Lâm Triều Tịch nhớ mãi vẻ mặt của Bùi Chi tối hôm đó.
Cậu ngồi dưới đèn đường, một tay cầm lon bia, ánh đèn khiến đôi mắt thâm sâu và sống mũi thẳng tắp lộ ra. Rõ ràng là nét mặt sáng sủa ôn nhu của một thiếu niên, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo và kiên định.
Lâm Triều Tịch không biết, những điều Lão Lâm và Bùi Chi nói rốt cuộc sẽ ảnh hưởng thế nào đến cuộc đời của Trần Trúc.
Nhưng đối với cô mà nói, dù có rời khỏi thế giới này, cô ở đây và cô ở thế giới kia sẽ vĩnh viễn không quên cái mùi cồn và khoai nướng trong đêm đông đó, không quên những lời của Bùi Chi thời niên thiếu từng nói.
——
Ngày hôm sau, trước lúc đi học.
Lâm Triều Tịch ra sức nhắc nhở bản thân không được kì vọng trong vô định. Dù Lão Lâm là một cao thủ tẩy não, nhưng sẽ chẳng ai không đâu thay đổi chỉ vì một lời nói.
Bởi vậy lúc cô bước vào lớp học, nhìn thấy trái bóng rổ bay qua bay lại trong lớp cùng tiếng giở tạp chí soàn soạt, cuối cùng cũng đỡ thấp thỏm.
Quả nhiên là như vậy…
Khẽ thở dài một hơi, cô tiến về phía chỗ ngồi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, sau lưng bỗng nặng trĩu, có người níu cặp kéo cô lại nửa bước.
Tổ trưởng ruồng bỏ cô, ánh mắt sắc bén bắn về phía cuối lớp học, nói: “Bùi Chi.”
Bùi Chi phản ứng siêu nhanh, cậu giở một quyển trong đống sách ra, thản nhiên đứng dậy, sải đôi chân dài đến trước mặt cô.
Lâm Triều Tịch hơi ngẩng đầu, Bùi Chi cúi mặt xuống, đôi mắt ẩn chứa ý cười, cậu đặt quyển sách vào tay cô.
Lâm Triều Tịch cúi đầu, nhận ra đây là quyển “Tuyển tập thơ cổ thiết yếu dành cho học sinh cấp hai”.
Cuối cùng cô cũng hiểu, thật sự muốn để cô chủ trì đọc bài đầu giờ sao?
Nhưng bọn họ sẽ phối hợp chứ?
Bất đắc dĩ bị đẩy lên bục giảng, Lâm Triều Tịch ổn định nhịp thở.
Nhìn xung quanh, đa phần lớp học đều phải chịu thua với uy quyền của tổ trưởng, ai nấy ngẩng đầu nhìn cô.
Bùi Chi đã quay về chỗ ngồi, tổ trưởng mở sách Văn của mình ra.
Cứ vậy, một quyển, hai quyển, ba quyển… không ít học sinh làm theo, giở quyển sách bìa vàng thống nhất do trường phát.
Đương nhiên vẫn có người mải chơi, cũng có người thể hiện rõ rành rành chẳng bận tâm, thậm chí còn có người trợn trắng mắt, đại ý “bày đặt xen vào chuyện của người khác” với tổ trường ngồi hàng trên cùng.
Nhưng… hình như cũng chẳng cần để ý bọn họ nhỉ?
Lâm Triều Tịch mở sách, cô nghe thấy giọng nói giả vờ bình tĩnh của mình vang lên trước lớp giữa buổi sớm mai.
“Bài thi Văn lên cấp ba có tổng 120 điểm, 60 điểm làm Văn. Trong 60 điểm còn lại, điểm kiểm tra nền tảng cơ bản chiếm gần 40… Hay nói đơn giản, chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản là có khả năng đạt 80 điểm…”
“Biết dồiii…” Dưới lớp, các học sinh dài giọng: “Cô Lý Xu nói bao nhiêu lần rồi còn gì.”
Lâm Triều Tịch cười ngượng: “Thế thì, chúng ta bắt đầu nhé? Tổng cộng có 66 bài thơ thiết yếu, theo tốc độ mỗi ngày hai bài thơ và một bài điển tích, đến trước tết Nguyên đán là đã hoàn thành một lượt rồi, còn lại chỉ toàn bài đọc thêm thôi. Tiết tự học đầu giờ đọc thuộc thơ, giờ tự học buổi trưa tranh thủ dành ra 20 phút chép lại, mọi người thấy thế nào?”
