Trong bệnh viện mọi người đều ngủ từ sớm, tầm này chắc ai cũng đã nghỉ ngơi, nếu gọi điện ở ngoài hành lang chắc chắn sẽ bị y tá đuổi đi.
“Biết rồi, biết rồi, ” Lục Ninh Cảnh phất phất tay, một mặt ghét bỏ nói, “Nhanh đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Trịnh Hằng nhìn gò má Lục Ninh Cảnh rõ ràng không được tự nhiên, thực sự là càng nhìn càng yêu thích, không nhịn được liền hôn một cái, bất quá chuyện tối qua làm Trịnh Hằng không còn dám lỗ mãng, người khó chịu sẽ lại là Lục Ninh Cảnh.
Cho nên Trịnh Hằng cũng không dằn vặt Lục Ninh Cảnh, làm một bé ngoan chạy đi tắm, ngày hôm nay hắn cũng đủ mệt.
Trăn Kỳ lần này là muốn trời lật rồi, cư nhiên trong lúc hạng mục đang trong giai đoạn gọi thầu, lại đưa ra yêu cầu không đồng nhất, hơn nữa hắn vừa nói chuyện, còn có vài hãng công ti muốn hưởng ứng, hắn thực sự rất tức giận, rõ ràng đã có dự mưu từ trước, hơn nữa bọn họ còn đưa ra một đống lý do, nói cái gì mà công ty lý niệm, chế độ quản lý bất đồng, vốn là cần phải nhập gia tuỳ tục, căn cứ nhu cầu từng người mà chọn lựa phần mềm thích hợp nhất.
Ý của Trịnh Hằng chính là muốn mượn lần mua phần mềm này, tiến hành cải cách lại, chính đốn cả tập đoàn “Cách tân đổi mới”, thừa dịp đem những phần tử mục nát trong công ty thanh trừ hết, cho nên mới cấp cho mỗi công ty tài chính nhỏ một con số không nhỏ.
Kết quả Trăn Kỳ đem kế hoạch của hắn làm rối loạn.
Trăn Kỳ hai năm qua giàu nứt đố đổ vách, thấy số tiền này thì coi thường. Trịnh Hằng ngày hôm nay trực tiếp đến tổng bộ Trăn Kỳ, bọn họ cũng không biết hắn đang ở thành phố C, trở tay không kịp.
Kỳ thực tâm lý Trịnh Hằng rất rõ ràng, trên thị trường có vài công ty phần mềm đứng đầu, Trăn Ký, Ức Tín còn có cả Thịnh Liên, mỗi nơi đều có đặc thù riêng, chỉ tiêu thương vụ tuy rằng đa dạng nhưng cuối cùng cũng sẽ không cách biệt quá lớn, yêu cầu cao thì mỗi nơi lại có cái tốt riêng, cho nên chọn công ty nào để hợp tác, ngược lại không phải là vấn đề quá lơn, kỳ thực chỉ cần xem bên nào có quan hệ trên dưới tốt, phạm sai lầm ít, bên đó chính là xuất sắc hơn.
Cho nên hiển nhiên Trăn Kỳ – cái gọi công ty gọi là có sản phẩm thích hợp nhất, chính là đánh rắm, hơn nữa Trăn Kỳ so với trong tưởng tượng hắn còn khó quyết định hơn, Hồ lão tổng của Trăn Kỳ là do hắn 3 năm một tay bồi dưỡng, bởi vì thuộc về cấp bậc người “Nguyên lão”, cái giá để trả cho hắn còn phải lớn hơn.
Cho nên làm không dễ chút nào.
Trịnh Hằng tắm xong, lại giúp Lục Ninh Cảnh tắm, Lục Ninh Cảnh hôm nay sống chết cũng không chịu, bất quá cả ngày nay cậu nằm ở trên giường, trên người cũng không bẩn, cũng không bắt ép cậu, để Lục Ninh Cảnh rửa chân trước khi đi ngủ, ở trước mặt Trịnh tiên sinh, Lục Ninh Cảnh cũng không căng thẳng lắm, cởi tất rồi tiến vào phòng vệ sinh, Trịnh Hằng cầm vòi hoa sen, mở nước rửa chân.
