhi đã không kín kẽ rồi. Người bí mật không thể giữ, làm sao có thể giúp y làm việc đại sự?
Nghĩ vậy, Trác Thiếu Kình mới chậm chạp lên tiếng, lời vừa nói chính là phủ nhận tất cả:
“Phượng Nghiên quận chúa nói đùa. Bản vương khi nào thì kết giao cùng Tứ tiểu thư Trầm gia? Nàng ta suy cho cùng cũng chỉ là thứ nữ, liệu sẽ đem đến lợi ích gì lớn cho ta? Lại nói, chống lưng của nàng ta so với nàng chính là thua không chỉ một cái đầu a. Bản vương chính là khinh thường cùng loại người như thế qua lại”.
“Nếu đã khinh thường, Lục hoàng đệ chính là vẫn nên nói thẳng mặt người ta, tránh để cho người ta trông ngóng, nay lại làm tổn thương lòng mỹ nhân mất rồi”, một thanh âm đầy uy lực vang lên.
Theo đó cửa phòng bao cũng mở ra, đi đầu bước vào là một nam tử vận trường bào màu đen thêu giao long*, đầu đội kim quan vàng óng, một thân anh khí bức người- không cần nói cũng biết, y nhất định là đương kim Thái tử điện hạ- Trác Thiếu Khanh.
Ngay sau hắn là Trác Thiếu Hằng một thân trắng thuần, tóc buộc bằng một dải lụa trắng nhưng phía đuôi lại màu đen, tay cầm ngọc phiến nhẹ nhàng phe phẩy.
Đi cuối cùng là Trầm Ánh Nguyệt một thân chật vật bị Túc Tình lôi lôi kéo kéo bước vào.
—Chú thích—
*Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử: suy bụng ta ra bụng người.
*Giao long: rồng không sừng, hay còn gọi là cá sấu.