Phượng Ngự Cửu Châu

Chương 40



Công tử và Phượng cô nương quen biết chưa lâu, cho dù công tử muốn trút giận cho Phượng cô nương, nhưng làm tiểu vương gia một tháng không thể xuống giường được thì tàn nhẫn quá mức rồi.

Cho nên..

Tiểu vương gia thật sự phi lễ công tử trong trắng như ngọc nhà mình hay sao?

Mặc Thủy chớp đôi mắt đen, nghiến răng nói: "Tôi muốn đi phế tiểu vương gia, báo thù cho công tử!"

Nếu công tử tự nguyện thì cũng thôi, ấy vậy mà tên khốn kia lại nhục nhã công tử!

"Đi đi." Phượng Tầm cười tủm tỉm: "Ta không tiễn."

Gương mặt của Mặc Thủy đen thui, Phượng Tầm tin tưởng, nếu giờ phút này tiểu vương gia ở trước mặt Mặc Thủy, khẳng định Mặc Thủy sẽ đem hắn băm thành từng khúc.

Sau khi nhìn Mặc Thủy rời đi, Phượng Tầm dừng lại, lúc này nàng mới nhớ tới Tề Hạo còn đứng trong sân.

"Tên kia đi quá nhanh, bằng không giữ hắn lại làm việc cũng khá tốt. Hiện tại ngươi chỉ có thể tự mình đi dọn dẹp phòng ở, ngươi đừng hy vọng người Tần gia sẽ dọn dẹp giúp ngươi."

Phượng Tầm nhún vai, ngày đầu tiên nàng trở về vẫn là Nãi Bao dọn dẹp giúp nàng.

Người Tần gia.. Đừng hy vọng..

* * *

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Ở chính viện, gió ấm áp thổi qua, nội tâm Tần Ngọc Nhu lại là một mảnh lạnh như băng, trong mắt đẹp của nàng chứa đầy ánh sáng không rõ: "Phượng Tầm không cho các ngươi hái dược liệu sao?"

Nàng rất ít khi đến thiên viện, nhưng nàng nhớ rõ trong thiên viện có một gốc dược liệu nhất phẩm. Lần trước khi nàng đến tìm Tần Quân, bỗng nhiên nàng phát hiện dược liệu đã từng là nhất phẩm nay đã lớn lên trở thành tam phẩm.

Dược liệu tam phẩm cũng đủ để nàng luyện chế đan dược tam phẩm.

"Tiểu thư." Thị vệ quỳ gối trên mặt đất: "Nhị tiểu thư nói, dược liệu đó là của nàng, nếu tiểu thư muốn, thì ngài tự mình đến hỏi nàng!"

Tần Ngọc Nhu mím môi, rũ mắt xuống, im lặng không nói lời nào.

Muốn có được con mèo nhỏ kia.. Chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Nhưng dược liệu chính là vật thuộc sở hữu của Tần gia, nàng lấy về là điều đương nhiên.

"Ta đã biết. Đúng rồi, sư phụ ta có tới hay không?" Tần Ngọc Nhu suy nghĩ một lát mới hỏi.

Thị vệ cung kính bẩm báo: "Đại tiểu thư, đại sư Tiêu Minh đang ngồi ở sảnh ngoài bàn việc với gia chủ và phu nhân."

"Được, ngươi lui xuống trước đi."

Ánh mắt Tần Ngọc Nhu nhìn về hướng thiên viện, nàng xoay người đi về phía đại sảnh.

* * *

Ánh mặt trời vừa vặn.

Nghiêng nghiêng chiếu vào mỗi một chỗ trong sân của Tần gia, ấm áp vô cùng.

Nãi Bao dựa vào trong sân, ánh mắt mờ mịt nhìn Phượng Tầm, tất nhiên nó không rõ Phượng Tầm đang làm cái gì.

"A Tầm, người đang làm gì vậy?"

Trong tay Phượng Tầm cầm một cái bình sứ, đứng bên cạnh những dược liệu đó, khuôn mặt nàng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Những dược liệu này đối với ta mà nói là danh không chính ngôn không thuận. Lúc trước ta thấy những hoa cỏ này lớn lên xinh đẹp, cho nên mới có tâm giúp đỡ chúng nó. Hiện giờ, nếu ta có thể làm chúng nó trở thành tam phẩm thì cũng có thể khiến chúng nó giảm cấp bậc lại."

Tần Ngọc Nhu muốn đoạt đồ vật trong tay của nàng sao? Vậy nàng trả lại cho nàng ta từ đầu tới cuối là được!

Phượng Tầm đổ nước bẩn trong bình sứ lên trên dược liệu, không cần phải đợi lâu, linh khí trên dược liệu tan đi không ít, không mọc um tùm như trước nữa, ngược lại nó còn có chút héo rũ.

"Tầm nhi."

Một âm thanh mềm mại uyển chuyển từ ngoài cửa viện truyền đến.

Phượng Tầm thu bình sứ trong tay về, ngẩng đầu nhìn lại. Nàng thấy chỗ cửa viện có một cô nương bộ dạng thanh tú xinh đẹp đang từ từ đi vào.

Bên cạnh cô gái có một lão giả tuổi tác đã cao theo sau. Đôi tay hắn chắp lại để phía sau, khuôn mặt ngạo nghễ, một bộ dạng mắt cao hơn đầu, thoạt nhìn rất khó tiếp xúc.

"Tầm nhi, tỷ giới thiệu với muội một chút, vị này chính là sư phụ của tỷ đại sư Tiêu Minh."

Sesshou_dembuon.vn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.