Vương Bội thần bí kéo cô lại: “Lần này thi Văn tớ được điểm cao nhất lớp!”
Lâm Triều Tịch: “…”
“Cậu trưng ra vẻ mặt này là sao?”
“Nhưng… cao nhất lớp thôi mà, tớ được suốt còn gì.
“Nhưng cậu được điểm Văn cao nhất lớp bao giờ chưa?”
Lâm Triều Tịch nghĩ lại: “Chưa được thật.”
“Thì đấy, có Trương Minh Minh ở đây, từ trước đến nay bọn mình chưa bao giờ được điểm Văn cao nhất lớp, lần này tớ ăn may ngáp phải ruồi, cậu nghĩ liệu Trương Minh Minh có trả thù tớ không?”
“Không đến mức vậy đâu chứ, hay là cậu sống ẩn dật một tí đi…” Nói đến đây Lâm Triều Tịch mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đây là tin “xấu” à?”
“Đúng vậy!”
“Thế cậu nói kĩ cái tin “tốt” kia đi xem nào.”
Nói xong Lâm Triều Tịch bị Vương Bội táng cho một cái.
Cô chạy về chỗ ngồi, bài kiểm tra hôm qua chưa chữa xong vẫn còn trên bàn.
Lên lớp 9 rồi, thầy cô các môn đều dốc sức vắt kiệt đám học sinh, Lâm Triều Tịch dọn dẹp lại bàn, ngẩn người suy nghĩ, nhưng không phải nghĩ về “bạn cũ” Trương Minh Minh của các cô, mà là về “tin tốt” của Vương Bội.
Cuộc thi chọn giải Toán lớp 9 bị hủy rồi…
Rõ ràng hôm nay nắng rất đẹp, cô lại uể oải chẳng có sức lực.
Vì cuộc thi này mà cô đã chuẩn bị một thời gian khá lâu, cũng chẳng mong phải thi đỗ hay giành được thành tích cao siêu gì.
Chỉ là cô nghĩ, biết đâu may mắn qua được thi chọn cấp trường thì sẽ được đi thi cùng rất nhiều bạn học tài giỏi, tham gia lên cấp tỉnh, đi thăm thú một thế giới mới hơn chút chút, gặp những con người khác hơn chút chút.
Thế là cô còn nhờ bố rèn cho một thời gian, trả giá bằng một mùa hè không được ăn kem uống nước đá.
Tiết 3 học Ngữ Văn, cô chủ nhiệm lớp bọn họ đưa một cô giáo mới đến.
Cô giáo mới ấy dáng người cao gầy, xương gò má cũng hơi cao, trông xinh đẹp động lòng người.
“Cô giáo Cao sẽ thực tập ba tháng ở lớp chúng ta, đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm lớp, mọi người làm quan với nhau đi.”
Cô giáo Tiểu Cao tiến lên một bước: “Cô tên Cao Tuyên, tốt nghiệp Học viện sư phạm An Ninh, rất vui được đến lớp 9-3 chúng ta, cô cũng không lớn tuổi hơn các em là bao, hi vọng mọi người sẽ coi cô như chị lớn của các em vậy, có vấn đề gì đều có thể tìm đến cô, cô sẽ giúp đỡ hết sức, cũng hi vọng mọi người sẽ thật lòng giúp đỡ cô.”
Nụ cười của cô giáo Cao rất có sức tương tác, cả lớp vỗ tay rào rào, nhất là nam sinh.
Lâm Triều Tịch vẫn đắm chìm trong nỗi buồn mùa hè không được ăn kem, ngẩng đầu uể oải vỗ tay.
Trở thành phó chủ nhiệm, Cao Tuyên ở lại lớp làm quen với các học sinh luôn.
Như vừa trình bày, cô ấy đúng là muốn trở thành chị gái lớn của mọi người, không hề xa cách chút nào, ngồi xuống nói chuyện rất hòa đồng với mấy nữ sinh phía sau.
Lâm Triều Tịch nhìn Vương Bội đang chuyện trò vui vẻ với Cao Tuyên, chẳng muốn lại gần góp vui.
Hôm qua cô nghỉ ốm không đi học, hôm qua thầy giáo cho làm bài kiểm tra Toán, cô tranh thủ giờ ra chơi xem lại đề bài để ôn lại.
Cô xem đến câu thêm điểm, bỗng cảm thấy rất đỗi quen thuộc, một cảm giác vui sướng kì diệu đột nhiên dâng lên.
Lão Lâm từng cho cô làm bài toán này.
Quả nhiên đến lúc vào học, sau khi chữa hết bài kiểm tra, thầy Trương dạy Toán lại nhắc đến câu thêm điểm.
“Câu hỏi cuối đề hôm qua lớp mình không có ai giải được, thầy cho các em về nhà suy nghĩ, có em nào đã giải được chưa?”
Lâm Triều Tịch nhìn bài làm, bắt đầu hí hoáy giải theo thói quen, thầy Trương tinh mắt, gọi tên cô: “Lâm Triều Tịch?”
