Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 228: Ngoại truyện 3.4 Giải pháp lí tưởng cho chương trình giải trí 4



Cả trường quay đều vui vẻ cười ồ lên.

“Thú vị thật đấy!”

“Bọn mình có tự thiết kế được một bản đồ kho báu tương tự không nhỉ?”

“Càng lắt léo thì lại càng khó giải mã phải không?”

Đám học sinh vui cười rồi bắt đầu thảo luận với nhau.

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi không chen ngang quá nhiều vào câu chuyện của chúng, chỉ thi thoảng trả lời vài câu hỏi.

Ngồi nói chuyện thêm chốc lát, coi như nhiệm vụ của bọn cô đã gần hoàn thành.

Trước khi đến tiết mục tiếp theo, Hoa Quyển lịch sự nói lời cảm ơn, chương trình hạ màn.

Trường quay thư giãn trở lại, các nhân viên lục tục thu dọn thiết bị.

Bụng Lâm Triều Tịch bắt đầu biểu tình, cô chạy ra sân thảo luận với Lão Lâm vấn đề tối nay ăn gì.

Trời tối dần, đèn cũng tắt, bên trong chỉ vài ngọn đèn còn bật chiếu sáng những con người đang bận rộn tối lui, dường như đã lâu lắm rồi ngôi nhà không náo nhiệt đến vậy.

Bùi Chi cầm mấy chai Coca đến, Lâm Triều Tịch liếc thấy đạo diễn lẫn nhân viên công tác vẫn còn trò chuyện gì đó với các học sinh, liên tục nhìn về phía này.

Rồi có người mời cô sang bên đó.

——

“Chúng tôi có điều muốn nhờ vả.”

Đạo diễn và nhà sản xuất cùng vài học sinh ngồi trong góc phòng khách, Lâm Triều Tịch lại gần, đạo diễn Trần nói vậy.

Lâm Triều Tịch thoáng ngây người, gần như đoán được ý định của bọn họ: “Ngài cứ nói.”

“Chuyện là thế này, chúng tôi muốn mời ông Lâm làm khách mời cho chương trình lần tới, liệu có được không?”

Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, hỏi lại: “Tại sao?”

“Trò chơi mật mã là sáng kiến của ông Lâm, chúng tôi nghĩ mời ông ấy đến trường quay chia sẻ trực tiếp sẽ càng thú vị.”

“Tính cách ông Lâm thực sự rất lôi cuốn.”

“Không phải vậy, chỉ là nếu các ông muốn mời bố tôi thì sao không trực tiếp hỏi ông ấy, chứ sao lại “nhờ vả” tôi.”

Nhân viên công tác lẫn đám học sinh ngó nhau. Lâm Triều Tịch không nói năng gì, chờ đợi câu trả lời của bọn họ.”

Cuối cùng, một nữ sinh đứng ngoài rìa giơ tay: “Chị Lâm, em đã từng được nghe câu chuyện của bác Lâm rồi ạ.”

Cô ấy nói.

Phòng khách vẫn ồn ào, nhân viên đang thu dọn dây rợ, nỗ lực trả lại trạng thái ban đầu cho ngôi nhà, nhưng gần như xung quanh đã yên lặng trở lại.

“Em biết… bác ấy bị Alzheimer, cũng biết chuyện của bác ấy với giáo sư Phùng Đức Minh…” Cô gái nói: “Em nghĩ, nên để nhiều người biết đến bác Lâm hơn.”

Lão Lâm đang đứng nói chuyện với Bùi Chi, thảnh thơi yên bình.

Gió hè nóng nực phả vào mặt, Lâm Triều Tịch hoàn hồn, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

Lâm Triều Tịch không đáp, nhét tay vào túi quần, quay lưng đi.

“Em nghe bọn họ kể trước kia bác Lâm học thạc sĩ ở đại học Vĩnh Xuyên, vì quá trình nghiên cứu có chút vấn đề nên đã… bị khai trừ…” Cô gái nói tiếp: “Hai năm trước giáo sư Phùng công bố một luận án về đồ thị đẳng cấu, bác Lâm đã công bố một bản luận án bác bỏ luận chứng của giáo sư Phùng…” Cô gái ngừng lại lấy hơi: “Hơn nữa khi ấy bác Lâm đã bị Alzheimer, chắc hẳn đã dốc cạn sức lực để nghiên cứu.”

“Ông Lâm giỏi thật đấy!”

“Thế thì sao ông ấy lại bị khai trừ?”

“Hay là do giáo sư Phùng gây áp lực?”

Các học sinh xôn xao, hai mắt sáng bừng.

Lâm Triều Tịch nhìn cô gái, thở dài: “Em nghe ai kể mà cứ như báo lá cải vậy?”

