Phương Pháp Trả Thù Tình Địch Tốt Nhất

Chương 11: Đĩa bánh



Edit: Thỏ TK

Nhờ có Trịnh Hằng trợ giúp, Lục Ninh Cảnh thành công hẹn gặp ở nhà của vị chủ nhiệm Khoa xương của bệnh viện tư nhân Tể An. Đối phương rất dễ nói chuyện, bảo Lục Ninh Cảnh chỉ cần báo trước thì lúc nào đến cũng được.

Lục Ninh Cảnh đối với Trịnh Hằng càng thêm cảm kích.

Cùng đối phương hẹn thứ bảy tuần này, Lục Ninh Cảnh cúp điện thoại. Bệnh viện Tể An là một trong những bệnh viện tư nhân có tiếng trong thành, có chi phí đắt nhưng bù lại cơ sở y tế lại rất tốt. Tuy rằng đối với các việc khác, Lục Ninh Cảnh còn suy xét về vấn đề tiền nong, chứ đối với ba mẹ mình, cậu có thể đem toàn bộ tiền tích trữ của mình, kể cả đi vay nợ, miễn sau thân thể ba mẹ khoẻ mạnh, cậu sẽ không tiếc.



“Ai, cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai thế?” Lục Ninh Cảnh vừa mới quay trở lại chỗ ngồi, Trương Kính liền mang bộ dáng bà tám lại gần, “Niềm vui mới à?”

“…” Lục Ninh Cảnh cảm thấy, với trình độ bà tám này,  Trương Kính không đi làm phóng viên báo lá cải thì thật đáng tiếc, “Đúng vậy, là ‘niềm vui mới’, làm sao?”

“Không thể nào, ” Trương Kính đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó lập tức bi thương đầy mặt nói: “Cậu ngay cả mùa xuân thứ hai cũng tới rồi, còn anh vẫn FA, công lý ở đâu??? ”

Lục Ninh Cảnh buông tay: “Đối với tình yêu thì không có công lý.”

Trương Kính: …

Trương Kính bưng trái tim nhỏ chịu đả kích lớn của mình quay về tiếp tục làm việc. Lục Ninh Cảnh cũng bắt đầu làm việc, lúc này, ở góc phải màn hình máy tính loé lên, Lục Ninh Cảnh mở ra, là tin nhắn của Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm: Anh đang yêu???

Lục Ninh Cảnh cảm thấy được xung quanh cậu chính là cái ổ bát quái*, Trương Kính vừa đi thì lại đến Tiểu Lâm, Lục Ninh Cảnh bất đắc dĩ trả lời: Là một người bạn, anh đùa Trương Kính thôi.

*bát quái: bà tám, hóng  hớt =))

Tiểu Lâm: (*^__^*)

Tiểu Lâm: Anh vẫn còn nợ em một bữa ha căn đạt tư* đây, buổi tối tan việc cùng đi chứ?

*ha căn đạt tư: Häagen-Dazs – là quán kem khá nổi tiếng, có mặt trên nhiều nước, ừa nhưng mà nó méo rẻ OTL, có thể tra gg để tìm hiểu thêm =3=

Lục Ninh Cảnh nghĩ một hồi, buổi tối cũng không bận gì.

Lục Ninh Cảnh: Được.

Đuổi Tiểu Lâm đi, Lục Ninh Cảnh bắt đầu chuyên tâm làm việc, hạng mục Hoành Á. Bọn họ thông qua Trịnh tiểu công tử mà làm quen được trợ lý Trần của Trịnh tổng. Trợ lý trần này quả nhiên là người đi theo Trịnh tổng, lòng dạ đặc biệt thâm sâu.

Chỉ là trợ lý Trần từ trước đến nay đối với bọn họ lúc nào cũng giở giọng, lần nào đám Lục Ninh Cảnh hẹn gặp mặt hắn cũng từ chối vì có chuyện. Bọn họ vốn là cho rằng, đối phương cảm thấy bọn họ không đủ tư cách, kể cả Tống Tranh ra mặt đi hẹn hai lần, cũng là cái kết quả này.

Chắc ngại mặt mũi của Trịnh tiểu công tử nên mới đến gặp mặt một lần, cũng chẳng có ý định kết giao gì.

