Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 50: Nhiều người



“Đương nhiên có thể!” Một lúc sau, Lâm Triều Tịch nói không chút do dự.

Lục Chí Hạo Hoa Quyển bao gồm cả Bùi Chi đều không cảm thấy câu trả lời của cô có bất kì vấn đề gì, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu, mải mê chìm đắm trong thế giới của mình.

Trần Thành Thành vui sướng, gương mặt nhỏ bé cuối cùng cũng nở nụ cười, xinh đẹp như bạch nguyệt quang.

Bạn nhỏ được Trần Thành Thành dẫn tới tên An Bối Bối, tên rất vần với tên cậu, đều là hình thức ABB. An Bối Bối không nhút nhát như Trần Thành Thành, tính cách xởi lởi.

Nhưng Lâm Triều Tịch nghĩ lại, An Bối Bối hình như là đứa trẻ bị nhóm bảy đuổi ra ngoài.

“Chuyện nhỏ như con thỏ!”

Lúc vừa ngồi xuống, An Bối Bối còn không hiểu họ đang học cái gì.

Lâm Triều Tịch nhìn đống bài tập trước mặt họ.

Bài toán chứng minh trong Cơ sở hình học quả thực khá đơn giản đối với học sinh đã quen với nhiều dạng đề phức tạp của Toán Olympic, nhưng theo lời của Lão Lâm, điều kì diệu nhất của nó không nằm ở cách chứng minh, mà là quá trình ta từng bước từng bước rút ra kết luận từ giả thiết, điều này rất có ích cho rèn luyện tư duy logic.

“Ngay đến Anh-xtanh còn nói “Nếu Ơ-clít không khơi dậy lòng đam mê khoa học từ thời niên thiếu của bạn, vậy bạn chắc chắn không thể là một thiên tài khoa học.”

Câu nói trên là Trần Thành Thành dùng giọng con nít của mình dạy An Bối Bối.

Bạn nhỏ An Bối Bối có lẽ chưa từng chứng kiến một mặt văn hóa ngời ngời như vậy của bạn thân mình, sau một lúc, cô thành tâm thành ý nói: “Trần Thành Thành, bây giờ cậu siêu thật đấy!”

Trần Thành Thành đỏ mặt, cậu vội lắc đầu bác bỏ, sau đó tiếp tục dạy hình học cho An Bối Bối.

Nhà nhà ăn vắng dần, trông càng rộng rãi.

Dưới ngọn đèn, hai cậu bé xúm lại một chỗ, một người chuyên tâm giảng, một người nghiêm túc lắng nghe.

Thỉnh thoảng có vài nội dung quên béng mất, Trần Thành Thành sẽ chạy tới hỏi cô, cô giảng một lượt, nếu vẫn chưa đủ rõ ràng, cậu lại vác sách đến hỏi Bùi Chi.

Ngòi bút và tốc độ giảng của Bùi Chi tương đương nhau, luôn trong trạng thái điềm đạm, dứt khoát, cậu sẽ kiên nhẫn viết ra từng bước giải, xong xuôi còn hỏi một câu: “Tớ giảng có dễ hiểu không?”

Cả bàn gật đầu như giã tỏi.

“Cảm ơn cậu!” Trần Thành Thành giơ sách hướng về học thần nói cảm ơn, sau đó quay về chỗ giảng cho An Bối Bối.

Trên đỉnh đầu bọn họ, bóng đèn sợi đốt sáng rực, quạt điện quay ù ù, không khí phảng phất mùi nước sát khuẩn trước giờ đóng cửa căng-tin.

Đúng vậy, bởi Lão Lâm còn phải làm việc, ông quá bận, không có thời gian dạy từng người một, vậy nên sau khi truyền thụ bí kíp cho Trần Thành Thành, Lão Lâm bảo cậu giảng lại cho bạn học mới đến là An Bối Bối.