Lâm Triều Tịch buông bút đứng dậy, nói: “Thưa thầy, đề này hóc búa lắm…”
Thầy Trương trạc ngoại ngũ tuần mỉm cười: “Tất nhiên phải khó rồi, không thì sao mà dùng làm câu thêm điểm được? Nhưng thầy cho câu này vào có nghĩa là các em có thể dùng kiến thức hiện có để giải, em thấy sao?”
“Tức là em không được dùng đến cách giải của cấp ba, chỉ được dùng cách giải của cấp hai ạ.”
Thầy Trương càng thêm vui mừng: “Nếu em biết cả hai cách thì cứ phát biểu hết đi.
Lâm Triều Tịch rất vui, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Khi ấy Lão Lâm nói nếu cô giải được bài này thì đề hàm số lượng giác thi đại học sẽ không làm khó được cô.
Thế là cô mất ròng rã ba ngày liền, cuối cùng cũng giải được ra.
Tuy về sau Lão Lâm lật lọng, tỏ vẻ dụ dỗ cô làm đề này để qua ải hàm số lượng giác chỉ là lừa cô thôi, đồng thời hi vọng cô giữ gìn sự tôn trọng với mức độ khó khăn của đề thi đại học.
Nhưng dù sao cũng là bài toán khó cô đã nỗ lực giải ra, bây giờ thầy giáo bảo cô phát biểu, thế là cô nói một mạch đến tận khi có chuông tan học.
Cuối cùng, cô còn lấy câu “bài toán này thực sự rất thú vị, giúp ích rất nhiều cho việc tìm hiểu sâu vào hàm số lượng giác” làm câu kết.
Hết giờ học, ông thầy Trương vui vẻ vô cùng, nhưng cũng có chút tiếc nuối gọi cô lên bục giảng.
“Cuộc thi tuyển chọn cho giải Toán quốc gia không được tổ chức cho các lớp đại trà nữa, em có biết chuyện này không?”
Quay về chỗ ngồi, Lâm Triều Tịch lấy sẵn bộ đồ ăn, phát hiện Vương Bội vẫn đang ngồi im tại chỗ nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô giáo Cao rời khỏi lớp cùng Trương Minh Minh và mấy bạn gái khác, mây đen phủ kín mặt.
“Sao vậy nè?” Lâm Triều Tịch hỏi.
“Tớ phải kể cho cậu nghe một chuyện… Cậu phải nghe đã…”
Bước chân Vương Bội vẫn rất nặng nề: “Ban nãy cô Cao Tuyên kể khoa Toán trường cô ấy rất giỏi, cô ấy đứng đầu khối, xong rồi…”
Lâm Triều Tịch: “Xong rồi làm sao?”
“Xong rồi tớ cầm câu thêm điểm không ai giải ra đi hỏi cô ấy thử xem, cô ấy cũng không làm được.”
“Sao cậu máu chiến vậy?”
“Tớ không máu chiến, cậu mới máu.”
Lâm Triều Tịch đần ra, nhớ lại màn phát biểu trên lớp ban nãy, hình như đúng là hơi… máu?
Cô im lặng một giây: “Tớ chỉ dốc lòng cầu học, lúc đấy không kịp suy nghĩ nhiều đến thế.”
“Đương nhiên là cậu không nghĩ rồi, cô Cao Tuyên ngồi bên dưới tái cả mặt luôn…”
Trên đường đến nhà ăn, Lâm Triều Tịch vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc vì sao mà cô lại dùng những từ ngữ kiểu như “giúp ích rất nhiều”.
Đến khi đứng trước quầy lấy cơm, cô lấy hai miếng sườn nướng óng ánh, lúc này cảm xúc mới bình ổn trở lại.
Thôi thì chuyện đã rồi, người không nên đắc tội thì cũng lỡ đắc tội rồi, cứ ảo não mãi cũng chẳng làm được gì, huống hồ cô còn cần suy nghĩ cặn kẽ một việc…
Vương Bội nhìn cô: “Lâm Triều Tịch, tớ phát hiện sườn nướng có thể biến cậu thành con người khác trong nháy mắt, cậu có phát hiện ra không?”
Lâm Triều Tịch: “Hiểu ra hình như bây giờ tớ là cao thủ rồi, về sau phải học cách giấu dốt.”
Vương Bội: “…”
——
Cũng trong nhà ăn.
Cao Tuyên dẫn mấy nữ sinh lớp 9-3 đi ăn trưa, con gái lên lớp 9 đã bắt đầu để tâm đ ến chế độ ăn uống, ăn rất thanh đạm, không ăn cơm, cả món mặn cũng không ăn.
Cao Tuyên trò chuyện với các cô gái một lúc, tiếp tục tìm hiểu về các học sinh trong lớp.
Mấy nữ sinh này đều thuộc kiểu rất thích buôn chuyện, đưa đẩy vài câu là biết hết tình hình trong lớp ra làm sao.