Lục Ninh Cảnh chưa từ bỏ ý định, mặt dày gọi điện thoại mấy lần, đối phương liền dứt khoát nhấn tắt hoặc là không tiếp. Gọi máy bàn thì bị thư ký ngăn, tỏ rõ là không muốn để ý đến bọn họ.

Lục Ninh Cảnh đến toà nhà Hoành Á với đủ loại tâm tư.

Ngày hôm nay Lục Ninh Cảnh không ôm bất cứ hy vọng nào mà gọi đến máy bàn văn phòng của trợ lý Trần, vẫn là âm thanh ngọt ngào của vị thư ký gọi là tiểu Đình.

“Xin chào, văn phòng trợ lý đặc biệt của Hoành Á.”

“Xin chào, tôi là Lục Ninh Cảnh bên công ty Thịnh Liên, xin hỏi trợ lý Trần có đó không?”

“A, thì ra là Lục tiên sinh, có, anh muốn nối máy?”

Lục Ninh Cảnh: …

Hôm này phương thức gọi điện của cậu không đúng? So với thái độ lạnh băng trước kia của đối phương thì khác xa quá rồi. Nếu không phải vừa rồi cô thư ký mới báo tên công ty, cậu còn cho là gọi nhầm số.

Lục Ninh Cảnh kiềm chế lại niềm vui trong lòng, bình tĩnh nói: “Vậy làm phiền cô giúp tôi nối máy.”

Thái độ trợ lý Trần vẫn không mặn không nhạt, nội dung cuộc nói chuyện lại xoay quanh việc gặp mặt, nhưng Lục Ninh Cảnh cảm thấy được trợ lý Trần lần này rất nghiêm túc lắng nghe. Hắn đã nghe giới thiệu qua một lần đến phần mềm của bọn họ, cho nên Lục Ninh Cảnh không nói với hắn phần mềm của mình tốt thế nào, phù hợp bao nhiêu. Mà học theo bộ dáng trước kia của Tống Tranh, phân tích sơ lược về mầm hoạ trước mắt của Hoành Á rồi nêu hướng đi tương lai, làm thế nào để hai công ty cùng hợp tác thành công.

Tất nhiên, mang đến cho hắn cơ hội.

“Phân tích không tồi.”

Lục Ninh Cảnh nói nhiều như vậy, đối phương chỉ là nhàn nhạt khen ngợi một câu, Lục Ninh Cảnh khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nếu như vào lúc này đổi thành Tống Tranh, có lẽ chỉ là dăm ba câu, đối phương đã sớm quỳ lạy hắn rồi.

Vẫn là năng lực chưa đủ, Lục Ninh Cảnh đang nghĩ liệu có thể kéo dài thêm thời gian, đối phương lại nói: “Lúc nào ra ngoài tìm chỗ tán gẫu chút đi?”

Lục Ninh Cảnh:!!!

Bị chiếc bánh từ trên trời đập vào mặt lần hai,  Lục Ninh Cảnh quả thực không biết phải hình dung tâm tình hiện tại như thế nào. Cậu lại kiềm chế để không cho trợ lý Trần phát hiện ra sự kích động của mình, “Cung kính không bằng tuân mệnh, anh thấy hôm nay thì sao?”

Lục Ninh Cảnh vì cao hứng mà đã đem việc dẫn Tiểu Lâm đi ăn quên sạch.

“Được đó, cậu nói địa chỉ đi.”

Cùng Lục Ninh Cảnh hẹn địa điểm và thời gian, trợ lý Trần cúp điện thoại. Sau đó lại bấm số điện thoại văn phòng Trịnh Hằng, báo cáo qua tình hình cho hắn. Trịnh Hằng cũng không có ý kiến gì, làm như chẳng liên quan gì đến mình, mà kể cả Trịnh Hằng có bình thản bao nhiêu, trợ lý Trần vẫn biết, Lục Ninh Cảnh bên Thịnh Liên kia, khẳng định không đơn giản.

Lần này hạng mục phần mềm của công ty bọn họ là một hạng mục lớn, bởi vì cả công ty đều có nhu cầu, không phải là sự thay đổi nhỏ. Do đó, yêu cầu đối với hạng mục này của công ty rất cao, Trịnh Hằng lại càng phải đánh giá ngọn ngành, không được thiên vị.

Có thể làm cho Trịnh tổng tự mình mở miệng quan tâm, có thể không đơn giản?

