Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 11



"Nhưng.." Tiểu Ngũ gãi gãi đầu: "Không phải lão tổ tông đã nói nếu chúng ta có việc có thể đến Tần gia tìm nàng ấy hay sao?"

Mặt của ông lão nhanh chóng tái lại. Tìm nàng ấy? Ha ha, cả đời này của hắn sẽ không bao giờ đi tìm nàng!

"Đúng rồi, vừa rồi con nói Tần gia? Là Tần gia của Tần Dương sao?" Ông lão khẽ nhăn mày, Tần gia này xác thực có chút ấn tượng đối với hắn: "Lão tổ tông có quan hệ gì với Tần gia này?"

"Sư phụ, phu nhân Tần gia đã từng lấy chồng, sau khi trượng phu của bà ấy bệnh chết mới đi theo Tần Dương. Hai cô nương của Tần gia đều là con ruột của chồng trước, trong đó có một người.. tên là Phượng Tầm."

Không biết vì sao ba năm trước Phượng Tầm lại rời Vọng Kinh, sau đó hoàn toàn không có tin tức gì. Nghe nói nàng ấy mới dọn về gần đây.

"Thì ra nàng là cô nương của Tần gia." Ông lão bừng tỉnh: "Tuổi còn nhỏ mà đã mất cha, mẹ lại lấy chồng khác. Chả trách trong lòng sư tổ cảm thấy không thoải mái, nhưng mà Tần gia này thật sự gặp may mắn."

Ông lão vừa nói xong lời này thì ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy xanh đang từ ngoài cửa đi vào. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng treo một nụ cười nhẹ nhàng, chậm rãi bước tới.

"Chung lão."

Giọng điệu thiếu nữ lễ phép, giữa mày đầy sự tôn kính: "Hiện tại tiểu nữ đến đây không biết có quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của ông hay không?"

Sắc mặt Chung Côn có chút khó chịu. Người vừa rồi quấy rầy giấc ngủ trưa của hắn là sư tổ, cho nên hắn nhịn. Còn con nhóc trước mặt này là từ đâu nhảy ra tới? Không thấy được ông đang nhanh muốn đi ngủ hay sao?

"Sư phụ." Tiểu Ngũ nhìn vào mắt Tần Ngọc Nhu, thật cẩn thận kéo ống tay áo Chung Côn mà nói: "Nàng là Tần Ngọc Nhu."

Tần Ngọc Nhu?

Rõ ràng Chung Côn ngẩn ra, là Tần Ngọc Nhu của Tần gia? Là tỷ tỷ ruột của sư tổ nhà hắn?

"Thì ra là Tần cô nương." Mặt già của Chung Côn hiện lên tươi cười: "Không biết Tần cô nương tới tìm ta là vì việc gì?"

Tần Ngọc Nhu bởi vì được chào đón mà lo sợ nói: "Chung lão, lúc trước hoàng tộc nhiều lần phái người đến muốn mời Chung lão thay hoàng gia vẽ vài đạo linh phù. Nhưng Chung lão vẫn luôn không đón tiếp người hoàng tộc. Cho nên hôm nay tiểu nữ muốn thay dượng giải mối sầu lo này, mới đến xin gặp mặt Chung lão."

Ban đầu tiểu vương gia muốn cùng nàng đến đây, kết quả bị mèo của Phượng Tầm cào lên mặt. Vì thế nàng chỉ có thể một thân một mình đi đến.

"Ừ." Chung lão khẽ cau mày, nửa ngày sau, hắn mới thả lỏng đôi mày ra và nói: "Năm đó ta đã phát lời thề không vẽ phù nữa. Nhưng mà trong tay ta còn giữ một ít linh phù năm đó vẽ, nếu như các ngươi cần, có thể cho người đến đây bàn giá cả với ta."

Tần Ngọc Nhu vui sướng ngẩng đầu: "Chung lão đồng ý sao?"

"Ừ."

Sư tổ bán cho hắn ba cái thuần thú phù, cho nên hắn phải tìm được kẻ coi tiền như rác để xử lý. Rốt cuộc hắn không thể để bản thân mình chịu thiệt thòi được.

"Đa tạ Chung lão, bây giờ tiểu nữ sẽ đi báo cáo chuyện này với dượng. Tiểu nữ không quấy rầy nữa. Tiểu Thanh, chúng ta đi."

Vốn dĩ Tần Ngọc Nhu đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt. Cho đến khi Chung lão mở miệng khẳng định lại lần nữa, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi, xoay người, mang theo tỳ nữ phía sau cùng rời đi.

Ở trên đường phố bên ngoài linh phù quán, Tần Ngọc Nhu dừng bước chân. Nàng quay đầu lại nhìn linh phù quán yên tĩnh, khóe môi cong lên một độ cung nho nhỏ.

"Tiểu thư, vì sao người phải ăn nói khép nép trước mặt ông lão đó đến vậy?" Tỳ nữ Tiểu Thanh khó hiểu hỏi.

Tần Ngọc Nhu nhẹ nhàng cười nói: "Thân phận Chung lão rất đặc biệt. Tuy rằng ta không biết lý do vì sao ông ấy phải lưu lại ở Vọng Kinh này. Nhưng mà lấy năng lực của ông ta, cho dù đến Phượng đô cũng sẽ được coi trọng. Từ trước đến nay ông ấy là người tâm tính kiêu ngạo, mở ra một linh phù quán lại không muốn bán linh phù. Dượng đã phái người đến tìm ông ta mấy lần đều bị chặn ở ngoài cửa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.