Cao Tuyên gật đầu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô đã biết nam sinh đẹp trai nhất lớp này là bạn cùng bàn của Vương Bội, người tìm cô “nhờ giải bài toán”; cũng biết Trương Minh Minh học giỏi Ngữ Văn, gia cảnh không tồi, bố mẹ đều là công chức nhà nước; thậm chí còn biết Lâm Triều Tịch học Toán rất tốt, nhưng những môn khác thì khá chật vật, cho nên lúc chia lại lớp vẫn không vào được lớp Trọng Minh.
Cao Tuyên nghĩ ngợi, nói: “Thực ra môn Toán của đại học khác hoàn toàn Toán của cấp hai, cấp hai học giỏi Toán, nhưng đến lúc lên đại học thì chưa chắc đã giỏi.”
“Đúng đấy cô nhỉ, cô phải học những thứ khó ơi là khó, tự dưng bảo cô làm mấy bài đơn giản của bọn em thì làm sao mà trở tay ngay được.” Trương Minh Minh là cô gái rất tinh ý, nhanh nhảu tiếp lời.
“Ừ, cô cũng phải nghiêm túc học hành thôi, thực ra môn Toán của cô cũng bình thường lắm, chỉ là hồi cấp hai từng được giải nhì giải Toán toàn quốc, lên đại học không biết học ngành gì, đành chọn bừa ngành Toán.”
“Ôi cô giỏi quá đi à!”
“Cũng tàm tạm thôi. Hình như đến tầm này trong năm là bắt đầu ôn thi cho giải Toán học rồi đúng không, các em chuẩn bị thế nào rồi.”
Cao Tuyên kinh ngạc: “Bị hủy rồi á, không thể nào?”
“Các thầy cô nói năm nay chỉ lấy người trong lớp Trọng Minh, lớp đại trà bọn em không cần tham gia thi chọn nữa.”
“Nhưng những bạn học giỏi Toán ở lớp em sẽ không được tham gia nữa, hình như hơi thiếu công bằng.”
“Ý cô là Lâm Triều Tịch ạ?”
“Đúng vậy.”
“Cô à, em cảm thấy cậu ta cũng chỉ giỏi bình thường thôi, nếu mà so với “ai đó” ấy à, còn thua xa.”
Các nữ sinh sôi nổi gật đầu, Cao Tuyên chớp mắt: “‘Ai đó’ là ai cơ, bí ẩn quá nhỉ?”
Trương Minh Minh đè ngón trỏ trên môi, nhìn một vòng nhà ăn, chỉ vào một nam sinh ngồi bên cạnh cửa sổ: “‘Ai đó’ đó.”
——
“Này ‘ai đó’ ơi cậu cho một câu trả lời có được không?”
Cạnh cửa sổ nhà ăn, Hoa Quyển ngồi đối diện Bùi Chi, gõ gõ mặt bàn.
Bởi vì cậu Bùi Chi này bị quá xuất sắc trên mọi phương diện, cho nên không có nhiều người muốn làm bạn với cậu, đôi khi Hoa Quyển cũng thấy mình sống chẳng dễ dàng gì.
“Trả lời gì cơ?” Bùi Chi nhai xong miếng cơm mới ngẩng đầu lên nhìn.
“Thì là cuộc thi diễn thuyết “Tôi yêu bố tôi” đấy, cậu có chức vụ trong Hội học sinh đấy, có thể đến làm giám khảo học sinh để coi như có chút tham gia được không?”
Gương mặt Bùi Chi không có cảm xúc gì khác, chỉ hỏi: “Vì sao cứ nhất quyết phải là tớ.”
“Bởi vì cảm thấy cậu rất được hoan nghênh, dễ hấp dẫn được nhiều nữ sinh tham gia thi diễn thuyết lần này.” Hoa Quyển nói.
“Vậy à?”
Đôi mắt Bùi Chi rất sâu, ánh nhìn của cậu khiến Hoa Quyển có ảo giác sắp bị nhìn xuyên thấu tới nơi.
“Thôi được…” Hoa Quyển thành thật nói: “Tại vì vòng thi diễn thuyết “Tình thầy trò” lần trước phù phiếm quá, tớ muốn tìm một người chiến thắng bằng chân tình, mà cậu lại rất thân với bố cậu, nên tớ cảm thấy cho cậu làm giám khảo học sinh là thích hợp.”
Bùi Chi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Hoa Quyển đã sẵn sàng vô vọng rồi, người đối diện bỗng đặt đôi đũa xuống.
“Được.” Bùi Chi ngẩng đầu, trả lời.
“Sao cậu phải suy nghĩ lâu vậy?” Hoa Quyển kinh hãi.
“Bởi vì tớ thấy chủ đề này hơi vô vị, chắc là cậu thực sự sợ không có ai tham gia, cho nên mới phải tìm đến tớ.”
Hoa Quyển khóc ròng: “Sao cậu lại biết!”
[Phần II]
Lâm Triều Tịch nghĩ cô đã cố gắng hết sức né tránh cô giáo Cao, nhưng trước lúc tan học buổi chiều, bạn học Tô Thần ban tuyên truyền lại phá hỏng ý định làm cao thủ giấu nghề của cô.
“Làm phiền mọi người ở lại sau giờ học một chút, tớ có hai việc muốn thông báo.”
