Phương Pháp Chính Xác Để Cưa Đổ CV Kỳ Cựu

Chương 33: Phiên ngoại Thẩm Tô



Cảnh báo!

Khẩn cấp cảnh báo!

Nội dung bên dưới mang đủ loại năng lượng cẩu huyết sấm sét vân vân và vũ vũ dễ gây phản ứng hại mũi (vì mất máu)!

Thận trọng khi xem!

Thận trọng khi xem!

==============================================

“Đại nhân… Sinh nhật vui vẻ.”

Trong điện thoại truyền đến thanh âm có điểm phụng phịu của Tô Tạ, Thẩm Cố tâm tình cực tốt, khóe miệng cong lên, nói: “Ngươi định cho ta bất ngờ gì đây?”

“Có ai trực tiếp đòi quà với người khác như ngươi không!” Đầu bên kia mơ hồ vang lên một tiếng hừ khẽ.

“Bởi vì ngươi không phải người khác.” Thẩm Cố ung dung nói.

“…” Đầu bên kia trầm mặc.

Uy? Xấu hổ rồi sao?

“Thật ra món quà ta mong muốn nhất… chính là ngươi tự gói mình lại tặng cho ta.” Thẩm Cố nhàn nhã dùng chất giọng mà Tô Tạ si mê nhất dụ dỗ hắn.

Đầu bên kia lại một hồi trầm mặc.

“Tút tút tút…”

Đã ngắt máy.

Thẩm Cố câu khóe miệng, quả nhiên là thẹn thùng a.

Trở về ký túc xá, Thẩm Cố đoán Tô Tạ vẫn chưa tan học, bèn lên giường nhắm mắt lại đánh một giấc.

Đêm qua thật sự quá mệt mỏi.

Về phần vì nguyên nhân gì…

Không nói cho các ngươi nghe đâu ╮(╯_╰)╭ !

Thẩm Cố mơ mơ màng màng không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên bị một trận sột soạt đánh thức.

Hắn mở mắt ra, liền bắt gặp cảnh tượng như sau ——

Tô Tạ trên đầu cài một đôi tai thỏ lông nhung nhung, trên người mặc bộ đồ hầu gái xúng xính bằng tơ tằm màu hồng. Lúc này hắn đang dùng một sợi ruy băng màu lam thật dài nỗ lực quấn cả người lại, nỗ lực hết vài phút cuối cùng thắt được một chiếc nơ bướm thật to trước ngực mình.

Đến khi Thẩm Cố ngồi dậy, hắn cũng vừa vặn chuẩn bị đâu vào đấy, ngẩng đầu, thấy Thẩm Cố đã tỉnh, khuôn mặt liền ửng hồng, vành tai cũng đỏ lên.

“Ngươi dậy rồi sao?” Hắn phụng phịu nói.

“Ân, ta dậy rồi.” Thẩm Cố mỉm cười nói.

Tô Tạ lại cúi đầu ngượng ngùng nửa ngày, rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng: “Ngươi nói món quà sinh nhật ngươi muốn nhất chính là… ta tự đóng gói tặng ngươi… cho nên…” Hắn một lần nữa ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố.

Thẩm Cố mỉm cười: “Ân?”

Tô Tạ lề mề cất bước, đi tới trước mặt Thẩm Cố.

“Cho nên ta đã tự đóng gói mình, tặng ngươi.”

“Ân.” Thẩm Cố mỉm cười, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ ôn nhu có thể khiến người chết chìm trong đó.

Hai tai Tô Tạ đã đỏ như tôm luộc, hắn dạng đôi chân trần bên dưới lớp váy phùng xòe, ngồi lên người Thẩm Cố.

“Giờ thì… ngươi mở quà đi.”

“Vậy ta… bắt đầu mở đó nha!” Thanh âm trầm thấp của Thẩm Cố đã khàn đi.

