Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?

Chương 16



Cái quái gì đang ở trong miệng nó, sau hàm răng sắc nhọn khủng khiếp như một con cá sấu như thế...?Lẽ nào... tử thi?

"A...!"

Da gà tôi thi nhau nổi lên. Tôi vội vàng lùi về sau, cố hết sức để không hét lên. Con quái vật tạo ra âm thanh kì lạ, vỗ vỗ hai tay quái dị đầy móng vuốt.

"Po, po..."

"T-Tránh ra..."

"Po, po, po, po..."

Đáng lẽ ra tôi phải sợ hãi khi nghe thấy những tiếng phát ra từ con ma thú trước mặt, nhưng không hiểu tại sao tôi lại chỉ thấy buồn cười.

Cánh tay của nó đập đập vào thân, nhìn rất ngốc nghếch.

"Qua bên kia..."

"Po, po."

"Mau..."

"Po, po, po."

Bất chấp sự nỗ lực trong tuyệt vọng của tôi, sinh vật bí ẩn ấy vẫn lạch bạch tiến tới.

Cảnh tượng thi chồng lên thi trong cái miệng rộng ngoác của nó thật kinh khủng. Tôi nhắm nghiền mắt lại, cảm giác cơ thể tôi bị nhấc bổng lên không trung.


Một cô gái vừa vào tuổi xuân xanh như thế này mà phải bỏ mạng trong miệng quái vật thì có đáng tiếc quá không? Tôi cất tiếng thở dài trong lòng. Không thể tin được, tôi đã cố gắng để không phải chết dưới lưỡi kiếm của chồng mình, thế mà lại phải bỏ mạng trong dạ dày của con quái vật Popo ư? Không, không thể thế được! Con Popo nâng tôi lên bằng cánh tay ngắn ngủn của nó, lạch bạch nhảy đi để tìm kiếm nơi ẩn nấp. Tôi bị mang đến một tảng đá gần đó. Tiếng hét của tôi bị kẹt lại trong cổ họng. Tôi sợ rằng nếu tôi kêu lên một tiếng nhỏ thôi  thì ngay lập tức, con quát vật sẽ cắn nát đầu tôi chỉ trong một nốt nhạc.

Một cơn ớn lạnh bất ngờ ập đến làm đông cứng hơi thở. Tiếng vó ngựa đang tiến gần về phía này.

Tôi cố gắng đẩy tiếng hét ra khỏi cổ họng, nhưng lại cảm thấy khó chịu không rõ lý do. Tốt hơn hết là hãy giữ mình trong trạng thái vô hình hết mức có thể.


Thoáng nhìn lên phía trên, quái vật Popo đang nín thở trong khi vẫn ôm chặt lấy tôi.

Cái thứ gì đó đã ở ngay gần chỗ chúng tôi núp.

"Wuuuu!"

Nếu không nhờ ánh trăng sáng rọi, tôi đã nghĩ đó là một hiệp sĩ ngồi trên con chiến mã xanh nhợt. Nhưng, tên hiệp sĩ đó, không có đầu, chính xác hơn thì phải nói là đầu nó không ở trên cổ, mà đang nằm bên hông.

Đây là Dullahan*?

*Dullahan/Durahan: Kị sĩ không đầu, một kẻ cao lớn, luôn mặc đồ đen. Đôi tay của hắn không cần cầm tay cương: Tay phải  cầm chiếc đầu của mình với đôi mắt nhỏ và nụ cười nửa miệng, còn tay trái thì cầm chiếc roi là cột sống của con người.

Nó kinh khủng vượt ngoài sức tưởng tượng. Vó ngựa của Dullahan dừng lại giữa bầu không khí u ám đầy tử khí. Chỉ khi tôi và Popo sắp chết vì ngạt thở, nó mới từ từ rời đi.


Những giọt mồ hôi lạnh ngắt lăn dài trên má tôi.

"Phù..."

"Po."

Popo nhẹ nhàng đặt tôi xuống và lạch bạch lục sục những bụi cây gần đó. Tôi lặng im quan sát con quái vật, rồi vô tình nhìn thấy những mảnh vỡ nằm rải rác ở không xa chỗ tôi. Những sợi dây leo to như con trăn cuốn lấy chân tôi buổi chiều có lẽ là những mảnh vụn này.

Cố chân tôi nhói lên từng hồi.

Tôi bất giác đưa tay quệt đi những giọt mồ hôi đang nhỏ xuống cằm, nhưng khi nhìn vào lòng bàn tay, thay vì không có gì, tôi lại thấy màu đỏ của máu.