Tô Thần vừa đẹp trai vừa hiền lành, cậu ta vừa lên tiếng, cả lớp đều không hẹn mà cùng ngừng động tác thu dọn sách vở, cực kì hưởng ứng.
“Buổi trưa hôm nay tớ vừa đi họp, trường ta có hoạt động diễn thuyết về chủ đề “Tôi yêu bố của tôi”, bạn nào muốn tham gia có thể tới ghi tên đăng kí…” Nói đến đây, Tô Thần thấy mọi người đều trưng ra vẻ mặt “không liên quan gì đến tôi” thì tằng hắng một tiếng, bổ sung thêm: “Mỗi lớp phải có ít nhất một đại diện tham gia.”
“Hả~~~”
Cả lớp đều kêu ầm lên, rất không tình nguyện. Dù sao bọn họ cũng sắp phải thi lên cấp ba rồi, chẳng ai muốn phí sức tham gia mấy hoạt động này.
“Anh Thần, hay cứ để cậu gánh đi!” Các nam sinh ồn ào.
Tô Thần bất đắc dĩ: “Tớ còn phải tham gia thi báo tường ngày Nhà giáo, thi diễn thuyết Tiếng Anh cấp trường, thi thủ công cấp khối, thực sự không tham gia thêm nổi cái này nữa.”
Đây toàn là những hoạt động không ai muốn tham gia, đều do một mình Tô Thần đứng ra xử lí hết, chưa bao giờ oán giận lấy một câu.
“Anh vất vả rồi ạ!” Cả lớp đồng thanh nịnh nọt.
“Cho nên lần này đành mong mọi người chịu khó một chút, chọn đại một người tham gia đi.”
Đám học sinh nhìn nhau, vừa ngại ngùng không muốn để Tô Thần phải tham gia thêm hoạt động này nữa, vừa không muốn phải xung phong ra trận, chỉ đành xúi giục người khác.
Trong một chốc, lớp học tràn ngập những tiếng ồn ào “cậu đi đi, cậu đi đi” và “không được, tớ không đi được”, bàn bạc suốt nửa ngày vẫn không chọn ra được ai.
Tô Thần quyết tâm phải giải quyết xong việc này trong ngày hôm nay, nói: “Nếu thực sự không ổn thì bọn mình bầu đi, mọi người viết tên ra, ai được nêu tên nhiều nhất thì đại diện cho lớp đi tham gia hoạt động này.”
“Anh Tô, anh định bầu cử cho hoạt động không được hưởng ứng nhất cái lớp này đấy à.” Nam sinh miệng rộng nói thẳng.
Tô Thần thở dài: “Vậy các cậu nghĩ phải làm sao bây giờ?”
Đúng lúc này, giọng nói sáng ngời vang lên từ cuối lớp học: “Lớp mình bạn nào ăn nói ổn nhất?”
Đám học sinh quay ngoắt lại, nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô giáo thực tập. Nhất thời bọn họ lại nhìn nhau, không nói ra được là ai.
Cao Tuyên lại hỏi: “Hoặc là ai học giỏi Văn, chọn một bạn giỏi Văn đi đi, viết bản thảo diễn thuyết cũng nhẹ nhàng hơn một chút.”
Vút một cái, ánh mắt cả lớp đều nhìn về Trương Minh Minh.
Trương Minh Minh lại nhìn Cao Tuyên, không hiểu nổi tại sao cô giáo lại bắt cậu ta phải tham gia cuộc thi này.
Nhưng cậu ta không nghĩ nhiều, lập tức chối đây đẩy: “Lần này thi Văn tớ có được cao nhất lớp nữa đâu, để Vương Bội đi đi.”
“Ừ, nghe được đấy chứ?”
“Đúng đấy, Vương Bội ổn mà.”
“Bạn học Vương Bội, giúp lão Tô nhà cậu một tay đi.”
Tiếng trêu ghẹo mãi không dứt, Vương Bội ngồi một mình tại chỗ, hơi cúi đầu, chỉ thiếu nước đào lỗ chui xuống.
Lâm Triều Tịch nhìn thấy hết, ngay từ lúc nghe Trương Minh Minh đề cử Vương Bội cô đã thấy bực mình.
Chính Trương Minh Minh đã từng truyền tin đồn về Vương Bội.
Cậu ta biết rõ bố mẹ Vương Bội li hôn, bố Vương Bội đã di cư sang Mĩ, thế mà còn bảo Vương Bội thi diễn thuyết chủ đề quái quỷ gì mà “Tôi yêu bố của tôi”, ức hiếp người quá đáng.
Nghĩ đến đây, Lâm Triều Tịch quay lại nhìn Vương Bội, hi vọng Vương Bội sẽ phản kích được. Nhưng Vương Bội thường ngày ăn nói hoạt bát là thế, gặp phải chuyện lại chỉ biết im lặng cúi đầu.
Lâm Triều Tịch hít sâu một hơn, đứng dậy, nhìn vào Trương Minh Minh: “Cậu đừng có gây khó dễ cho người khác.”
Trương Minh Minh hỏi vặn lại: “Tớ gây khó dễ ai, lần này Vương Bội chả làm bài tốt hơn tớ còn gì.”