Trần trợ lý càng là không dám qua loa.

***

Hảo sảng mà hứa với Tiều Lâm, Lục Ninh Cảnh bây giờ rất ngượng ngùng. Nhưng ngẫm lại, Tiểu Lâm chỉ là muốn đi Häagen-Dazs, vậy thì để Trương Kính dẫn cô ấy đi,  cậu đưa tiền là được rồi. Sau khi Tiểu Lâm biết được ý tứ của Lục Ninh Cảnh, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tan tầm trực tiếp xách túi đi, Trương Kính hướng Lục Ninh Cảnh nhún vai một cái.

Không phải hắn không giúp cậu, mà là người ta căn bản không muốn hắn đưa đi.

Lục Ninh Cảnh bất đắc dĩ thở dài, cái cô bé này, nhiều khi thật khó đoán, giận một chút liền quên, có lẽ ngày mai sẽ ổn thôi.

Buổi tối cùng trợ lý Trần đi ăn cơm. Trợ lý Trần so với cậu lớn hơn gần 10 tuổi, bất quá thật dễ nói chuyện. Còn cung cấp cho cậu hai tin tức trọng yếu:

Thứ nhất, người phụ trách chính của hạng mục này tạm thời là phó tổng Kiều;

Thứ hai, phó tổng Kiều cùng phó tổng Dương – Dương Tần là bạn tốt nhiều năm.

Tuy rằng dự án này không thể dùng quan hệ mà đạt được, nhưng không thể không nói, quan hệ vẫn là bước thứ nhất. Dương Tần cũng không phải là người dễ đối phó. Hắn là một con cáo già đa mưu túc trí, cũng xem như là đối thủ cũ của Tống Tranh. Hai công ty phần mềm đều có sở trường riêng mà thực lực cũng ngang nhau, do vậy cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Con đường phó tổng Kiều này cơ bản là không có hy vọng gì, bọn họ nhất định phải đem đặt cược lớn đặt trên Trịnh tiểu công tử cùng trợ lý Trần.

Tống Tranh cũng từng thử thông qua Trịnh tiểu công tử để hỏi về lão tổng của Hoành Á – Trịnh Hằng, mà Trịnh tổng tựa hồ cũng không có ý muốn kết giao với bọn họ. Chưa kể Trịnh tiểu công tử tựa hồ đối với ba cậu rất bài xích, cho nên tầng quan hệ này chỉ có thể chậm rãi mà tiến.

Mà cũng không biết Trịnh tổng là nhân vật như thế nào, cái giá này cũng hơi lớn.

Vui vẻ kết thức bữa ăn, Lục Ninh Cảnh đưa trợ lý Trần lên xe, nhìn theo hắn rời đi, chính mình cũng trở về. Lúc ở trên xe thì nhận được điện thoại Tống Tranh đang đi công tác.

“Tống tổng.”

Tống Tranh khẩu khí có chút lo lắng: “Ninh Cảnh, cậu bây giờ có rảnh không?”

“Có a, làm sao vậy?”

“Là như vậy, Trịnh Vân Phàm bên Hoành Á ở  quán bar 108 uống say, gọi điện thoại cho tôi. Tôi bây giờ thì lại không thể quay về nên nếu cậu rảnh, có thể qua đó một chuyến không?”

Lục Ninh Cảnh: …

Cậu có thể nói không sao?

Tống Tranh cũng không biết Lục Ninh Cảnh và Trịnh Vân Phàm có vướng mắc. Tống Tranh không phải người thành phố A gốc, đến nơi này kết giao bạn bè đa số toàn là khách hàng, nếu chuyện như vậy mà Tống Tranh đã mở miệng, hơn nữa cũng không phải việc gì khó, cậu thực không có cách nào mà nói với Tống Tranh mình không thể đi chỉ vì quan hệ tình địch với Trịnh Vân Phàm.

Tống Tranh ở đây đã không có bạn bè, mà Trịnh Vân Phàm cũng không phải loại người có thể làm bạn, coi như không phải bạn bè, vậy làm người nhà? Lục Ninh Cảnh thực sự không nghĩ ra, Trịnh Vân Phàm tại sao lại khiến Tống Tranh trên bận tâm đến vậy,  đáp ứng nhờ vả, rồi bảo tài xế quay xe hướng đến quán bar 108.

Hết chương 11.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.