Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 33



Thiên viện.

Tần Quân nhìn thấy Phượng Tầm đứng lại, cậu cũng dừng bước theo.

Nhìn khuôn mặt tà ác lười biếng của thiếu nữ, Tần Quân nắm chặt tay nhỏ, âm thanh trẻ con tức giận nói: "Nhị tỷ tỷ, chờ đệ trưởng thành đệ sẽ bảo vệ tỷ, không cho tên xấu kia bắt nạt tỷ."

Cho nên, đừng ghét đệ nữa..

Phượng Tầm vuốt ve cằm, ánh mắt nhìn kỹ từ trên xuống dưới của Tần Quân: "Củ cải nhỏ như đệ, bảo vệ ta như thế nào?"

Bánh bao nhỏ kháng nghị yếu ớt nói: "Đệ không phải củ cải nhỏ."

"Oh." Phượng Tầm sờ cằm, cười tủm tỉm cúi đầu nhìn Tần Quân: "Nghe nói Tần Dương và Thẩm Lan tìm người đến kiểm tra thiên phú của đệ sao?"

Tần Quân chớp chớp mắt, dường như nhị tỷ tỷ không thích phụ thân và mẫu thân..

Không sao cả, tỷ ấy chỉ cần thích cậu là được.

"Vâng, chờ sau khi đệ có thể tu luyện, đệ sẽ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, đến bảo vệ nhị tỷ tỷ."

Phượng Tầm móc móc trong ống tay áo, lại lấy ra một viên đan dược đưa tới trước mặt Tần Quân.

"Đậu đường lại hết hạn, đệ ăn đi."

Tần Quân nhìn thấy đậu đường quá thời hạn thì không kháng cự như lần trước nữa. Đôi mắt cậu vụt sáng, vui sướng nhận lấy, vừa bỏ vào miệng liền nuốt xuống.

Sau khi cậu ăn xong đậu đường, ánh mắt mong chờ nhìn Phượng Tầm, đáy mắt chứa đầy ánh sáng.

"Đã hết rồi, chờ một tuần nữa đệ lại tới tìm ta."

"Vâng!"

Tần Quân cười xán lạn: "Nhị tỷ tỷ, mỗi ngày đệ đều tới tìm tỷ được hay không?"

Sắc mặt Phượng Tầm tối lại: "Không được, sau một tuần mới được tới."

"Oh."

Tần Quân thất vọng cúi đầu, ấm ức bẹp miệng. Cậu dùng đuôi mắt liếc nhìn Tiểu Nãi Bao suốt ngày đi theo Phượng Tầm, trong mắt đầy hâm mộ..

Khi nào thì nhị tỷ tỷ mới chịu nhìn thấy cậu mỗi ngày đây?

Phượng Tầm chú ý tới ánh mắt Tần Quân, lập tức ôm chặt Nãi Bao, hai mắt đầy cảnh giác.

Vật nhỏ này cũng muốn cướp mèo của nàng sao?

Khuôn mặt nàng đen thùi, không hề phản ứng với Tần Quân, ôm Tiểu Nãi Bao vội vàng rời đi.

Tần Quân nhìn hình bóng Phượng Tầm biến mất, từ trong vạt áo móc ra một viên đan dược màu xám nhạt.

Đây là đại tỷ tỷ cho cậu, nhưng cậu chỉ muốn ăn đậu đường, không thích ăn đan dược.

Cậu nhẹ nhàng nắm đan dược, đi đến gian phòng ở sân chính, lén lén lút lút lấy ra một cái hộp dưới giường.

Sau khi dùng chìa khóa mở hộp ra, cậu đem đan dược để vào trong hộp, lại đem hộp giấu vào dưới đáy giường.

"Bọn họ nói nhị tỷ tỷ rất nghèo.." Khuôn mặt nho nhỏ của Tần Quân đầy buồn rầu: "Nếu mình để giành ba tháng, hẳn là được không ít đan dược. Đến lúc đó đem toàn bộ đan dược đổi thành bạc đưa cho nhị tỷ tỷ, nói không chừng nhị tỷ tỷ sẽ thích mình."

Dường như Tần Quân vì ý tưởng nhỏ của mình mà đắc ý, khuôn mặt nhỏ bé hiện lên nụ cười xán lạn.

Trong lúc đó.

Ở thư phòng, Tần Dương nhìn Tần Ngọc Nhu từ ngoài cửa đi vào, khuôn mặt anh tuấn tươi cười: "Tiểu vương gia đi rồi sao?"

"Vâng." Tần Ngọc Nhu gật nhẹ đầu.

"Ngọc Nhu, đan dược mấy ngày nay con cho Quân nhi, những đan dược đó có thể giúp Quân nhi tăng thể chất lên hay không?"

Đối với người luyện võ mà nói, thể chất càng mạnh, thiên phú sẽ càng mạnh theo.

Trong lòng Tần Ngọc Nhu có chút lo sợ, nhìn ánh mắt chờ mong của Tần Dương, nàng đành gật đầu nói: "Phụ thân, người yên tâm, con sẽ dốc hết sức làm cho đệ đệ bộc lộ tài năng khiến ai ai cũng phải kinh ngạc."

Nếu ba tháng sau, kiểm tra thiên phú không thành công, đó không phải là lỗi của nàng. Tất cả là do thể chất đệ đệ quá yếu, dùng đan dược cũng không thể tăng lên được.

"Vậy được." Tần Dương nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: "Con giải quyết ta rất yên tâm, nếu rảnh rỗi thì con nên dạy dỗ Phượng Tầm nhiều một chút. Lòng dạ tiểu vương gia rộng lớn, không tính toán với nó. Nếu không may sau này nó gả vào Mặc phủ mà vẫn còn như thế, công tử Mặc gia kia không dễ nói chuyện như tiểu vương gia đâu.."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.