Đúng là ra-đa của Vương Bội nhạy bén thật, quả nhiên là bị trả thù vì vượt mặt Trương Minh Minh.
Lâm Triều Tịch không thể nói oang oang chuyện của Vương Bội trước cả lớp, chỉ đành cảnh cáo Trương Minh Minh: “Tự cậu biết rõ trong lòng.”
Thực ra vào lúc nói xong ba chữ kia, ngoài mặt Lâm Triều Tịch vẫn mỉm cười, còn trong lòng thì tuyệt vọng hối hận muốn chết. Thậm chí khi tình cảnh tương tự tái diễn lúc đã lên đại học, cô cũng ảo não tại sao mình lại không quản được cái miệng cơ chứ.
Cảm giác ảo não ấy giằng co rất lâu.
Đến một ngày nọ, cô đã bổ sung hoàn chỉnh câu chuyện này với một người khác, lúc ấy mới phát hiện ra nếu không phải nhờ hhai lần “hăng hái làm việc nghĩa” này thì có lẽ loại người ngoài Song Ngư trong Bọ Cạp như cô mãi mãi không bao giờ tìm được người yêu.
Người bạn học thần nào đó ngồi nghe nửa ngày, cuối cùng tổng kết lại: “Thế thì phải cảm ơn mấy cô bạn đó.”
Đó là chuyện của sau này, còn Lâm Triều Tịch của lúc ấy vẫn rất trẻ người non dạ.
Ngày hôm đó Tô Thần còn thông báo thêm một chuyện nữa.
Đã đến lúc thay báo tường của lớp, lần này đến lượt tổ của cô, còn tổ trưởng Trương Minh Minh là người phụ trách trực tiếp.
Chắc chắn đám con trai sẽ chẳng ngó ngàng gì đến mấy trò này, đeo cặp sách ra về luôn, Lâm Triều Tịch cũng toan chuồn đi, thế nhưng vẫn bị Trương Minh Minh gọi lại.
Khuôn mặt nhỏ của Trương Minh Minh ngẩng lên: “Chữ Lâm Triều Tịch đẹp, lần này để cậu phụ trách viết báo tường nhé?”
Lâm Triều Tịch nghĩ bụng chữ tôi đẹp lúc nào vậy?
Nhưng cô vừa mới đắc tội Trương đại tiểu thư rồi, bây giờ không dám làm trái lời cậu ta nữa, chỉ đành gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ mình nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.
Quả thực thời gian trang trí báo tường lần này rất gấp rút, cô Cao Tuyên cũng ở lại, nhiệt tình nói cô ấy có thể về kí túc xá trường tìm kiểu dáng và tư liệu, mọi người thảo luận với nhau, trong ngày mai là sẽ xong ý tưởng.
Lâm Triều Tịch không dám có ý kiến, chỉ biết tiếp tục gật đầu hùa theo.
[Phần III]
Lâm Triều Tịch tưởng rằng chủ đề diễn thuyết kiểu như “Tôi yêu bố của tôi” thì cứ viết bừa là được, chắc không khó lắm. Thế nhưng đến hôm sau đi học, ánh mắt cả lớp nhìn cô lại rất lạ lùng.
Nhất là đám con gái…
Đang gặm dở cái bánh quẩy, Vương Bội sấn sổ.
Vương Bội: “Có phải cậu biết từ trước rồi không?”
“Biết gì cơ?”
“Biết có Bùi Chi làm giám khảo lần này.”
Trái tim Lâm Triều Tịch đập lỡ một nhịp, cố ra vẻ thản nhiên: “Có thì có thôi, sao vậy?”
“Bây giờ mọi người đều nói cậu muốn thể hiện trước Bùi Chi, cho nên mới khăng khăng tham gia hoạt động diễn thuyết.”
Lâm Triều Tịch hơi oan ức: “Cậu biết thừa mà Bội Bội, hôm qua tớ anh dũng như thế rốt cuộc là vì ai?”
“Vì tớ vì tớ, cảm ơn cậu nhiều lắm mà.”
“Ừ.”
“Nhưng làm sao bây giờ, hay là cứ để tớ đi vậy, cảm giác đám con gái đó sắp phát điên rồi, sợ chúng nó đi nói với Bùi Chi mất.”
Lâm Triều Tịch dừng lại một chút, hỏi: “Cậu có muốn đi không?”
“Không muốn, bố tớ quá đáng ghét, kể cả cho lên mạng chép một dòng tớ cũng không muốn chép.”
“Thế thì cứ để tớ đi vậy.”
“Nhỡ chẳng may có ai nói cho Bùi Chi biết cậu đang thích thầm cậu ta thì sao?”
Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Thế thì tớ phải cảm ơn bọn họ thổ lộ giúp tớ.”
Vương Bội: “…”
Tuy ngoài miệng nói không sao đâu, nhưng quả thật miệng lưỡi người đời rất đáng sợ.
Ngay học kì trước đó cũng từng có một vụ.
