Kỷ Dương thấy giọng nói của cậu hơi khàn, khoan dung nói:
“Vậy… em kể chuyện cười, có thể chọc cười anh, sẽ, tha, cho, em.”
Tống Manh sớm đã quen với việc Kỷ Dương nũng nịu, cũng không thèm cãi anh.
Thế là cậu ép mình tỉnh táo, vắt hết óc:
“Lúc trước có một bệnh nhân đau bao tử, hắn đến phòng khám xem bệnh. Hắn nói với bác sĩ: “Tôi tên là Thập Thái Thập, ăn dưa leo thái dưa leo, ăn khổ qua thái khổ qua.” thế là bác sĩ nói…”
Còn chưa nói xong, Kỷ Dương đã cắt lời cậu:
“Không buồn cười.”
Tống Manh: “…”
Là ai! Là ai đã huấn luyện khiếu hài hước của anh ta ra nông nỗi này!
Tống Manh liền liên tục kể hai, ba câu chuyện cười nữa, thật không thấy hiệu quả.
Kỷ Dương cuối cùng tỏ ra “không còn cách nào”, nói:
“Có ba chữ, nếu em nói, anh sẽ cười.”
Tống Manh giật mình một cái, lên án: “Anh thật biết cách hành người, buồn nôn không thú vị.”
“Vì anh đang vui mà.”
“…”
“Không muốn ngủ? Vậy kể tiếp đi.”
“Được rồi.”
Tống Manh bất đắc dĩ mở miệng:
“Em, yêu, anh.”
Kỷ Dương nhếch miệng.
Tỏ ra thoả mãn vô cùng.
Năm 2005.
Một tối nào đó, dưới bầu trời sao.
“Đưa tay ra nào.”
Tống Manh không rõ vì sao, nhưng vẫn làm theo lời đối phương.
Sau đó, lòng bàn tay bị để lên một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn dưới ánh đèn màu da cam, phản chiếu ánh sáng thuận mắt.
Tống Manh nghẹn lời, thật lâu không thể trấn tĩnh.
Cuối cùng nói ra một câu:
“Anh cầu hôn như vậy, ai thèm đồng ý chứ …”
Kỷ Dương da mặt dày nở nụ cười:
“Đều đã là lão phu phu, còn muốn anh quỳ xuống tặng hoa hồng?”
“Hừ, không có thành ý.”
“… Kỳ thực anh đang chờ em.”
“Sao?”
“Nhẫn là do anh tặng, vậy nghi thức phải là em làm chứ.”
“… Anh có thể bớt vô sỉ không.”
Hai người cứ thế tự nhiên đùa nhau.
Cuối cùng chơi đến mệt, liền cùng ngồi xuống sa lon.
Kỷ Dương lục lọi, mãi lúc chạm vào bàn tay ấm áp của đối phương.
Còn có nhẫn lành lạnh.
Từng ngón tay, đan vào nhau.
Cho đến khi mười ngón chặt chẽ quyện vào.
Năm 2006.
Năm đó, Vấn tỷ tuyên bố muốn về hưu, cùng chồng đi chu du thế giới.
Lúc đưa dâu, viền mắt Tống Manh ửng hồng.
Vấn tỷ cùng trượng phu nắm tay, búng trán Tống Manh một cái:
“Không muốn nhìn bộ dàng này, cũng không phải không bao giờ trở lại.”
Kỷ Dương đứng kế bên, duỗi tay vỗ vai Vấn tỷ: “Tỷ.”
Quản lý nghe thấy câu này, rõ ràng là đang cười, nước mắt lại rớt xuống.
“Chơi mệt rồi, sẽ cùng anh rể về Hương Cảng nha.”
Nam nhân của Vấn tỷ vừa chững chạc vừa hiền hòa, cười với Kỷ Dương.
“Về nhà, nhớ gọi bọn em đến ăn một bữa tẩy trần.”
Vấn tỷ ngẩn ra, cam đoan gật đầu.
Vấn tỷ đi rồi, Tống Manh có một quãng thời gian tinh thần uể oải suy sụp.
Thiếu mất một người mà.
Sau đó quản lý mới đến, là một tiểu cô nương rất hiếu kỳ.
Còn yêu thích đam mỹ nữa, nhìn hai người ánh mắt đều phát sáng.
Mỗi ngày náo loạn lại bắt đầu.
Năm 2007.
