Không hiểu sao Trấn Quốc vương phủ vốn cách Hoàng cung rất gần, nhưng xe ngựa của hai người đi đã gần nửa canh giờ nhưng vẫn chưa đến nơi. Trầm Thư Kính bị xốc nảy đến tỉnh giấc, vừa mở mắt đã cảm giác có chút không đúng:
“Đường đến Hoàng cung của Trấn Quốc vương phủ chàng khác với mọi người hay đi sao? Không phải đường đến Hoàng cung là con đường được cho là êm ái nhất à? Sao lúc này lại xốc nảy như thế?”.
Trác Thiếu Hằng cau mày, thấy Trầm Thư Kính bị xốc đến tỉnh, trong mắt mang theo tia đau lòng ôn nhu nói:
“Không có việc gì. Xích Ám đánh xe rất tốt, có lẽ có việc gì mới khiến hắn đi đường vòng. Nàng có còn muốn ngủ không? Nằm xuống đây”.
Lúc này Trầm Thư Kính mới phát hiện bản thân đã ngủ thiếp đi, còn gối đầu lên chân Trác Thiếu Hằng. Nàng đỏ mặt nắm chặt chiếc chăn mỏng trong tay, nhỏ giọng nói:
“Không cần, thiếp ngủ đủ rồi”.
Đúng lúc này xe ngựa đột nhiên phanh lại gấp, Trầm Thư Kính vốn đang ngả người ra sao theo quán tính liền nhào về phía Trác Thiếu Hằng. May mắn Trác Thiếu Hằng nhanh tay lẹ mắt, vươn tay giữ chặt lấy eo nàng, để nàng nằm gọn trong lòng hắn.
Chưa đợi Trác Thiếu Hằng lên tiếng hỏi, Xích Ám bên ngoài đã lớn tiếng nói:
“Vương gia, vương phi, có mai phục”.
Lời còn chưa dứt, một loạt mũi tên xé gió lao đến thùng xe ngựa. Trác Thiếu Hằng siết chặt eo Trầm Thư Kính sắc mặt đang có chút trắng bệt, bật người lao ra khỏi thùng xe. Một trận gió thổi lồng lộng ngang qua, cuốn theo cát bụi dưới mặt đường, lúc ngưng gió thì thùng xe đã biến thành con nhím.
Trầm Thư Kính nắm chặt ống tay áo của Trác Thiếu Hằng. Nếu lúc nãy Trác Thiếu Hằng không hành động nhanh, hai người đã thật sự trở thành con nhím rồi.
Cùng lúc đó Túc Tình vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối xuất hiện, nghiêm trọng đứng bên cạnh Xích Ám, cả hai cùng nhìn về xe ngựa, trong mắt loé lên tia sát khí.
“Là kẻ nào lớn mật, dưới chân thiên tử lại dám ám sát Trấn Quốc vương và vương phi”, Xích Ám tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
“Thân phận của bản vương, ngươi không có tư cách biết”, một thanh âm lạnh lẽo vang lên, bên trong không hề che dấu mùi thuốc súng nồng nặc.
Nghe giọng nói quen thuộc, Trầm Thư Kính liền nhận ra.
Là Trác Thiếu Kình- không đúng- bây giờ là An Cát Nhĩ Thiếu Kình.
Đến Trầm Thư Kính cũng nhận ra thì Trác Thiếu Hằng làm sao lại không biết. Biên độ cong nơi khoé môi càng nâng cao hơn, cười nói:
“Bản vương? An Cát Nhĩ Thiếu Kình, xem ra ngươi vẫn còn đang ảo tưởng quá khứ à? Nhà ngươi bây giờ chỉ còn là một tên bị phế họ, có tư cách gì tự xưng bản vương chứ”.