“Giờ ta gỡ nơ bướm trước…” Thẩm Cố một bên nói, ngón tay thon dài kéo một đầu chiếc nơ trước ngực Tô Tạ, con bướm ruy băng lập tức bung ra.

“Giờ ta mở tới bao bì…” Thẩm Cố nói xong, tháo từng vòng từng vòng ruy băng quấn trên người Tô Tạ xuống.

“Giờ ta phải kiểm hàng thôi.” Giọng Thẩm Cố đã khàn đặc nguy hiểm, hắn nhẹ nhàng trở mình, áp Tô Tạ dưới thân.

“Đợi đã!” Tô Tạ đột nhiên lên tiếng, đưa tay đẩy ngực Thẩm Cố.

“… Sao vậy?” Cho dù ánh mắt Thẩm Cố đã ẩn nhẫn cực điểm, nhưng hắn vẫn nguyện ý kiên trì thêm một lát.

“Lần trước không phải ngươi từng nói… muốn thử cưỡi ngựa sao?” Tô Tạ ngập ngừng hỏi.

“Ân?” Thẩm Cố khóe miệng thoáng cong lên.

“Ân!” Tô Tạ cắn môi, bật dậy đẩy Thẩm Cố ngã trên giường, lại ngồi lên người hắn.

Thẩm Cố liền nằm bất động, thong thả nhìn Tô Tạ thao tác thế nào.

Vành tai Tô Tạ càng đỏ đến lợi hại, thế nhưng hắn vẫn chậm rãi, kiên định, cởi từng lớp từng lớp quần áo trên người Thẩm Cố.

Thẩm Cố không hề nhúc nhích, không có một tia ý định giúp Tô Tạ, chỉ mỉm cười quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Tô Tạ cởi luôn quần lót của Thẩm Cố xong, nhấc mông, tự mò tay tới hậu phương của mình, bắt đầu sự nghiệp khuếch trương vĩ đại.

Thẩm Cố khẽ thở dốc nhìn tư thái mềm mại của Tô Tạ, nỗ lực kiềm nén xung động vùng lên áp đảo hắn ngay lập tức.

Tô Tạ động tác rất chậm rất chậm, rất dày vò người khác, chờ hắn dường như xác định mình đã sẵn sàng, mới từ từ tách hai chân rộng hơn, ngồi xuống phần hông Thẩm Cố.

Hô hấp của Thẩm Cố dần dồn dập, hắn chăm chú theo dõi từng biểu tình, từng cử động của Tô Tạ.

Tô Tạ chống hai tay hai bên người Thẩm Cố, nhắm chuẩn hậu phương của mình ngay bộ vị đã sung huyết cương cứng của Thẩm Cố, sau đó từ từ, từ từ ngồi xuống.

Với Thẩm Cố mà nói, đây quả thật là một loại cực hình dài đăng đẳng, nhưng hắn vẫn cật lực áp chế mọi xung động của mình, kiên trì chờ Tô Tạ hoàn toàn ngồi xuống.

Đợi đến khi Tô Tạ đã triệt để ngồi xuống, hai người đồng loạt thở hắt một hơi.

“Giờ ta bắt đầu động nha…” Tô Tạ sắc mặt như hoa đào.

Thẩm Cố thật sâu nhìn hắn. Sau đó Tô Tạ quả nhiên bắt đầu vểnh mông vặn hông.

Thẩm Cố nhìn biểu tình của Tô Tạ, nhìn khuôn mặt hắn, từng cử động của hắn, cảm thấy mình thật sự sắp bùng nổ.

Thật kích thích a!



“Đại nhân? Còn sớm mà đã ngủ rồi sao?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi của Tô Tạ.

Thẩm Cố mở mắt, phát hiện nơi mình ở vẫn là phòng trong ký túc xá, bất quá Tô Tạ… vẫn còn mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề bình bình thường thường đứng trước mặt mình.

Hóa ra chỉ là một giấc mộng.