“Bạn trai em… với bạn cùng phòng của anh ấy, lúc ăn cơm em nghe bọn họ kể vậy, bọn họ đều học khoa Toán.” Cô gái trả lời.

Lâm Triều Tịch nghĩ chắc hẳn đây là lời đồn thịnh hành gần đây trong giới học thuật.

Sau khi trở lại thế giới hiện thực, cô đã biên tập lại bản luận văn Lão Lâm viết ở thời không song song rồi gửi cho tạp chí học thuật, song quá trình thẩm duyệt và in ấn rườm rà, luận văn được công bố chính thức là chuyện của hơn một năm sau.

Khi lén lút sửa lại mật khẩu email của Lão Lâm, cô cũng đã trao đổi vài lần với ban biên tập của tạp chí về hành vi không đứng đắn của giáo sư Phùng. Nhưng cô lại không sao tìm được bản luận văn Lão Lâm viết hai mươi năm trước, không có chứng cứ xác thực nào cả.

Giáo sư Phùng là ngôi sao sáng, không có chứng cứ thì chẳng ai làm gì được ông ta.

Cơ mà lời đồn thì vẫn phải đồn.

Tuy Lão Lâm đã bỏ học nhưng vẫn còn bạn bè, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn còn có người nhớ về ông.

Ban đầu, bài luận về đẳng cấu đồ thị chưa gây được ảnh hưởng gì mấy.

Chừng nửa năm sau, bạn học cũ của Lão Lâm thấy cái tên Lam Trieu Sinh rất quan, đã thế còn cùng phương hướng nghiên cứu với luận văn ngày xưa của Lão Lâm, cuối cùng cũng tìm đến được Lão Lâm để hỏi han sau bao nhiêu trắc trở.

Lão Lâm tỏ vẻ khiếp sợ kinh hoàng khi nghe đến luận văn.

Lâm Triều Tịch cũng làm bộ khiếp sợ không kém.

Cô giả ngu từ đầu đến cuối, tốn không ít công sức mới làm Lão Lâm tin là do Alzheimer làm hao tổn kí ức, cho nên mới quên mất chuyện hoàn thành và gửi bài luận đi.

Các học giả hóng hớt không thua gì fan girl.

Lão Lâm bị bạn học dò hỏi đến cùng, từ nguyên nhân năm ấy bị khai trừ cho đến ân oán với giáo sư Phùng.

Đến đây, câu chuyện trở thành một đồn mười, mười đồn trăm, không thể ngăn cản được nữa.

Giới tiến sĩ nhanh chóng hay tin, lứa thanh niên lại càng giỏi đào mộ hơn các bô lão nhiều.

Luận văn của Lão Lâm rất được ủng hộ, luận văn của giáo sư Phùng đăng tải trên ArVix cũng bị đào lên; tin tức giáo sư Tăng nhận được thư nặc danh về luận văn của giáo sư Phùng cũng bị đồn thổi; những người biết chuyện đều lùng sục tìm lại luận văn năm ấy bị chỉ trích đạo nhái năm ấy của Lão Lâm, lại phát hiện hồ sơ đã mất tăm mất tích.

Các diễn đàn lớn đều la liệt topic tranh cãi về câu chuyện học thuật này.

Còn bây giờ…

Lâm Triều Tịch nhìn những học sinh trước mặt, ngay cả sinh viên cũng bắt đầu hóng hớt.

“Vậy là các ông muốn mời Lão Lâm tham gia chương trình bởi vì tính cách ông ấy cuốn hút hay là vì tin đồn về ông ấy cuốn hút?”

Các học sinh nhìn nhau, không nói được gì.

“Thực ra thì chương trình của chúng tôi có sức ảnh hưởng không nhỏ, có thể gây được hưởng ứng của xã hội…” Đạo diễn Trần lên tiếng.

“Chúng tôi thực lòng bất bình sau khi được nghe câu chuyện của ông Lâm. Tuy chương tình không thể thực sự gây tranh cãi về giới học thuật nhưng chắc chắn có thể khiến mọi người chú ý đến câu chuyện của ông Lâm.”

Đối mặt với những học sinh và tổ sản xuất, Lâm Triều Tịch không biết nên nói gì.

Xung quanh chìm vào yên lặng, tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của cô.

Lâm Triều Tịch điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh nói: “Tôi vẫn giữ lập trường ban đầu, nếu các ông muốn mời bố tôi thì nên hỏi trực tiếp ông ấy.”

“Dù ông ấy đã bị đãng trí đi chăng nữa, tôi cũng không có quyền đưa ra bất cứ quyết định nào thay ông ấy cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.