“Được thôi.”
“Được được được, cậu bảo sao nghe vậy.”
Đám nam sinh phản ứng rất nhanh, dưới sự cầm đầu của Trịnh Mã Đặc, họ lũ lượt thể hiện ủng hộ.
Trái lại, đám nữ sinh chẳng nói gì, Bao Tiểu Manh cúi đầu không có bất kì động tác nào, chỉ bạn nữ có người mẹ hôm qua khoe đã trải sẵn tương lai cho con mình là trợn mắt nhìn cô, như thể muốn phản bác gì đó.
Lâm Triều Tịch vội vàng chặn họng cậu ta lại: “Ấy, người không đồng tình không cần lên tiếng, ý kiến của các cậu không quan trọng. Bạn nào muốn học thì chúng ta mở sách chương đầu tiên, bắt đầu từ bài “Quan thương hải”.”
m thanh giở sách và thì thầm nói chuyện vang lên. Lâm Triều Tịch dám chắc sau lưng có một đống người đang nguyền rủa tổ trưởng nhỏ và cô.
Nhưng giây phút bắt đầu đọc từ “Đông lâm Kiệt Thạch”, cô thực sự không nghe thấy những lời đó nữa.
——
Sẽ thay đổi được ư?
Chắn chắn có thể.
Dù không thể nhìn rõ phương hướng và mức độ thay đổi, nhưng cũng tựa mùa đông đang không ngừng thổi tới khí lạnh, khiến bạn phải lơ đễnh mà mặc lên từng lớp áo bông.
Mặc nhiều một chút, có vẻ cũng không còn cảm giác gì, cứ tự nhiên như vậy mà xảy ra.
Thần ngủ khôi phục lịch trình lên lớp nằm ngủ như trước, cậu không trốn học nữa.
Dù mỗi ngày cậu vẫn đến quán nét đều đều, hôm sau vẫn xuất hiện với bọng mắt gấu trúc uể oải.
Nhưng có lần Lâm Triều Tịch vô tình thấy màn hình máy tính cậu không còn những thao tác bắn nhau của mấy người điện tử tí hon, mà là nghiên cứu lập trình game.
Khuôn mặt nghiêm túc của cậu con trai lại sầu khổ, trán in dòng chữ “DM cái méo gì đây” lồ lộ.
Lâm Triều Tịch nhìn lướt qua màn hình, cô lực bất tòng tâm.
Trịnh Mã Đặc cũng bắt đầu lén lút lôi đề Toán ra thỉnh giáo Bùi Chi.
Trước kia cậu sẽ kêu gào đòi Bùi Chi bí kíp học Toán cấp tốc, nhưng lần này lại mang những bài không biết làm ra nghiêm túc xin chỉ bảo.
Bạn học Bùi Chi liếc qua đề bài, cậu cầm quyển sách bài tập, gấp lại, đặt sang một bên.
Dưới biểu cảm trợn mắt há mồm của Trịnh Mã Đặc, cậu vẽ chuẩn xác từng hình tam giác lên tờ nháp, bắt đầu giải thích cho cậu từ những vấn đề cơ bản nhất của Hình học tam giác.
“Chỉ biết giải một bài không có ý nghĩa gì cả.” Bùi Chi nói: “Bắt đầu giảng từ cơ sở Hình học đi.”
Bùi Chi giảng bài đương nhiên rất tuyệt.
Cậu nói từ tốn, trật tự rõ ràng, cũng am tường tinh túy dạy học của Lão Lâm, đến nỗi khiến bạn học Trịnh Thiên Minh mê đắm nghe Bùi Chi giảng Toán…
Thậm chí cậu ta còn bỏ cả thói quen chạy ra ngoài ăn trưa mà ngồi tại lớp gặm sandwich với Bùi Chi.
Có lần một bạn nam đi qua chỗ cậu, Trịnh Mã Đặc vội vàng che tờ nháp lại, vờ như không có gì.
“Anh Thiên làm gì đấy, mặt mày lấm lét như bị bắt gian không bằng?”
Trịnh Mã Đặc: “Ai mà biết anh đây tự nhiên chăm học thì chả mất mặt bỏ xừ đi?”
