Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 36



Tần phủ.

Chỗ cửa lớn, một thiếu niên gầy yếu mang một cái túi bằng vải bố. Quần áo hắn đơn giản, có lẽ bản thân đang ở trước Tần phủ nhà cao cửa rộng như vậy, làm cho hắn có vẻ mất tự nhiên cùng lo sợ.

Rất xa, hắn đã trông thấy một người mặc váy dài màu bạc, mắt hắn sáng lên, sau đó lại ảm đạm xuống.

Hắn đã từng gặp qua bộ dáng Phượng Tầm trắng trẻo đáng yêu. Năm đó Phượng thúc còn sống, ông không để cho nữ nhi của chính mình chịu ấm ức, nuôi nàng rất tốt. Sau khi Phượng thúc qua đời, mặc dù mỗi ngày hắn đều mang đồ ăn qua cho Phượng Tầm, nhưng Phượng Tầm vẫn gầy đi.

Cho đến khi người Tần gia đến đón, nàng đã gầy y như một con khỉ, khô cằn.

* * *

Phượng Tầm bước ra ngưỡng cửa, nhìn thiếu niên với vẻ nghi hoặc, ánh mắt đầy suy nghĩ.

"Tầm nhi." Tần Ngọc Nhu từ phía sau Phượng Tầm đi ra, mặt mỉm cười: "Muội không nhớ cậu ta sao? Cậu ta là hàng xóm năm đó ở Phong trấn của chúng ta, khi tỷ với mẫu thân đi đón muội còn gặp cậu ấy, gọi là gì.. Tề Hạo à."

Phượng Tầm bừng tỉnh hoàn hồn, nghe lời này của Tần Ngọc Nhu, nàng mới nhớ người đó là ai.

Bởi vì sau khi sống lại nàng chưa từng tiếp xúc với Tề Hạo, cũng không biết đến sự tồn tại của hắn. Chỉ có trong trí nhớ của nguyên chủ, nàng mới tìm thấy người này.

Không chờ Phượng Tầm hỏi chuyện, Tề Hạo vội vàng đem túi trong tay đưa cho Phượng Tầm, vẻ mặt hắn sợ hãi: "Đây là cha ta kêu ta đến đây đưa cho muội, ta.. ta đưa đồ xong sẽ đi ngay, ta sẽ không làm dơ đất Tần gia."

Tay đang nhận lấy túi của Phượng Tầm dừng lại, con ngươi hơi trầm xuống.

Ba năm trước, cha con Tề gia có đến tìm Phượng Tầm.

Một lần đó, Thẩm Lan gọi Phượng Tầm đến dạy dỗ, nói nàng phải chú ý đến hình tượng Tần gia, không thể bà con nghèo nào đến cũng đón nhận.

Cho dù Phượng Tầm đau lòng cho cha con Tề gia, nhưng nàng càng coi trọng Thẩm Lan, nàng không hy vọng Thẩm Lan sẽ vì thế mà không thích nàng. Do đó một câu của cha con Tề gia nàng cũng không nghe đã đuổi bọn họ đi.

Nàng không bao giờ quên, ánh mắt của cha con Tề gia nhìn về phía nàng trước khi họ rời đi.

Đây cũng là chuyện mà cho đến khi chết Phượng Tầm cũng không thể buông xuống.

"Oh."

Phượng Tầm nhàn nhạt nhướng mắt: "Tay nghề đầu bếp Tần gia không tệ, ngươi muốn ở lại đây mấy ngày hay không?"

Tề Hạo sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Tầm, ánh mắt vốn đang ảm đạm bất ngờ sáng rực lên.

"Muội.. đồng ý giữ ta ở lại sao?"

Tần Ngọc Nhu ngây người, nàng nhìn người vây quanh Tần gia ngày càng nhiều, sắc mặt không khỏi tối lại, nhỏ giọng nói bên tai Phượng Tầm: "Tầm nhi, muội đã quên lời mẫu thân nói hay sao?"

Để cho loại người này ở lại Tần gia, Tần gia sẽ bị hắn làm dơ, quá ghê tởm!

"Ngươi nói cái gì?" Phượng Tầm quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc Nhu, mày hơi nhăn lại: "Tề Hạo là thanh mai trúc mã của ta, dựa vào cái gì ta phải đuổi hắn đi? Hắn là người ở quê thì sao? Phượng Tầm ta cũng đến từ Phong trấn, ngươi dựa vào đâu mà xem thường hắn?"

Tần Ngọc Nhu ngơ ngác, trong mắt nàng đầy mờ mịt. Cho đến khi mọi người trên đường phố đều chú ý tới, nàng mới hiểu được Phượng Tầm cố ý là vì nguyên nhân này. Trong lòng nàng lạnh lùng, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại cười nhẹ nhàng uyển chuyển.

"Tầm nhi hiểu lầm ý của tỷ rồi. Vừa rồi tỷ nói là tỷ sẽ sai thị nữ chuẩn bị phòng thật tốt. Nhưng mà muội cũng phải chú ý một chút coi chừng không khéo mang tiếng, trai đơn gái chiếc cũng không tốt lắm.."

"Oh, Tần gia nhiều người như vậy, tại sao chúng ta lại trở thành trai đơn gái chiếc rồi? Những người khác đều chết sạch rồi sao?"

Suýt chút nữa Tần Ngọc Nhu đã không thể giữ vững biểu cảm của mình: "Tầm nhi!"

"Đây là lời chính miệng ngươi nói." Phượng Tầm cười tủm tỉm: "Đại tiểu thư Tần gia thật sự rất hiếu thuận, ấy vậy mà lại nguyền rủa cha mẹ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.