Thanh danh của Trầm Thư Kính vẫn luôn không tốt, lại là người ít tiếp xúc với đám quý nữ thế gia, nghe nói còn là người phía sau giật giây Triệu Mộ Như đi gặp bà thỉnh thánh chỉ tứ hôn của nàng (Triệu Mộ Như) với Trầm Ngôn. Mặc dù Trầm Ngôn rất tốt, nhưng thân phận có chút không cao quý lắm.
Triệu Phương Linh vốn cũng muốn gả Triệu Mộ Như cho Trác Thiếu Khanh, hoặc nếu là Trác Thiếu Hằng cũng tốt, nhưng cuối cùng cũng không thành công. Bà không thể trút bực tức lên người Triệu Mộ Như, cũng chỉ có thể chỉa mũi dùi vào Trầm Thư Kính mà thôi.
Vẫn đang chìm sâu vào trong suy nghĩ, Triệu Phương Linh bị thanh âm Thái ma ma đột nhiên vang lên doạ cho giật nảy:
"Hoàng hậu nương nương, Phượng Nghiên quận chúa đến, đang chờ ở bên ngoài".
"Đến rồi à? Cho vào đi", Triệu Phương Linh phất phất tay, đồng thời cúi đầu chỉnh trang lại y phục của mình.
Trầm Thư Kính đời trước đã bước vào Phượng Loan cung mấy lần, khi đó Phượng Loan cung trang trí theo sở thích của Trầm Ánh Nguyệt, tất cả vật quý hiếm đều đem đi trưng bày ra, khiến cho cả cung điện trở nên vô cùng tục tằng loá mắt.
Mà đời này Phượng Loan cung trong tay Triệu Phương Linh lại mang đến một cảm giác vô cùng khác biệt, đầy khí chất cao quý. Chính điện chỉ trưng bày những vật bằng ngọc hoặc gốm trắng, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết của vật trang trí bằng vàng. Thảm lót sàn là loại thảm khá tầm thường, bên bệ cửa sổ đặt hai chậu lan trân châu, huân hương trong phòng cũng là mùi hoa lan thanh nhã.
Trầm Thư Kính đi đến trước mặt Triệu Phương Linh, kéo làn váy, hành đại lễ, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh vang khắp cả chính điện:
"Đứng lên đi, nếu không Hằng nhi lại nghĩ là bổn cung ức hiếp ngươi", Triệu Phương Linh phất tay, trong lời nói nghe rõ mùi thuốc súng.
Vì không được phép mang nha hoàn bên người vào nên Trầm Thư Kính phải tự vén váy đứng lên, lại chưa nghe Triệu Phương Linh ban ngồi, đành phải cung kính cúi đầu đáp lời:
"Tạ nương nương ân điển".
Thái ma ma nhận lấy tách trà nóng từ trong tay cung nữ, đem đặt lên bàn gỗ bên cạnh Triệu Phương Linh. Triệu Phương Linh im lặng nhấp mấy ngụm trà, sau đó mới như vừa phát hiện Trầm Thư Kính vẫn luôn đứng nãy giờ:
"Xem bổn cung hồ đồ chưa này. Thái ma ma, còn không mau mang ghế cho Phượng Nghiên quận chúa an toạ, chuyện như vậy ngươi vẫn luôn làm hằng ngày, sao lúc này lại quên rồi?".
Biết rõ thái độ của chủ tử đối với Trầm Thư Kính, Thái ma ma cũng không vạch trần mánh khoé của bà, mà chỉ luôn miệng đáp "Nô tì có lỗi" sau đó mới sai người mang ghế lên đặt sau lưng Trầm Thư Kính.
Sớm đã biết Triệu Phương Linh sẽ không cho mình thái độ tốt, Trầm Thư Kính cũng không để trong lòng, nhanh chóng tạ ơn rồi ngồi xuống.
Triệu Phương Linh vừa uống trà vừa như có như không hỏi Trầm Thư Kính:
"Phượng Nghiên quận chúa đã từng có quen biết gì với Hằng nhi sao?".
Quen biết tất nhiên là có. Không những vậy còn đã quen biết mười một năm. Nhưng đó là dưới thân phận Ân Tang, Trầm Thư Kính cũng không thể tuỳ tiện nói, đành phải hàm hồ đáp:
"Bẩm nương nương, không có ạ".
"Thế thì thủ đoạn của Phượng Nghiên quận chúa quả thật cao tay. Không quen biết mà lại có thể mê hoặc nhi tử của bổn cung, khiến cho nó thần hồn điên đảo thú ngươi làm chính phi. Thật là không khác gì hồ ly tinh mị hoặc người khác", Triệu Phương Linh đặt mạnh tách trà xuống bàn, trong lời nói công khai mắng nhiếc Trầm Thư Kính.
Là mẫu hậu của Trác Thiếu Hằng, bà đã nuôi hắn mười tám năm, mà hắn vẫn luôn một bộ dáng không mặn không nhạt với bà. Sao có thể đối với một nữ tử yêu sâu đậm đến như thế? Vậy thì nguyên nhân chỉ có thể xuất phát từ Trầm Thư Kính mà thôi.
Sắc mặt Trầm Thư Kính thoáng chút ảm đạm. Nàng vẫn luôn nghĩ Triệu Phương Linh dù có ghét nàng cở nào vẫn sẽ có chừng mực. Nào ngờ là nàng đánh giá cao bà ấy quá rồi. Nhìn bộ dáng lúc này chẳng khác gì một phụ nhân chanh chua, hoàn toàn mất đi phong phạm quý khí lúc ban đầu.