Lâm Triều Tịch xoay chiếc bút chì, thực ra đây cũng là trò hồi bé cô và Lão Lâm hay chơi. Sau khi Lão Lâm giảng bài cho cô, cô sẽ dùng cách của mình để giảng lại cho Lão Lâm nội dung vừa nói. Nó không chỉ có tác dụng sắp xếp mạch tư duy, hiểu sâu vấn đề, quan trọng hơn là chỉ khi bạn thuật lại kiến thức một lần nữa, mới biết rốt cuộc bản thân còn đang yếu chỗ nào.

Cho tới nay, hình thức dạy học này càng có ưu thế nổi bật, chủ yếu là tiện cho bản thân Lão Lâm.

9 giờ 20 phút, Lão Lâm xỏ đôi ủng đi mưa bước ra.

Ông vừa tẩy rửa sàn gian bếp sau, trên người không biết là mồ hôi nay nước máy.

Nhưng Lão Lâm không bận tâm, ông vừa cởi áo khoác làm việc, vừa ngồi bắt chéo chân kiểm tra cách bọn họ giải bài chứng minh, tùy ý nói: “Lần sau gom một đám đến luôn được không, cứ từng người từng người giảng mệt lắm.”

Lâm Triều Tịch chậc chậc lưỡi, cô cảm thấy, câu này không nên nói bừa.



Ngày thứ năm, quả nhiên đông người hơn thật. Nhưng cái Flag này cũng không thể trách cô, tất cả là tại Lục Chí Hạo.

Bạn học tiểu Lục không biết mở được quẻ gì, bài kiểm tra hình học hôm qua của cậu không chỉ đạt tiêu chuẩn mà còn phá lệ lên đến 75 điểm.

Bản thân Lục Chí Hạo lúc nhận tờ bài làm còn trợn mắt nhìn Giới Nhiên một lúc.

Giới Nhiên xoa xoa hai má phúng phính của cậu, hỏi: “Hôm qua em ăn gì thế?”

“Thưa thầy, ý thầy là bữa sáng bữa trưa hay là…”

“Thôi mời ngồi, em làm tốt lắm.” Giới Nhiên trịnh trọng nói, sau đó lượn luôn.



“Bạn học Lục Chí Hạo, tớ có thể hỏi, sao thành tích của cậu có thể nhảy vọt như vậy không?”

Thật ra Lục Chí Hạo là người rất nghiêm túc, trên người cậu có cá tính thật thà và cố chấp đặc thù của một cậu bé phương Bắc. Bởi vậy, khi mấy người nhóm sáu có quan hệ khá tốt với cậu tới hỏi, cậu cũng có sao nói vậy.

“Bởi vì sư phụ tớ dạy tốt!” Cậu đáp.

Lâm Triều Tịch ngồi cạnh bất lực đỡ trán, Hoa Quyển cũng khẽ hắng giọng.

“Sư phụ gì cơ?” Cô bé trong nhóm sáu sáng bừng hai mắt.

Lục Chí Hạo có lẽ cũng cảm thấy bất ổn, cậu quay đầu ghé sát tai Hoa Quyển, nói thầm: “Tớ không được tuồn ra à?”

Giọng cậu rất khỏe, phòng đọc sách lại yên tĩnh, câu nói thì thầm này không thì thầm một chút nào.

Lâm Triều Tịch đến là muốn dựt đứt búi tóc nhỏ trên đầu mình, cô phẩy phẩy tay, vò mẻ còn sợ gì nứt: “Nói đi nói đi…”



Giờ cơm tối, tổng số học sinh cùng họ đến học ké đã lên tới 11 người, thêm người nữa là ngồi kín một bàn ăn dài.

“Lấp kín vị trí này nữa là gom đủ 12 Thánh đấu sĩ.” Nhìn chỗ ngồi còn trống, Lâm Triều Tịch ngán ngẩm.

Khay cơm có thịt kho tàu, ngó sen chua ngọt và một đ ĩa trứng xào cà chua không rõ còn trứng không nữa, cô vừa chén xong món cá chiên ngon lành, chuẩn bị ra tay với món thịt kho tàu thì bỗng có hai cái bóng phủ xuống đầu.