"Po, po."

Popo quay lại với một chiếc lá cỡ đại và dính lên trán tôi. Tôi ngạc nhiên không nói lên lời.

"Này..."

"Po."

"Vừa nãy là bé cứu chị à?"

"Po."

Nó lắc lư cơ thể khổng lồ thay cho cái gật đầu.

"Bé hiểu chị đang nói gì sao?"

"Po."

"Thế bé có hiểu những người khác nói gì không?"
Lần này, nó lắc lắc sang hai bên.

Ý nó là tôi không phải con người à?

"Vậy... bé có thể giúp chị thêm lần này không? Chị cần phải trở về. Bé chỉ đường cho chị nhé?"

Tôi không biết mình đã lạc sâu trong khu rừng này đến mức nào, cũng không rõ mình đã bất tỉnh được bao lâu, nhưng có lẽ cũng được một khảng thời gian khá dài rồi.

Hơn nữa, tôi đang bị thương. Đi lang thang một mình trong tình trạng này thì chẳng khác nào là tự nộp mạng cho thú dữ chứ chưa kể đến ma thú. Quái vật Popo nhìn tôi một lúc, cụp tai xuống và lắc người từ trước ra sau.

Sao tự dưng lại dỗi như thế? Trong miệng đầy xương mà dỗi là sao?

"Đợi đã..."

Popo lại nâng tôi lên, nhưng lần này đặt tôi lên đầu. Có vẻ như nó đã đồng ý với thỉnh cầu vừa nãy, nên tôi nhẹ nhàng nắm lấy đôi tai dài để ngồi vững hơn. Mềm quá!
Puuuuf!

Cơ thể tôi đột nhiên bị ngửa mạnh ra đằng sau khiến tôi phải giữ chặt lấy đôi tai của Popo. Nó di chuyển với tốt độ cực nhanh đến nỗi tôi không thể phân biệt được chúng tôi đang bay hay đang chạy

Cơ thể to lớn của nó như xé không gian ra làm hai nửa vậy. Gió tạt vào mặt tôi đau rát, tôi nhắm chặt mắt lại.

Không biết Popo đã chạy được bao xa nữa.

Cuối cùng, Popo giảm tốc độ và dừng lại, đập nhẹ vào chân tôi. Tôi leo xuống một cách vô cùng cẩn thận bằng sự giúp đỡ của cánh tay khổng lồ, trơn nhẵn. 

"Po."

Âm thanh ồn ào vang vọng khắp nơi. Những ánh sáng xanh đang lấp ló ở cách chỗ tôi không xa. Có khá nhiều người đang tìm kiếm tung tích của tôi.

"Cảm ơn bé."

"Po."

Popo vỗ hai tay vào nhau như đang gửi lời tạm biệt đến tôi, rồi quay người và biến mất trong khu rừng tăm tối.
Tôi khập khiễng lê thân mình đi về phía những chùm sáng.

".... ối!"

"Aaa!"

Ngay sau khi tôi đưa tay gạt bụi cây, những tiếng hét thất thanh xuất hiện."

"P-Phu nhân?!"

"Andymion?"

"Tìm thấy rồi! Phu nhân đã an toàn! Đã tìm thấy Phu nhân rồi! Phu nhân, cô không sao chứ?" Andymion có vẻ đã kiệt sức vì phải đi tìm kiếm tôi.

Từng vị hiệp sĩ chạy lại phía tôi, trên khuôn mặt tràn ngập sự mừng rỡ. Đáng lẽ ra tôi nên vui mới phải, nhưng sự lo lắng đang bủa vây lấy tôi, trái tim tôi bắt đầu đập mạnh một cách dữ dội.

"Ôi Chúa ơi..."

"Phu nhân Rudbeckia đã an toàn!"

"Thật mừng vì Phu nhân đã trở về. Phu nhân có bị thương ở đâu không? Ôi, gì thế này...?"

Andymion cúi xuống, cẩn thận gỡ chiếc lá khổng lồ ra khỏi trán tôi. Ngạc nhiên quá, chiếc lá đã không rơi ra sau cả một quãng đường dài. Chiếc lá đầy máu nhẹ nhàng rơi xuống.
"Andy, tránh ra. Phu nhân, nàng hãy đi theo lối này.", Ngài Ivan rảo bước qua những hiệp sĩ đang đứng xung quanh chỗ tôi, chìa cách tay ra. Lần đầu tiên tôi thấy được sự đáng sợ trong đôi mắt lục bảo ấy.