"Hoàng hậu nương nương, người quá lời rồi. Thần nữ nào dám mê hoặc Trấn Quốc vương, thần nữ quả thật không quen biết Trấn Quốc vương, nhưng huynh trưởng của thần nữ là tướng quân dưới trướng ngài ấy, có lẽ ngài ấy biết thần nữ thông qua huynh trưởng của thần nữ", Trầm Thư Kính cúi đầu, một bộ dáng đê mi liễm mục*, nhỏ nhẹ nói.
"Vậy thì có phải ngươi đã nhờ huynh trưởng ngươi tiến cử ngươi với Hằng nhi hay không? Hay ngươi đã thừa dịp Hằng nhi gặp mặt huynh trưởng ngươi mà câu dẫn hắn? Trầm Thư Kính, thanh danh của ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất tệ, chỉ là may mắn đàn một khúc "Phượng Cầu Hoàng", sao có thể lọt vào mắt của Hằng nhi được chứ?", Triệu Phương Linh quắt mắt nhìn Trầm Thư Kính, càng nói càng thêm khó nghe.
Trầm Thư Kính một bộ dáng nhàn nhạt ngước nhìn Triệu Phương Linh, cảm thấy tình trạng lúc này của bà có hơi bất ổn, nên cũng không chấp nhặt, vẫn nhẹ giọng nói:
"Nương nương đã nghi oan cho thần nữ. Trấn Quốc vương vì sao chọn thần nữ, nương nương là mẫu hậu còn không biết thì làm sao thần nữ rõ được? Lại nói, Trấn Quốc vương là loại người nào nương nương còn không rõ hay sao, sao có thể để chính mình bị những nữ nhân hồ ly mê hoặc được".
Thái độ không mặn không nhạt của Trầm Thư Kính vào trong mắt Triệu Phương Linh càng như đổ thêm dầu vào lửa. Bà cảm thấy trong lồng ngực dâng lên từng đợt lửa giận, run run chỉ tay vào người Trầm Thư Kính mắng:
"Ngươi, ngươi là tiện tì không biết xấu hổ, là hồ ly tinh. Ngươi mị hoặc Hằng nhi của bổn cung, là ngươi mê hoặc hắn mới khiến hắn vì ngươi mà chống đối bổn cung. Hằng nhi ở bên cạnh bổn cung lâu như vậy nhưng vẫn luôn lạnh nhạt với bổn cung, sao nó có thể vì một nữ tử đê hèn như ngươi mà yêu đến chết đi sống lại? Ngươi không xứng, chắc chắn là ngươi đã làm gì đó, chắc chắn là ngươi đã động tay chân với Hằng nhi của bổn cung".
Lúc này cửa điện vẫn luôn đóng đột nhiên bật mở, một đôi ủng đen thêu kỳ lân vàng óng nhanh chóng bước vào, trong giọng nói nghe rõ sự tức giận:
"Mẫu hậu, người đừng quá đáng. Nếu người còn như vậy, thì sau này bản vương cũng sẽ không mang Kính Kính bước vào Phượng Loan cung nửa bước".
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Trầm Thư Kính vừa ngẩng đầu đã lọt vào vòng ôm của Trác Thiếu Hằng, trong khoang mũi chỉ còn lưu lại hương thơm thanh lãnh của tuyết liên buổi sớm đầy dễ ngửi.
"Nàng không có việc gì chứ? Ta đã nói trước là nàng đừng tiến cung, phải chờ ta đi cùng, sao nàng không nghe? Nếu không phải Túc Tình thông báo, thì có lẽ nàng đã sớm ngồi im nghe mắng đến ngóc đầu dậy không nổi rồi phải không?".
"Không có việc gì, ta không sao, chàng không cần lo lắng. Hình như Hoàng hậu có chút bất ổn, ta cũng không dám kích thích bà, đành phải im lặng thôi", Trầm Thư Kính vươn tay giữ lấy hông Trác Thiếu Kình, khẽ nói.
Trừng mắt nhìn hai người ôm ấp công khai trước mặt mình, Triệu Phương Linh bị tức đến choáng váng, phải để Thái ma ma đỡ mới đứng vững. Bà vươn tay, chỉ Trác Thiếu Hằng nói:
"Hằng nhi, con mau buông tay. Hai người các ngươi chưa thành thân, sao có thể công khai ôm ấp như thế? Còn gì là quy củ nữa? Người đâu, còn không kéo bọn chúng ra".
"Ai dám đụng vào nàng ấy, bản vương chặt tay kẻ đó", Trác Thiếu Hằng lạnh lùng quét mắt khắp chính điện, cuối cùng dừng ở thân ảnh Triệu Phương Linh:
"Mẫu hậu, Kính Kính là thê tử của ta, là nữ tử duy nhất ta yêu, cũng là nữ tử duy nhất yêu ta. Người chưa hề yêu ta như những gì người chứng tỏ, mẫu hậu. Người chỉ đang ganh ghét, người chỉ đang ích kỷ. Người không yêu ta nhưng lại muốn ta yêu người, muốn ta xem người là mẫu thân. Người không cho phép ta khai chiến với quyền uy của người, người không thích Kính Kính nên người cố chấp áp đặt sự căm ghét Kính Kính lên người ta, buộc chúng ta phải làm theo ý của người".
"Mẫu hậu, người biết không, người càng làm như vậy, ta càng không có cách nào xem người là mẫu thân thật sự của mình. Bởi vì mẫu thân sẽ không bao giờ làm tổn thương đến nhi tử của mình".
Dứt lời, Trác Thiếu Hằng liền giữ lấy eo Trầm Thư Kính, nửa kéo nửa ôm nàng, từng bước một chậm rãi ly khai Phượng Loan cung, để lại Triệu Phương Linh vẫn đang bị lời nói của Trác Thiếu Hằng làm cho sững sờ.