“Có thể thêm cả bạn này không?”

Cạnh bàn cô, Hoa Quyển đang nắm cổ tay một bạn nữ, cậu hỏi.

Lâm Triều Tịch khó tin ngẩng phắt đầu, cô bé còi nhom nhỏ nhắn, tóc để đầu nấm kia hình như tên Diêu Tiểu Điềm. Bị Hoa Quyển nắm tay, cô bé ấy ngượng ngùng.

“Anh Quyển?” Lâm Triều Tịch đ è xuống ý định phụt cười.

“Có cho không còn biết đường?”

“Anh Quyển bảo thêm chắc chắn phải thêm rồi!”

Nhưng bạn nữ Diêu Tiểu Điềm cúi đầu nói: “Tớ… hay là thôi đi.”

Lâm Triều Tịch: “Vì sao lại thôi?”

Cô ngẩng đầu nhìn mới nhận ra, hai mắt em gái Diêu Tiểu Điềm ửng đỏ, trên hàng mi cong vút còn điểm vài giọt nước mắt, đây có lẽ là lí do anh Quyển cứu mĩ nhân.

“Tớ là con gái, bẩm sinh đã học kém môn Toán.” Diêu Tiểu Điềm ấp a ấp úng.

“Nhóc con, bạn ấy nói cháu không phải con gái.”

Lâm Triều Tịch vừa định phản bác thì sau lưng truyền tới giọng điệu cảm khái, còn trầm thấp khàn khàn, quay đầu nhìn, Lão Lâm không biết đã trở lại từ khi nào.

Lão Lâm đặt tay lên đầu cô, tiếng ‘nhóc con’ kia đương nhiên cũng là chỉ cô.

“Không phải đâu chú, cháu…!” Diêu Tiểu Điềm sốt sắng: “Cháu không nói Lâm Triều Tịch, là cháu ngốc, bạn ấy rất thông minh.”

Lão Lâm: “Lão Lục, hai đứa khớp lời với nhau hả, cái câu ‘cháu ngốc bạn ấy thông minh’ này hình như khá quen tai?”

Lục Chí Hạo tức khắc đỏ mặt: “Không phải! Không hề!”

Lão Lâm kéo chiếc ghế nhựa cạnh họ ra, ông để Diêu Tiểu Điềm ngồi xuống cạnh Lâm Triều Tịch. Tay ông vẫn đặt trên đầu cô như cũ, ép cô nhìn thẳng vào chỗ cà chua bỏ mứa trong khay.

Lâm Triều Tịch bất đắc dĩ cầm thìa lên, yên lặng ăn nốt món trứng xào cà chua đã bị cô ăn hết trứng.

“Nhân tố trí tuệ có ảnh hưởng đến thành tích học tập không?” Lão Lâm nhìn Diêu Tiểu Điềm, tự hỏi tự đáp: “Có.”

“Câu tiếp theo có phải là, mức độ cố gắng của mọi người vẫn chẳng đến lượt bàn về thiên phú?” Lâm Triều Tịch vừa ăn miếng cà chua chua loét vừa lẩm bẩm, ứa cả nước miếng.

“Không phải.”

Lâm Triều Tịch còn cho rằng Lão Lâm lại muốn ba hoa khoác lác về quan hệ giữa trí thông minh của con người và thành tựu Toán học, thì ông lại nói: “Trên thực tế thì đúng, Toán sơ cấp học qua loa đến kẻ ngốc cũng biết làm.”

Lâm Triều Tịch: “…”

Cú đả kích này của bố hơi quá đáng rồi nhé.



Bắt đầu từ 5 rưỡi chiều đến 8 giờ tối là giờ ăn cơm cao điểm, Lão Lâm bận không ngơi tay.

Ông gần như đã bỏ qua phần kiến thức hình học.