Lễ trao giải Kim Mã điện ảnh thứ 23 tại Hương Cảng.
Nam diễn viên xuất sắc — Kỷ Dương.
Anh mặc lễ phục đen tuyền, không kiêu không vội bước lên thảm đỏ.
Sống lưng thẳng tắp.
Cười tươi đón nhận hoa của bằng hữu, kim tượng của đồng nghiệp trao cho.
Kỷ Dương nói, cảm tạ cha mẹ.
Công ty, đạo diễn, nhân viên sau màn, khán giả trước sân.
Những fan không rời bỏ anh, mọi người theo anh đến tận lúc này.
Vấn tỷ mang anh vào nghề, quản lý bây giờ chăm sóc anh.
Còn có một người … Đô rê mon của anh
“Không gì đặc biệt để nói với em, điều muốn nói đều đã nói hết.”
Dưới đài nhất thời yên tĩnh một mảnh.
Tống Manh trừng lớn hai mắt, theo bản năng che miệng lại.
“Cũng không phải là định gây chú ý, chỉ là vẫn nhớ hai năm trước em oán giận lời cầu hôn của anh.”
“Anh vốn dĩ không phải người lãng mạn.”
“Chỉ là muốn tại giây phút hào quang nhất trong đời này, cột mốc vinh dự nhất này, hỏi em một câu…”
Kỷ Dương để giải thưởng lên bục, quỳ xuống giữa tiếng đám đông xôn xao.
Ánh mắt nghiêm túc chuẩn xác nhìn thẳng vào một người, giữa biển người.
Bởi vì biết không phải anh nói mình, mọi người dưới sảnh cũng cúi người trước anh.
Lại chỉ thấy được bờ môi của anh khẽ mấp máy.
Kỷ Dương dùng bàn tay đeo nhẫn che trước ngực.
Híp mắt nở nụ cười.
Bởi vì anh nhìn thấy cậu ấy, cho anh một cái ánh mắt bất đắc dĩ.
Cuối cùng…
Chậm rãi gật đầu với anh.
Năm 2008.
Kỷ Dương 42 tuổi, Tống Manh 39 tuổi.
“Em nói xem, lúc nào chúng ta có thể về hưu?”
“Nằm mơ đi, anh không phải mới vừa nhận phim à.”
Tiểu quản lý ở bên cạnh la to:
“Dương ca! Anh như mặt trời ban trưa! Thiên thu vạn đại! Già trẻ đều yêu! Vì sao cứ nói vậy, muốn đá đổ chén cơm của em sao sao sao…”
Kỷ Dương không nhìn thẳng vào tiểu quản lý mỗi ngày đều la khóc, tràn đầy phấn khởi hỏi Tống Manh:
“Chúng ta chu du thế giới, nói không chừng còn có thể gặp được Vấn tỷ.”
Tống Manh cảm thấy dù cơ hội xa vời, lại không nhịn được cùng Kỷ Dương thảo luận:
“Cô ấy hiện tại chắc là đang ở Âu Châu, chúng ta đi nước Đức trước đi.”
“Anh ngược lại thật ra muốn đến Nam Phi xem động vật.”
“Vậy à? Vậy chúng ta trước tiên từ…”
Tiểu quản lý bị bỏ qua một bên, ai oán nhìn hai người phấn khích như trẻ con.
Tú ân ái…
Còn không cho người độc thân sống.
Năm 2009.
Nam Phi không đi được, Kỷ Dương cuối cùng cũng đòi từ chỗ tiểu quản lý ra một kì phép dài hạn.
Bọn họ đi Thái Lan.
Hò hét trong chợ đêm náo nhiệt, mặc quần cộc hoa lớn, há miệng ăn hải sản tươi cay.
No đến ăn không nổi nữa, đành đi xem nghệ nhân diễn bên đường.
Cảm thụ lịch sử đặc biệt của thành phố này.
Kỷ Dương nổi hứng thú, còn mượn được người một cây ghi ta gỗ hát một bài tiếng Anh
… Thế là bị người nhận ra.
Vui vẻ bỏ chạy, trở về khách sạn.
Hưởng thụ massage chánh tông Thái Lan.
Tống Manh thoải mái thậm chí vô thức kêu thành tiếng, làm hại Kỷ Dương…
Không có cách nào chuyên tâm hưởng thụ.
Ngày thứ hai, hai người thức dậy rất muộn.