“Trời còn sáng trưng đã ngủ, đêm qua chơi game cho khuya vào! Bình thường ta luôn bảo ngươi đi ngủ sớm một chút không nghe…” Tô Tạ có điểm bất mãn cằn nhằn.

Vì vậy, đồng chí nào ban nãy suy nghĩ lệch lạc tự động kiểm điểm lại mình đi nha!

Thì ra bao nhiêu cảnh đẹp vừa rồi, đều chỉ là ảo mộng mà thôi.

Thẩm Cố thập phần thất vọng ngồi dậy, lúc xốc chăn mới phát hiện mình có điểm không ổn.

Nhạy bén cảm giác được Thẩm Cố vừa ngồi lên liền cứng đờ, Tô Tạ hiếu kỳ sấn tới.

Đầu tiên chúng ta phải biết một đại điều kiện tiền đề, đó chính là đại nhân có thói quen ngủ khỏa thân, trước kia vì lần đầu mời Tô Tạ đến phòng mình ngủ nhờ một đêm nên mới mặc đồ đàng hoàng, chứ bình thường luôn cởi sạch chỉ chừa lại chiếc quần tam giác nho nhỏ… Sau đó chúng ta lại phải biết một tiểu điều kiện tiền đề, chính là đại nhân ban nãy đã mơ về mộng xuân… Mà như chúng ta được biết, nam nhân hễ nằm mộng xuân, thường sẽ để lại chút vết tích liên quan đến thanh xuân…

Cho nên…

“Ha ha ha… Đại nhân ngươi cư nhiên mộng xuân giữa ban ngày!” Tô Tạ nháy mắt phá công, hắn luôn cho rằng một người cao quý lãnh diễm như Thẩm Cố, sẽ không có chuyện nằm mộng xuân gì đó…

Thẩm Cố diện vô biểu tình.

“Mơ thấy gì thế? Một cô hầu gái mặc đồ LOLI? Bằng tơ tằm?”

Thẩm Cố vẫn như cũ diện vô biểu tình.

Tô Tạ đang dồn sức vào sự nghiệp vĩ đại hả hê khi người gặp họa, hoàn toàn không cảm giác được nguy hiểm cận kề ——

“… Đại nhân?! Đại nhân ngươi muốn gì!”

“Ngô… Đang là ban ngày a! Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi muốn làm gì!”

“Ta sai rồi… Ta không nên nghĩ lệch đi là hầu gái LOLI gì đó… nhất định là một anh chàng rắn rỏi chân hán tử thuần đàn ông… hay là tiểu quan thanh tú khả ái động lòng người?”

“Ngô…ưm… a… Đại nhân ta biết sai thật mà… Ta biết sai thật mà…”



Khắp phòng thanh âm tiêu hồn thực cốt.

Hồi lâu, Thẩm Cố rốt cuộc thoả mãn bò dậy, dùng di động lên weibo đăng một dòng cho ngày hôm nay ——

Hôm nay ta đã nhận được món quà sinh nhật ý nghĩa nhất, có lời khen nga bảo bối nhi.

Thẩm Cố buông điện thoại, nhìn ai đó đang nằm trên giường xoa thắt lưng không ngừng hối hận, khoan thai nói: “Ta rất hài lòng về món quà nhận được hôm nay.”

Ai kia lại nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, đại nhân biểu thị mình không nghe thấy.

“Ta nói… ta vốn đã là của ngươi!” Ai kia rốt cuộc cũng cất cao giọng.

Đại nhân đắc ý gật đầu, phần quà này cũng giống như trong mộng đấy chứ.

Ân, về phần tai thỏ cưỡi ngựa gì đó, lần sau sẽ nỗ lực hơn.

Dù sao vẫn còn sinh nhật năm sau, sinh nhật năm sau nữa, sinh nhật ba năm sau nữa, sinh nhật bốn năm sau nữa…

Hắn nhất định sẽ nhận được phần quà làm hắn thoả mãn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.