Mồng 1 hôm ấy có một em gái khóa dưới rất thích Bùi Chi, nhân ngày lễ Tình nhân xông lên tỏ tình tặng quà. Chưa tốn đến nửa ngày, cả khối 9 bọn họ đều biết hết.
Lúc đi ăn trưa, Vương Bội còn chỉ cho cô xem nữ sinh ấy là ai.
Cho dù không phải đương sự, Lâm Triều Tịch cũng cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý từ bốn phương tám hướng bắn vào nữ sinh ấy.
Mọi người đều nói rất khó nghe, ví dụ như “cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga” các kiểu, con gái vốn dĩ rất khinh bỉ những cô em hễ thấy đàn anh đẹp trai là không biết tự lượng sức xông lên kiểu này.
Nhưng về sau có lần Lâm Triều Tịch chẳng may đụng phải em gái ấy, ngắm kĩ nửa ngày, cảm thấy em gái buộc tóc hai bên đáng yêu ghê ghê gớm, và cô cũng thật lòng ngưỡng mộ người dũng cảm như thế.
——
Lớp 9-1, giờ tự học buổi sáng, điều Vương Bội lo lắng đã nhanh chóng xảy ra.
Lớp trưởng Trần Sở của lớp 9-1 đang phát vở bài tập, khi đi qua bàn Bùi Chi, cậu ta nói: “Nghe nói bên lớp 9-3 có nữ sinh thích cậu nên tham gia hoạt động diễn thuyết tích cực lắm?” Trần Sở trêu chọc: “Đúng là nam thần học đường.”
Bùi Chi đeo tai nghe, còn chẳng ngẩng đầu.
Hoa Quyển ngồi phía sau không nhịn nổi: “Chuyện của cậu à, sao phải hóng hớt vậy?”
“Không phải chuyện của tôi, sáng nay An Tiêu Tiêu nói vậy, tôi tình cờ nghe được thôi.” Trần Sở cười: “Sao cậu phải kích động vậy làm gì?”
“Đệt, cậu biết thừa ông đây tổ chức hoạt động diễn thuyết lần này, Bùi Chi khó lắm mới đồng ý tham gia, cậu nói vậy là có ý gì?”
“Tôi chẳng có ý gì hết.” Trần Sở tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nói: “Coi như tôi ghen tị với Bùi Chi đi, được không?”
“Được.” Bùi Chi kéo một bên tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Sở, nghiêm túc nói.
Trần Sở im bặt.
Hoa Quyển mĩ mãn nở nụ cười.
——
Tan học ngày hôm đó, Lâm Triều Tịch ở lại cùng tổ để vẽ báo tường.
Cô Cao Tuyên quả là rất tích cực, đem hết tài liệu ngày hôm qua tìm được đến, cũng đã có luôn bản phác họa mới cho báo tường.
Lâm Triều Tịch nhìn xấp tài liệu dày cộp, cảm thấy cô Cao Tuyên này vẫn còn hằn học với mình.
“Hơi nhiều chữ một chút, nhưng chủ đề này thú vị lắm, cô cũng hi vọng có thể giúp các bạn mở rộng hiểu biết, em vất vả chút vậy.” Cô giáo Tiểu Cao nở nụ cười tươi tắn điềm đạm.
“Không sao đâu ạ, các cậu cứ vẽ xong khung đi, tớ điền chữ vào là được.” Lâm Triều Tịch hào sảng trả lời.
Nói thì đơn giản, chứ thực ra làm báo tường tốn rất nhiều thời gian.
Bọn họ bắt đầu làm từ khi tan học lúc 5 rưỡi, chỉ riêng trang trí các mép và khung đã mất một tiếng đồng hồ.
Trời tối dần, Trương Minh Minh nhìn báo tường đã hoàn thành một nửa, cho các bạn phụ trách vẽ tranh về trước. Thế là chỉ còn cô giáo Tiểu Cao, Trương Minh Minh, và cả Lâm Triều Tịch ở lại.
Đèn đường trong trường sáng lên, yên tĩnh lạ thường.
Lâm Triều Tịch trèo lên ghế cầm phấn viết, chưa viết hai chữ đã cảm nhận được hai tia nhìn sáng quắc chiếu vào mình, làm cô thấy hơi khó chịu: “Hay là cậu với cô Cao Tuyên cứ về đi, một mình tớ ở lại là được.”
“Cò quăm là một loại…” Trương Minh Minh đang đọc tài liệu cho cô, dừng lại nói: “Tớ phải trông cậu, chẳng may cậu viết không đẹp thì phải viết lại mất.”
Lâm Triều Tịch khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ cậu ta có cần phải thành thật vậy không….
“Không sao đâu mà, cô ở lại với các em, lát nữa đưa các em về, an toàn là trên hết.” Cô giáo Tiểu Cao nói vậy.
Cả hai đều nói thế, Lâm Triều Tịch chỉ đành tiếp tục viết.
Viết chữ bằng phấn làm tay phải vận lực rất nhiều, lại còn phải thẳng hàng, viết hơi xấu một chút là bạn học Trương Minh Minh sẽ phê bình cô, Lâm Triều Tịch viết suốt một ngày, tê tay muốn chết, cái bụng đói cũng bắt đầu kêu ca.
