Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 38



Tề Hạo sắp khóc: "Phượng Tầm, thật sự không phải chúng ta không muốn đưa cho muội."

Phượng Tầm sửng sốt, nàng nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của thiếu niên, giơ tay vỗ vỗ bả vai của hắn.

"Yên tâm, ta không đánh ngươi."

Tề Hạo chớp mắt to: "Thật sao?"

"Ừ, ngươi rất nghe lời, ta không đánh ngươi."

Năm đó sau khi phụ thân Phượng Tầm rời khỏi thế gian, đã giao Phượng Tầm cho Tề phụ nuôi dưỡng, Tề phụ cũng là cha nuôi của nàng.

Những năm Phượng Tầm ở Tề gia không có chịu bất cứ ấm ức nào, cho dù là ăn, mặc, ở, đi lại đều ưu tiên cho nàng. Nhưng căn bản Phượng Tầm không hiểu rằng, đôi khi người nuôi mình còn thân thiết hơn so với người thân ruột thịt.

Sau khi Phượng Tầm bị đuổi khỏi Tần gia, nàng cũng biết thẹn với cha con Tề gia, vì thế nàng thà rằng chết ở nông thôn cũng chưa từng trở về tìm họ.

Có lẽ đến bây giờ cha con Tề gia không biết rằng ba năm trước nàng đã bị đuổi ra khỏi cửa.

"Đúng rồi, phụ thân ta dặn dò ngươi đưa cho ta cái gì?" Phượng Tầm tò mò hỏi.

Vẻ mặt Tề hạo căng thẳng: "Ta không thể nói, chính muội tự đi vào trong mà xem."

"Oh."

Phượng Tầm không cho là đúng mở túi vải ra. Ở trong túi có mấy bình sứ đặt lộn xộn, trừ những thứ này thì không có vật gì khác.

"Phượng Tầm, chúng ta vào trong hả xem." Vẻ mặt Tề Hạo đầy hồi hộp, rất cẩn thận nhìn xung quanh, sợ có người phát hiện.

"Ngươi không cần lo lắng như vậy, không có ai núp trong chỗ tối rình coi đâu. Cái người trước đó vẫn luôn chăm chú theo dõi ta hôm nay cũng không ở đây."

* * *

Mặc phủ.

Mặc Thủy vừa định muốn tới báo cáo công việc, bất chợt hắt xì một cái. Hắn xoa xoa cái mũi, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

Ai đang nhắc đến hắn thế?

* * *

Trong sân an tĩnh, Phượng Tầm mở nắp bình, một mùi hương nhàn nhạt của thuốc bay ra làm nàng nhíu mày.

Đan dược!

Nàng nhìn mấy bình sứ khác, mở toàn bộ ra.

Trong bình sứ, tất cả đều là đan dược!

Vô luận là cấp bậc hay phẩm chất đều thượng thừa.

Những đan dược này nàng cũng có thể luyện chế, nhưng vì sao trên tay Phượng Vân lại có đan dược tốt như vậy?

Ông có đan dược, tại sao không trị cái chân bị tật của chính mình?

Thậm chí sau đó mất cả tính mạng.

"Tiểu Hạo, ngươi biết đây là gì hay không?" Phượng Tầm giương mắt nhìn Tề Hạo chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Những đan dược này đối với nàng mà nói, lúc nào nàng cũng có thể luyện chế.

Nhưng cha con Tề gia chỉ là người bình thường tu vi lại thấp, vậy mà bọn họ có thể chịu đựng được sức hấp dẫn của đan dược nhiều năm như thế. Nếu đổi lại là vợ chồng Tần Dương, chỉ sợ có đi mà không có về.

"Biết, là đan dược, trước khi Phượng thúc mất có nói với cha ta."

Tề Hạo sờ sờ cái ót, khuôn mặt hắn mang theo vẻ ngây ngô của thiếu niên và sự thật thà chất phát.

"Vì sao phụ thân để lại những thứ này cho ta mà không để lại cho Tần Ngọc Nhu thứ gì cả?" Phượng Tầm vuốt ve bình sứ hỏi.

Tề Hạo lắc đầu: "Phượng thúc nói là cho muội, cho muội toàn bộ."

"Oh."

Phượng Tầm hạ mi mắt, cùng là con gái của phụ thân, theo lý thuyết ông không nên nặng bên này nhẹ bên kia, nhưng mà ông không hề để lại cái gì cho Tần Ngọc Nhu cả.

Nếu nói không có nguyên do, nàng không tin!

"Tiểu Hạo." Phượng Tầm chuyển mắt nhìn Tề Hạo: "Vì sao lần này chỉ có một mình ngươi đến? Cha ngươi đâu?"

Tề Hạo hơi giật mình, hắn cười gượng nói: "Cha ta có việc gấp, không thể đến đây tìm muội."

"Ừ." Phượng Tầm giơ mi lên: "Ngươi ở chỗ này vài ngày, không cần lo lắng người Tần gia, ta xem bọn họ ai dám đến đây gây phiền phức."

"Nhưng mà.." Tề Hạo muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Phượng Tầm nghi hoặc nhìn hắn một cái: "Ngươi đang vội về nhà có việc gì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.