Phượng Nghiên Trấn Quốc

Chương 66: Tạ ơn



Sáng hôm sau, vì đang ở tháng năm nên mặt trời mọc rất sớm, mới giờ Mẹo mà trời đã sáng trưng. Nắng vàng chói chang luồn qua khe cửa sổ đóng kín, chiếu lên hai thân ảnh vẫn đang nằm trên giường lớn khắc hoa.

Bị nắng chiếu đến khó chịu, Trầm Thư Kính cau mày xoay người, hướng mặt vào trong góc tối, nhẹ nhàng chép miệng hai cái lại ngủ tiếp. Bên cạnh nàng, Trác Thiếu Hằng đã sớm tỉnh giấc.

Nhìn nữ nhân bên cạnh bị chăn mỏng màu đỏ che khuất, đầu vai lộ ra bên ngoài một chút đầy ấn kí xanh đỏ, Trác Thiếu Hằng đau lòng vươn tay nhẹ xoa. 

Hôm qua hắn không biết tiết chế, đã làm đau nàng rồi.

Thấy Trầm Thư Kính vẻ mặt mệt mỏi ngủ say, Trác Thiếu Hằng cũng không muốn đánh thức nàng, nhẹ tay nhẹ chân vén chăn bước xuống giường.

Hắn mau chóng tự mình mặc y phục vào. Y phục do tự tay Trầm Thư Kính may rất vừa vặn, hoạ tiết Kỳ Lân bên trên được thêu rất sống động, trông cứ như thật.

Cách Tình vẫn luôn gác cửa bên ngoài, nghe thấy bên trong có động tĩnh cũng không dám tự tiện tiến vào, chỉ nhỏ giọng hỏi:

“Vương gia, vương phi, hai người tỉnh rồi?”.

“Nhỏ giọng một chút. Vương phi còn đang ngủ, cứ để cho nàng ấy ngủ thêm một lát. Ta đến sân sau luyện kiếm, khi nào nàng ấy tỉnh thì sai người đến báo với ta”, Trác Thiếu Kình mở cửa bước ra, vừa đi vừa nói.

Sau đó như sực nhớ ra điều gì, Trác Thiếu Hằng dừng chân lại, quay đầu nói với Cách Tình Túc Tình: 

“Nhớ dặn phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng thanh đạm một chút. Phải luôn giữ trên bếp lửa, để khi vương phi dậy cũng không bị nguội, không cần phải chờ hâm nóng lại”.

“Vâng, vương gia”, Cách Tình Túc Tình hành lễ đáp.

Vương gia trân trọng vương phi như vậy, là nha hoàn của vương phi các nàng thật sự rất vui mừng a.

Tầm nửa canh giờ sau, Trầm Thư Kính trở mình, bị đau đớn trên người làm cho tỉnh táo lại. Nàng mở đôi mắt phượng vốn vẫn đang nhập nhèm buồn ngủ, chống hai tay ngồi dậy. Chăn mỏng trên đầu vai nhẹ nhàng trượt xuống, những dấu vết hoan ái trên người bại lộ trong không khí, Trầm Thư Kính đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Ngoài cửa nghe thấy tiếng động, thanh âm một người xa lạ vang lên:

“Vương phi, người tỉnh sao?”.

“Trần mẹ, người vào đi”, Trầm Thư Kính kéo lại tấm chăn che trên người, mệt mỏi nói.

Cửa phòng mở ra, Trần mẹ đi ở phía trước, theo sau là Cách Tình Túc Tình, mau chóng bước vào.

Trần mẹ nguyên là bà tử bên cạnh Tô lão thái thái, cùng Hà mẹ là đường tỷ muội*. Trước lễ thành thân năm ngày, Tô Lão thái thái đã đưa Trần mẹ đến cho nàng, nói là làm bà tử hồi môn. Trần mẹ ít nói ít cười, nhưng lại rất được việc, cũng thật tâm yêu thương Trầm Thư Kính.

Cách Tình quy củ tiến lên đỡ Trầm Thư Kính dậy, sau đó cùng Túc Tình hầu hạ nàng mặc y phục. May là tối qua sau khi hành sự xong, Trác Thiếu Hằng đã sớm ôm nàng đi tắm, nếu không cũng đã không thể ngủ ngon được rồi. 

Khi Trầm Thư Kính thay y phục xong xuôi, Trần mẹ tiến lên thu thập đệm giường, sau đó cầm miếng vải trắng có dính lạc hồng bên trên, trịnh trọng cất vào hộp gỗ đã sớm chuẩn bị sẵn.

Nhìn Trần mẹ nâng niu miếng vải như trân bảo, sắc mặt Trầm Thư Kính đột nhiên đỏ bừng. Nàng không tự chủ nhớ lại hành động điên cuồng tối hôm qua của Trác Thiếu Hằng, khuôn mặt càng lúc càng nóng bừng.

Không ngờ chàng bề ngoài vẫn luôn lạnh nhạt văn nhã, trong bóng tối lại có thể dũng mãnh như thế.

Túc Tình vốn vẫn luôn chăm chú nhìn biểu hiện của Trầm Thư Kính, thấy nàng đỏ mặt càng thêm vui vẻ:

“Chủ tử, mặt người sắp nướng được khoai lang luôn rồi đó”.

“Hàm hồ”, Trầm Thư Kính thẹn quá hoá giận, khẽ quát nhỏ Túc Tình.