Cô giáo Tiểu Cao đẹp người đẹp nết, đi mua đồ ăn vặt về.
Lâm Triều Tịch cắn một miếng bánh gạo giòn, không nhìn ra được đâu là vụn phấn đâu là vụn bánh.
Cao Tuyên ngồi trên ghế uống ngụm nước, chắc là cảm thấy nhàm chán qua, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô thấy em học Toán rất giỏi, em học thế nào vậy?”
“Bố em dạy ạ.”
“Ồ, chắc là tình cảm của em với bố tốt lắm nhỉ, nên em mới tham gia diễn thuyết.”
Lâm Triều Tịch ngẩn người, cảm thấy dường như có bẫy rập, song vẫn trả lời: “Chắc là thế ạ?”
Cao Tuyên nở nụ cười thâm sâu: “Em có thể nói vài lời thật lòng với cô mà.”
“Lời thật lòng gì cơ ạ?”
“Cô thấy em với Bùi Chi đều học Toán rất tốt, trước kia các em quen nhau à?”
Lâm Triều Tịch rất thành thật: “Em biết cậu ấy, cậu ấy không biết em.”
Cao Tuyên: “Vậy à, cô thấy hình như nhiều bạn nữ trong lớp mình rất thích Bùi Chi.”
Lâm Triều Tịch không viết nổi nữa, cô đứng trên ghế duỗi tay: “Chắc thực ra không nhiều đến thế đâu ạ, nói thế hơi quá…”
“Triều Tịch nhà mình ngượng rồi này.” Cao Tuyên cười: “Cô kể chuyện của cô vậy, cô thích thầm một nam sinh khoa Thể dục cùng trường, rất đẹp trai, nhưng mãi vẫn chưa dám tỏ tình.”
Trương Minh Minh kinh ngạc thốt lên: “Cô xinh đẹp thế này cơ mà, cô cứ thổ lộ đi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì hết.”
“Cô sợ, chẳng may cậu ấy không thích cô thì sao, mất mặt lắm.” Nói đến đây, cô giáo Tiểu Cao lại nhìn Lâm Triều Tịch: “Em có thích thầm ai không?”
Lâm Triều Tịch lẳng lặng nhìn hai cô trò biểu diễn, nhai bánh gạo rôm rốp.
“Chỉ mỗi cô trò mình ở đây, em thích Bùi Chi thì cứ nói ra, không sao đâu.” Cao Tuyên tiếp tục nói dông nói dài chữa ngượng.
Lâm Triều Tịch thấy kì quặc: “Tại sao cứ ép em phải thừa nhận thích thầm Bùi Chi?”
“Mọi người trao đổi bí mật thôi mà.”
“Nhưng em không muốn trao đổi.” Lâm Triều Tịch nhảy khỏi ghế, phủi tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trương Minh Minh và Cao Tuyên mặt căng đét, không ngờ cô lại thẳng thừng không thèm nể nang đến vậy.
“Cậu đi đâu đấy?” Bạn học Trương Minh Minh đen mặt gọi cô lại.
“Về nhà.”
“Cậu còn chưa viết xong báo bảng đâu.”
“Hôm nay không viết nữa, trưa mai làm tiếp.”
“Có việc gấp gì sao?” Cao Tuyên hỏi.
Lâm Triều Tịch bình tĩnh đáp: “Em vừa nhớ ra em còn chưa viết xong bản thảo thuyết trình “Tôi yêu bố của tôi”, em phải về viết nốt đã.”
Chữ “viết” cuối cùng phiêu tán trong không khí, Lâm Triều Tịch đã đeo cặp chạy đi.
Nhìn theo bóng dáng nữ sinh mảnh mai, Cao Tuyên và Trương Minh Minh nhìn nhau, sự không vui ánh lên trong mắt.
——
Chạy ra khỏi dãy lớp học, bước chân Lâm Triều Tịch mới chậm dần.
Buổi tối mùa thu rất thoải mái, gió mát vừa phải, còn phảng phất mùi thơm của hạt dẻ ngào đường.
Ban nãy cô chạy nhanh như vậy, chủ yếu vẫn là vì cảm thấy bị hỏi những câu linh tinh rất khó chịu. Nhưng bị bọn họ hỏi vậy, có lẽ do mùi hạt dẻ ngào đường quá thơm ngọt, cô cũng bất giác tự hỏi lại lòng mình.
Thực ra khi có ai nhắc đến cái tên “Bùi Chi”, trái tim cô sẽ đập nhanh khủng khiếp, nhưng bên ngoài thì vẫn phải tỏ ra thản nhiên, làm bộ mình không hề động lòng với Bùi Chi.
Thế nên mới có lần cô hoài nghi mình không phải cung Song Ngư mà là cung Bọ Cạp, trong ngoài bất nhất như thế chẳng giống người cung Song Ngư gì cả.
Nhưng, làm sao mà không động lòng cho được…
Người ấy ngoài đời còn hấp dẫn hơn bất cứ nhân vật chính nào trong mọi bộ truyện tranh.