“Ngươi câm miệng”, An Cát Nhĩ Thiếu Kình cầm một thanh trường kiếm, phía sau dẫn theo một đội quân ám vệ, xuất hiện trước mặt đám người Trác Thiếu Hằng:
“Nếu không phải ngươi hại thì ta làm sao sẽ lưu lạc đến bước đường này? Cửa ở Tàng Thực các hôm đó là do ngươi khoá. Danh sách quyền thần ta cấu kết cũng là do ngươi trình lên phụ hoàng. Trác Thiếu Hằng, không ngờ ngươi lại là người ẩn giấu sâu như vậy, là bản vương nhìn nhầm ngươi. Hôm nay bản vương nhất định giết chết ngươi”.
Đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh Trác Thiếu Hằng chết ở đời trước, Trầm Thư Kính không nhịn được hoảng hốt, giữ chặt ống tay áo hắn, lắc đầu kịch liệt:
“Hằng, không cần qua đó, không cần. Chúng ta mau rút đi, thiếp không muốn chàng bị thương”.
“Ngoan nào, ta hứa với nàng, sẽ không bị thương. Chỉ cần nàng an toàn ta sẽ an toàn”, Trác Thiếu Hằng vươn tay sờ tóc nàng, sủng ái nói.
Chỉ có hắn biết, lúc này thật sự đã không còn đường lui. Xung quanh bốn phía đều đã bị bao vây, đội quân đang đứng cùng An Cát Nhĩ Thiếu Kình thật ra chỉ là một ít trong số đó. Nếu lúc này bọn hắn quay đầu, chỉ sợ sẽ chết không toàn thây.
Hắn cũng biết Xích Ám đã thả tín hiệu cho người của Kiến Ninh trang, nên hắn phải kéo dài thời gian đối đầu với An Cát Nhĩ Thiếu Kình, nếu may mắn có thể sẽ bảo hộ được Trầm Thư Kính an toàn.
Trác Thiếu Hằng gỡ tay Trầm Thư Kính ra, mỉm cười nhận lấy nhuyễn kiếm trong tay Xích Ám, quay đầu đi về phía An Cát Nhĩ Thiếu Kình.
Ở phía sau, Trầm Thư Kính thần trí đã sớm bị hình ảnh cái chết thê lương của Trác Thiếu Hằng ở đời trước ám ảnh, vùng vằng muốn thoát khỏi vòng bảo hộ của Túc Tình cùng Xích Ám, gào lên:
“Trác Thiếu Hằng, ta không cho chàng đi. Chàng quay lại cho ta, Trác Thiếu Hằng, chàng quay lại. Nếu chàng xảy ra chuyện gì, thì ta phải làm sao bây giờ...”
Phía đối diện, An Cát Nhĩ Thiếu Kình cũng nâng trường kiếm lên, cao ngạo nhìn Trác Thiếu Hằng đang đi đến, lại nhìn Trầm Thư Kính đang vùng vẫy ở phía sau:
“Không nghĩ ngươi sẽ vì nàng ta mà làm đến mức này. Ngươi nghĩ ngươi làm vậy sẽ bảo hộ tốt nàng ta hay sao? Vậy ngươi hãy chờ xem, khi ngươi chết rồi bản vương sẽ làm gì nàng”.
Trác Thiếu Hằng bỗng nhiên bật người lên, lao về phía An Cát Nhĩ Thiếu Kình, nhuyễn kiếm một đường đâm thẳng:
“Dù ta có là ma, cũng sẽ không cho ngươi chạm được một sợi tóc của nàng”.
Hai thân ảnh nam tử ở trên không trung đánh nhau kịch liệt. Nhuyễn kiếm cùng trường kiếm ma sát bắn ra những tia lửa nhỏ, đất đá xung quanh cũng bị bắn bay lên.
Trầm Thư Kính hoảng sợ ngước nhìn theo bóng dáng của Trác Thiếu Hằng, nhìn thấy hắn đã chiếm thế thượng phong, đáy lòng liền buông lỏng không ít. Sau đó đột nhiên cảm giác được gì, nàng cúi đầu nhìn về đội quân ám vệ vốn vẫn luôn đứng ở phía xa, lúc này đã tới gần nơi Trác Thiếu Hằng cùng An Cát Nhĩ Thiếu Kình.