Kết quả Túc Tình cười càng thêm vui vẻ, mà Cách Tình cũng không nhịn được cúi đầu len lén nở nụ cười, Trầm Thư Kính cảm thấy đầu mình sắp nóng đến hỏng rồi.

Nàng đưa ánh mắt về phía Trần mẹ cầu cứu, Trần mẹ đã sớm quen với tiểu đánh tiểu nháo giữa mấy nàng, cũng chỉ không mặn không nhạt lên tiếng:

“Vương phi đã tỉnh, các ngươi còn không mau chia người đi thông tri vương gia cùng phòng bếp, còn ở đó mà náo loạn, cẩn thận vương gia lột da các ngươi”.

“Vâng”, Túc Tình tươi cười kéo Cách Tình mau chóng ly khai.

Khi Trác Thiếu Hằng trở lại tẩm phòng, phòng bếp đã mang đồ ăn sáng lên xong xuôi. Thức ăn hôm nay là một chén cháo hoa cùng với mấy cái bánh bao và một đĩa rau xào nho nhỏ.

Trác Thiếu Hằng vừa tiến vào phòng đã ôm chầm lấy Trầm Thư Kính, ở trên trán ngọc của nàng đặt xuống một nụ hôn, dịu dàng nói:

“Chào buổi sáng, nương tử”.

Bị hôn bất thình lình, Trầm Thư Kính lại một lần nữa đỏ mặt, lí nhí đáp:

“Chào buổi sáng, phu quân”.

Mấy người Túc Tình, Cách Tình cùng Trần mẹ đều thức thời cúi đầu. Túc Tình cùng Cách Tình có thể tuỳ ý đùa giỡn với Trầm Thư Kính, nhưng với cô gia* Trác Thiếu Hằng thì không, còn Trần mẹ lại là người không thích náo loạn, chưa bao giờ cùng bọn họ vui đùa.

Biết Trầm Thư Kính cũng đã sớm đói bụng, Trác Thiếu Hằng nhẹ nhàng kéo tay nàng đến trước bàn ăn, cùng ngồi xuống. Trầm Thư Kính nhận lấy chén cháo từ tay Trác Thiếu Kình, im lặng nhấp mấy ngụm, sau đó mới lên tiếng hỏi:

“Chúng ta, chúng ta không cần tiến cung tạ ơn sao?”.

“Nếu nàng thích thì ta đi cùng nàng, không thì ta sẽ sai người báo với phụ hoàng”, Trác Thiếu Kình một bộ dáng không để ý, vươn tay tự mình gắp một ít rau xanh đặt vào trong chén Trầm Thư Kính.

Bị lời nói phạm thượng của Trác Thiếu Hằng doạ cho xém chút thì sặc, Trầm Thư Kính cuống quýt nói:

“Sao có thể không đi? Mặc dù Hoàng thượng yêu thương chàng, nhưng còn có Hoàng hậu, chúng ta không thể tuỳ tiện”.

“Cái gì mà Hoàng thượng Hoàng hậu, là phụ hoàng mẫu hậu”, Trác Thiếu Hằng vươn đũa gõ một cái lên chén nàng, lại nói tiếp, “Nàng nói cũng phải, vậy thì ăn xong chúng ta tiến cung. Cứ chậm rãi, không cần gấp gáp. Ăn nhiều một chút, nàng xem nàng gầy đến thế nào kìa...”.

Tuy Trầm Thư Kính gấp gáp, nhưng nhìn thấy Trác Thiếu Hằng càng lúc càng thờ ơ, cũng dần bình tĩnh lại. Hai người bình thản dùng xong điểm tâm, lại đổi một thân xiêm y cho hợp quy củ, sau đó mới lên xe ngựa, chậm chạp tiến cung. 

Xe ngựa của Trấn Quốc vương phủ là loại xe ngựa đắt đỏ nhất của Đế thành. Thành xe làm từ gỗ đen quý hiếm, chóp xe treo một lá cờ nhỏ màu tím thêu bốn chữ “Trấn Quốc vương phủ” phất phơ trong gió lộng, sa liêm* làm từ gấm thượng đẳng cũng màu tím thêu Kỳ Lân trắng thuần có sừng thêu bằng kim tuyến. 

Thùng xe nhìn bên ngoài tuy nhỏ nhưng bên trong rất rộng rãi, đủ chỗ cho ba người trưởng thành nằm dài. Sàn xe lót đệm làm từ da nai sừng tấm, bên dưới gầm xe để một ít băng vào mùa hè để chống nóng. Chính giữa đặt một chiếc bàn gỗ sáng thấp ba chân, dùng để đặt điểm tâm hay trà nóng.

Trầm Thư Kính vừa lên xe đã yêu thích không muốn xuống, lập tức liền nằm trên đùi Trác Thiếu Hằng, lim dim mắt muốn ngủ.

Không khí trong xe ngựa rất mát mẻ, khí lạnh từ gầm xe lan toả khắp nơi, Trác Thiếu Hằng sợ Trầm Thư Kính lạnh, liền lấy một chiếc chăn mỏng đắp hờ lên người nàng, còn mình thì tuỳ tiện cầm một cuốn sách, yên lặng đọc.

—Chú thích—

*Đường tỷ muội: chị em họ hàng.

*Cô gia: chồng của tiểu thư.

*Sa liêm: màn che của xe ngựa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.