Cô và Bùi Chi cùng học trường tiểu học, từ năm lớp 5 Bùi Chi đã rất nổi tiếng rồi.
Bởi vì cậu rất giỏi Toán, nghe nói lần đầu tham gia cúp Hoa La Canh (*) đã được giải nhất toàn quốc, lúc ấy còn được Hiệu trưởng nhiệt liệt tuyên dương trước cả trường.
(*) Cuộc thi Toán học lấy tên nhà toán học người Trung Quốc Hoa La Canh (Hua Luogeng; 1910 – 85) để tưởng nhớ ông.
Khi ấy cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu học trò nhỏ đứng trên sân khấu, trông thấy gương mặt bình tĩnh thản nhiên của cậu, cảm thấy cậu thật ngầu.
Một năm sau nữa, Bùi Chi càng thêm nổi tiếng.
Năm lớp 6 tiểu học đã có nữ sinh trường khác lẻn đến hỏi thăm Bùi Chi là ai.
Mà một khi đã là thần tượng học đường, thì chẳng có gì là bí mật với cái đám nữ sinh. Cô thường xuyên nghe nói Bùi Chi lại giành được giải thưởng gì đó, cũng thường xuyên nghe nói gia đình Bùi Chi rất khá giả, thậm chí những cô gái đam mê đọc tạp chí Vogue còn nhận ra hãng giày cậu từng đi, đồng hồ cậu từng đeo.
Cũng không biết có phải chuyện này truyền đến tai Bùi Chi hay không, từ đó về sau cậu chỉ mặc những món đồ thể thao có thể tìm mua nhan nhản trên đường.
Chỉ riêng chuyện này đã đủ khiến Lâm Triều Tịch cảm thấy cuộc sống của Bùi Chi cũng không mấy dễ dàng.
May mà cô không phải hotgirl học đường, không thì cũng gánh nặng thần tượng ra trò…
Nghĩ đến đây, Lâm Triều Tịch rùng mình một cái, phát hiện đã chạy hơi xa, cô phanh kít lại.
Đúng lúc ven đường có thùng rác, cô móc gói bánh gạo trong túi, bóc bánh rồi vứt vỏ vào thùng.
Ngẩng đầu lên lần nữa, một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện ở lối đi bộ đối diện.
Cách một con đường hối hả, chốc chốc lại có xe qua xe lại.
Dưới đèn đường sáng ngời, nam sinh mặc bộ quần áo thể thao Nike, chậm rãi đi một mình, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng.
Lâm Triều Tịch biết rõ, đó là Bùi Chi.
Lúc nào cũng như không có bạn bè…
Lâm Triều Tịch yên lặng nhìn cậu, xung quanh chẳng có ai cả, rõ ràng cô có thể bước đến, nói một câu: “Chào cậu”.
Nhưng khi đó cô vẫn đứng im tại chỗ, cầm cái bánh gạo trong tay, cảm thấy chỉ ngắm cậu vậy thôi cũng tốt lắm rồi.
——
Tản bộ về nhà.
Lâm Triều Tịch mở cửa, Lão Lâm đi từ trong phòng ra, tay cầm giấy bút, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thất tình à?”
“Bố cả nghĩ rồi, con chỉ chưa được ăn tối thôi.”
“Thế cái bánh gạo là gì?”
Lâm Triều Tịch kinh ngạc: “Sao bố biết, bố đến trường tìm con à?”
Lão Lâm chỉ vào mép cô, tỏ vẻ chán không buồn nói.
Lâm Triều Tịch soàn soạt lau miệng: “Con chỉ ăn vài miếng chơi chơi thôi, bây giờ vẫn đói meo.”
“Hơn 8 giờ rồi, không cần nữa đâu nhỉ?”
“Không được không được, con đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”
Lâm Triều Tịch đẩy Lão Lâm vào bếp, mở vung nồi ra, phát hiện thức ăn trong nồi vẫn nóng hổi, Lão Lâm quả nhiên là mỏ hỗn tâm thiện.
Dọn cơm ra, Lâm Triều Tịch và Lão Lâm chia nhau mỗi người ngồi một bên cái bàn nhỏ.
Cô cúi đầu ăn hùng hục hết hơn nửa bát, bỗng cảm thấy bàn ăn hôm nay yên tĩnh khác thường.
Nhìn sang phía đối diện, Lão Lâm đang cầm giấy bút viết viết vẽ vẽ, toàn là những kí hiệu Toán học cô không nhận ra.
Lâm Triều Tịch biết Lão Lâm lại chìm đắm vào “trò chơi” của ông.
Từ khi còn nhỏ nhà cô đã chẳng bao giờ xem tivi buổi tối, có đôi khi cô tỉnh dậy lúc nửa đêm, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lão Lâm ngồi một mình trên bàn viết nhoay nhoáy.
Cô lảo đảo lại gần, nói bằng giọng ngái ngủ mà chính cô nghe cũng không hiểu: Bố đang làm gì thế.
“Bố đang chơi trò chơi của bố.”
Khi đó Lão Lâm cười thật tươi, trả lời cô như vậy.