2010
Một ngày nào đó, Kỷ Dương phát hiện trong mái tóc đen của Tống Manh lóe ra một sợi bạc.
Đau nhói mắt của anh.
Cho dù là Tống Manh lẫm lẫm liệt liệt, không thèm để ý.
Kỷ Dương vẫn chờ một đêm, tĩnh tâm đợi Tống Manh ngủ say.
Cẩn thận từng li từng tí dùng kéo cắt đi.
Sau đó cúi người.
Nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Đô rê mon của mình.
Năm 2011
Bọn họ nuôi một con mèo.
Màu lông trắng nõn, lúc bắt đầu chỉ như một nắm tay nhỏ.
Con mèo nhỏ rất lười biếng, thường ngày ngoan ngoãn vùi người vào Tống Manh.
Lúc ngủ cũng như thế.
Kỷ Dương mua con mèo này làm quà sinh nhật cho Tống Manh liền hối hận.
“Anh đến nó cũng ghen?”
Tống Manh tức giận cười lắc đầu.
“Người bao nhiêu tuổi rồi.”
Kỷ Dương quay mặt qua chỗ khác, xách con mèo nhỏ ra phòng khách.
Mạnh mẽ khoá cửa phòng.
Tống Manh: “…”
Đúng rồi, con mèo nhỏ tên là Đinh Đang.
Năm 2012.
“Mười lăm năm rồi.”
“Ừm.”
“Chúng ta còn có chuyện nào chưa làm không?”
“Ừm… Còn chưa có chu du thế giới, còn chưa thấy Vấn tỷ trở về, còn chưa có…”
“Nếu như có thể sống lâu hơn một chút, vậy thì tốt rồi.”
“…”
“Nhưng mà em chỉ cần cùng anh. Ra sao cũng được.”
“Đúng vậy.”
“Đúng vậy mà, thiên đường hay địa ngục cũng tốt.”
“Anh cũng vậy. Nếu như trên thế giới này chỉ còn dư lại một mình anh, vậy anh chết đi còn hơn.”
“… Kỳ thực, em còn hi vọng anh có thể sống tiếp.”
“Tống Manh, em thật ích kỷ.”
“Đúng vậy.”
“Anh chỉ muốn đem mệnh trả lại cho em mà thôi.”
“Vậy sao, em còn tưởng rằng là bởi vì anh yêu em.”
“Chuyện này… Đương nhiên!”
“Phốc.”
“Cười cái gì.”
“Không có, đã nghĩ nói một câu, kỳ thực em cũng yêu anh a.”
“… Thường nói anh buồn nôn, buồn nôn chính là em đó!”
Ngày 1 tháng 4 năm 2013
Kỷ Dương 47 tuổi, Tống Manh 45 tuổi.
Bọn họ ở trên giường, lẳng lặng nằm.
Sau đó Kỷ Dương trơ mắt nhìn Đô rê mon của anh …
Nở nụ cười.
Một nụ cười rất thuần túy.
“Có thật nhiều người, không thể làm bạn đời với nhau qua mười bảy năm.”
Tống Manh nói. “Chúng ta thật may mắn.”
Thân thể Kỷ Dương từ từ nhàn nhạt.
Giống như một bức tranh thủy mặc.
Tống Manh trợn tròn hai mắt, lúng ta lúng túng nói: “… Vì sao.”
Kỷ Dương nháy mắt mấy cái, ôn thanh nói:
“Đứa ngốc.”
“Nếu em phải biến mất, làm sao có anh lúc này.”
Tống Manh ngẩn ra.
Nước mắt đột nhiên tuôn ra viền mi.
Kỷ Dương nhẹ nhàng kéo Tống Manh đang khóc loạn tùng phèo vào trong lồng ngực.
“Anh thật hạnh phúc.”
“Bởi vì, chúng ta bạc đầu giai lão.” Kỷ Dương vê một sợ bạc trong tóc đối phương, cười nói.
Bọn họ nắm chặt tay nhau.
Ngón tay đeo nhẫn loé sáng.
Nhìn đối phương dần dần biến mất.
Dường như có thể nhìn thấy, dáng dấp lúc trước của bọn họ.
Kỷ Dương vẫn là nam nhân phong hoa tuyệt đại.
Tống Manh vẫn là thanh niên ngơ ngác, khờ khạo chống chọi cuộc đời.
Khi đó trong sinh mệnh của Kỷ Dương, còn chưa có xuất hiện Đô rê mon của anh.