Ngay lúc đó-.

"Có vẻ Phu nhân của ta quá kích động đến mức phải gây ra hàng ngàn những rắc rối trong một ngày mới thoả lòng phải không?" Tôi rùng mình, níu lấy cánh tay Ngài Ivan khi nghe thấy chất giọng quen thuộc.

Andymion nhìn cấp trên của mình với ánh mắt vô cảm, lặng lẽ mở miệng, "Thưa ngài, Phu nhân..."

"Câm miệng."

Andymion nuốt vội những lời nói còn lại, trao cho tôi một ánh nhìn thương cảm. Không ai có thể bì lại được khí lực của Izek lúc này. Đôi mắt đỏ máu rực cháy như ngọn lửa địa phủ làm chân tay tôi bủn rủn y như lúc chạm mặt Dullahan.

"Ta chắc rằng ta đã bảo không cần phải thu hút sự chú ý theo cách này rồi?"
"Em xin lối, em đã gây phiền phức cho ngài rồi. Nhưng, em đâu còn cách nào khác..."

"Em không còn?" Khoé miệng anh ta nhếch lên đầy mỉa mai khó chịu. Tôi có thể nhìn rõ sự chế giễu và lạnh lùng trong cái cười khẩy đó.

Thế tôi phải làm thế nào trong cái tình huống đó hả thằng chết tiệt? Hay anh đang đinh ninh rằng tôi đang cố để bày ra mấy cái trò nguy hiểm đến tính mạng như thế?

Ngài Ivan vội đỡ lời khi nghe tôi đang cố hết sức phân trần.

"Bình tĩnh lại đã. Ngài nên lắng nghe những gì nàng ấy muốn nói."

Hả? Anh ta? Lắng nghe tôi sao?

"Không có gì để lắng nghe ở đây."

"Xin hãy cứ bình tĩnh và..."

"Câm miệng hoặc ta sẽ phải ra tay với ngài." Izek lao thẳng tới chỗ tôi, siết cổ Ivan và ném sang một bên.

"Tránh ra."

"Này, Iz..."

"Tránh!"

Ngài Ivan, người đang đỡ thân hình sắp đổ rạp xuống đất của tôi, ngã xuống.
"Tên khốn kiếp chết tiệt!" Tiếng hét vang lên ầm ĩ.

Mặc kệ những lời đó, Izek nhanh như cắt bế tôi lên vai và rời khỏi đây.

Người tôi run bần bật.

Chồng ơi, lần này anh bị sao vây?

Tôi biết mình đã gây ra lỗi lầm lớn, vì vậy tôi biết thân biết phận giữ im lặng nhất có thể. Có lẽ lần này anh ấy sẽ thực sự vứt bỏ tôi. Izek đặt tôi lên lưng ngựa ở ngoài bìa rừng và ngồi lên. Cổ chân tôi đau buốt theo mỗi chuyển động của con ngựa đang phi nước đại. Tôi cố gắng cắn chặt môi và giữ lại những tiếng kêu đau đớn trong khoang miệng của mình.

"Anh?"

Ánh đèn trong dinh thự được thắp sáng toàn bộ. Ellenia đang ngồi trên sofa lập tức bật dậy khi vừa thấy chúng tôi bước vào đại sảnh. Không giống những ngày thường, nét kích động hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Flaya cũng đang ở đây.
Cô ta rơi những giọt nước mắt long lanh, cầm chiếc khăn tay đẫm nước mắt, đứng lên nhìn tôi, " Ôi, Phu nhân, cô đã an toàn rồi! Nhẹ nhõm làm sao, tôi đã lo lắng biết bao..."

"Ruby, chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao chị lại bị thương?"

Tôi ái ngại chuẩn bị mở lời thì chồng tôi cắt ngang ngay lập tức.

"Liên lạc với Sergei. Em, đi theo ta."

"Nhưng anh..."

"Đừng có đi theo ta."

Anh ta hằn học quát lên, đến nỗi Ellenia cũng phải im lặng và làm theo những gì được chỉ định.

Vẻ mặt của hầu gái, người yêu quý hai vị tiểu thư kia, nhìn tôi một cách thù hằn và đầy phán xét, khiến tôi không biết phải xử sự như nào.

Tôi cố gắng nén lại cơn đau, giữ thăng bằng hết sức có thể để bước đi theo chồng một cách bình thường nhất.

Huhu, tôi không muốn đi theo anh như thế này đâu! Đáng sợ lắm!
Izek dẫn tôi đến một nơi trông khá giống thư phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.