Bạn nam kia khinh bỉ nhìn cậu.
Lâm Triều Tịch lấy tay che nửa mặt, giả vờ không nghe thấy gì hết.
——
Đương độ giữa đông, lúc ra khỏi trường, bầu trời đã đen kịt.
Trời trở tối khiến người ta dễ đói, Lâm Triều Tịch rảo bước về nhà, Lão Lâm đang xào nấu trong bếp, mùi thịt kho tàu thấp thoáng trong gió lạnh.
Cô đẩy cửa bếp, thẳng tay cầm muôi xúc nửa bát cơm, cặp sách còn chẳng cởi xuống, cứ thế ngồi luôn vào bàn đánh chén.
“Lớp học thế nào?” Lão Lâm đậy nắp nồi, ông ngồi trước mặt cô.
“Vẫn vậy ạ.”
“Buổi giáo dục tập thể đầy sâu sắc và phong phú của bố không có tác dụng sao?”
“Hình như cũng có một chút, nhưng mới hai tuần thôi, bố có phải thần tiên đâu.” Lâm Triều Tịch và hai miệng cơm.
Lão Lâm trợn mắt: “Không phải á?”
Lâm Triều Tịch cười giả lả cho ông chịu ngồi yên: “Bố, mấy ngày nay vừa về đến nhà việc đầu tiên bố hỏi con là tình hình trên lớp, thật ra bố rất để tâm đ ến mọi người, rất quý mến họ chứ gì.”
Cô còn chưa dứt lời, Lão Lâm trong bộ tạp dề hoa nhí đứng dậy tắt bếp, ông cởi tạp dề bỏ đi.
“Bố làm gì đấy?” Lâm Triều Tịch gọi to.
“Tối nay nhịn!” Sân vườn truyền đến câu trả lời.
Lâm Triều Tịch sờ bụng gào ra ngoài sân: “Bố, đại đồ đệ Bùi Chi của bố sắp bị hành cho thổ huyết rồi, bố có bí kíp Hình học cấp tốc gì truyền được cho mọi người không?”
Ngoài bếp truyền đến tiếng bước chân và tiếng đóng mở cửa, im lặng như tờ, Lâm Triều Tịch tiếp tục ăn cơm.
1 phút 30 giây sau, Lão Lâm cầm một chồng giấy dày cộp trở lại bàn ăn, đặt giấy bút xuống, ông thực sự bắt tay viết giáo án Toán học cấp hai.
Viết xong một tờ Lão Lâm đặt sang bên cạnh, Lâm Triều Tịch lặng lẽ cầm lên xem.
Mặt trước là cơ sở Hình học, mặt sau là vài bài toán Lão Lâm tự nghĩ ra.
Lão Lâm chính là như vậy, làm gì cũng tự chiều ý mình, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.
Nhìn bộ dạng cặm cụi viết lách của bố, Lâm Triều Tịch cắn đũa, dưới ánh điện phòng bếp, cô nở nụ cười.
Tuy mồm nói sẽ không dạy họ, nhưng thật ra ông đã không tự chủ mà quan tâm những đứa trẻ ông gặp được, ông quen biết, hoặc ngay cả không quen.
Năng lực của con người có giới hạn, nhưng có những thứ lại cực kì vô hạn.
Lâm Triều Tịch bị Lão Lâm làm cảm động một trận.
Quay đầu nhìn cặp sách của mình, cô lại không cười nổi.
Trong đó nhét chồng giấy đầy ắp tương tự, trên giấy lít nha lít nhít những hồi ức trước và sau vụ tai nạn của Lão Lâm.
Ngăn cản một vụ tai nạn giao thông không đơn giản như cố lội ngược dòng khi đang trên vách đá cuộc đời cheo leo, vế sau tuy rằng gian nan, nhưng chỉ cần trả giá đánh đổi, ít nhất nó còn có hi vọng.
Nhưng vế trước mới là việc vô vọng thuần túy, không thể nào ước chừng, lại khó mà giải quyết.
Khó quá thì cô đành sử dụng đại pháp ngủ mơ vậy.
Báo trước cho Lão Lâm về vụ tai nạn, quan ngại tương lai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bám dính lấy Lão Lâm đồng thời cảnh cáo ông: Không được rời đi.