Sau khi giảng xong lí thuyết cốt yếu, Lão Lâm để những người đã nghe giảng dạy lại cho những người chưa được nghe. Giữa những quãng nghỉ trong giờ làm, ông sẽ tranh thủ chạy qua đặt vài câu hỏi để biết rõ tình hình nắm bắt kiến thức của họ.

Với tư cách là chuyên gia hình học, Lục Chí Hạo đảm nhận nhiệm vụ cùng Trần Thành Thành giảng dạy cho những bạn học sinh mới đến, Hoa Quyển cũng xúm lại nghe.

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi ngồi đọc sách đối diện nhau, bỗng nhiên, đám nhóc quanh họ cười khúc kha khúc khích, cũng không biết đang bàn tán gì, ai nấy đều hí hửng.

Hoa Quyển đặt cây bút dưới mũi, cậu chu môi, mặt mày hớn hở. 

Lục Chí Hạo cười đến mức hai má run bần bật.

Thực ra cô thấy kiến thức hình học của Lục Chí Hạo tăng vọt như vậy, thứ nhất vì bản chất nền tảng của cậu không hề kém, thứ hai là vì cậu đã khôi phục trạng thái thoải mái vốn dĩ nên có của việc học.

Còn về Lão Lâm, nội dung Lão Lâm dạy bọn họ, nói không chừng chỉ chiếm một phần rất nhỏ.

Lâm Triều Tịch xé gói bánh quy lót dạ trên bàn, cô đưa cho Bùi Chi một miếng.



Nhà ăn Trụ sở Ốc Đảo.

Lão Lâm bận rộn xong cũng đã gần 9 giờ, cách thời gian họ phải tắt đèn lên giường chỉ còn hơn một tiếng.

Một góc trong căng-tin, nhóm học sinh tụ tập ngồi học càng lúc càng đông, bác gái quản lí đã phải nhịn họ suốt hai ngày, đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng phải đến đuổi người.

“Về kí túc của mấy đứa mà học!” Bác gái đứng chống nạnh: “Ánh sáng chỗ này không đảm bảo, đã thế còn ồn ào, chốc nữa còn bật đèn tử ngoại khử trùng nữa, mấy đứa cứ ở đây đâu có được!”

Lũ nhóc đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn người lớn đang khua tay với họ, ai nấy lơ tơ mơ.

Từ bé đến lớn, chỉ cần thấy con ngồi vào bàn học là phụ huynh bọn họ đều rất vui, sẵn sàng 100% tinh lực mà phục vụ. Thật không ngờ lại có ngày bọn họ chăm chỉ học hành cũng bị đuổi.

“Nhưng bài hôm nay cháu còn chưa học!” Lục Chí Hạo nói: “Ngày mai còn phải thi nữa!”

An Bối Bối: “Không đúng, mai là cuối tuần, không phải kiểm tra!”

Được nhắc nhở mai là cuối tuần, Lâm Triều Tịch chợt nghĩ đến cuộc điện thoại đó, mẹ trưởng có thực sự bảo vợ chồng giáo sư Thẩm đến đón cô đi công viên chơi không nhỉ?

Nỗi phiền muộn lập tức dấy lên.

“Cuối tuần á, thảm rồi! Bà chị tớ lại bắt tớ bồi đi dạo phố cho mà xem, làm gì có thời gian ngồi học!” Hoa Quyển cũng nói: “Hôm nay thì đã học được chữ nào đâu!”

Ngày mai phải làm sao bây giờ… Sự chú ý của đám nhóc lập tức chuyển từ chuyện ‘chút nữa phải làm sao’ đến chuyện ‘ngày mai’.

Lâm Triều Tịch thấy bất lực, tinh thần học tập của lũ nhóc này sao lại sung thế không biết.

“Vậy thì thu dọn đồ đạc đi thôi.” Có người nói.

Những cặp mắt cùng lúc chuyển hướng lên phía trước.

Người Lão Lâm đầy mồ hôi, ông vắt áo đồng phục trên tay, đứng sau lưng họ, hờ hững: “Trăng hôm nay khá đẹp, chúng ta đi dạo đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.