“Anh ngày hôm nay rất bận sao?” Lục Ninh Cảnh thấy Trịnh Hằng đang hầu hạ mình mang theo sắc mặt không che giấu được mệt mỏi, chủ động hỏi.
Còn biết quan tâm hắn, coi như cũng không phải không tim không phổi, Trịnh Hằng mệt mỏi tâm nhất thời được an ủi: “Vẫn ổn, công ty xảy ra một số chuyện.”
“Cái kia, anh bận rộn như vậy, không cần phải ở lại chăm sóc tôi, tôi sẽ tìm người giúp.”
“Không có chuyện gì, ” Trịnh Hằng tắt vòi nước, “Vừa vặn tôi ở thành phố C cũng có chút việc.”
Trịnh Hằng treo vòi hoa sen lại, tỉ mỉ đổ nước ở trong dép lê ra, sau đó mới cho cậu đi vào, đỡ cậu trở lại giường, lại rót một ly mật ong cho cậu.
Lục Ninh Cảnh nhìn Trịnh tiên sinh một chút không ngần ngại mà làm những chuyện này, trong lòng vẫn rất cảm động, một thương nhân có chút bối cảnh cư nhiên lại hả mình đi làm bảo mẫu cho cậu, có thể làm được chuyện này, cũng chỉ có Trịnh tiên sinh.
Đương nhiên ngoại trừ cái hôn nồng nhiệt trước khi đi ngủ kia.
Lục Ninh Cảnh đơn giản phá quán tử phá suất* theo hắn, ngày mai ra viện rồi có thể sẽ không gặp lại.
*phá quán tử phá suất: chuyện dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó (ý xấu) | không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng; không cầu tiến
***
Chuyện của Lục Ninh Cảnh đến hôm thứ ba mới có chút tin tức, bất quá chỉ là tìm được danh tính của ba người kia, họ là dân đầu gấu chuyên nghiệp, bình thường bởi vì hay đánh nhau ẩu đả nên đã quen mặt cảnh sát, cảnh sát cũng không có cách nào bắt họ, bắt đầu tiến hành điều tra sâu hơn.
Sáng sớm rời giường Trịnh Hằng nói cho Lục Ninh Cảnh tin tức này sau liền đi ra ngoài, hắn tựa hồ rất bận rộn.
Buổi sáng bác sĩ tới làm kiểm tra, xác định vết thương của cậu đã không sao, chỉ phải kiên trì mỗi ngày bôi thuốc, không được dính nươc là có thể khỏi hẳn, 4-5 ngày sau đến bệnh viện cắt chỉ là được, cho nên buổi chiều Lục Ninh Cảnh có thể xuất viện.
Tống Tranh dự buổi họp ở thành phố B xong thì lập tức bay đến thăm cậu, đón cậu cùng ra viện, điều này làm cho Lục Ninh Cảnh bất ngờ, từ thành phố B tới đây căn bản không phải tiện đường, Tống Tranh muốn thăm cậu, kỳ thực hắn hoàn toàn có thể chờ Lục Ninh Cảnh trở về rồi tới nhà, nhưng hắn lại tự mình tới nơi này đón cậu xuất viện.
Một lãnh đạo có thể làm được thế này, cũng là phi thường khó.
Huống hồ Tống Tranh phi thường bận bịu, mặc dù là lãnh đạo, nhưng trên tay hắn nhiều việc vô cùng, có lúc Lục Ninh Cảnh bọn họ tan tầm về nhà, Tống Tranh vẫn còn ở tại tăng ca, cũng không có ngày nghỉ cuối tuần, hắn nói thừa dịp chưa kết hôn thì dành thời gian cho công việc nhiều một chút, sau đó có vợ con, liền muốn dành thời gian cho gia đình, lúc đó bận bịu sẽ không còn thời gian nghĩ đến việc khác.
“Tốt hơn rồi chứ, ” Tống Tranh mang hoa quả đặt trên bàn, ra hiệu cho Lục Ninh Cảnh không cần đứng dậy, “Không cần khách khí với tôi.”
“Tốt lắm rồi.”
“Chuyện lần này đột nhiên xảy ra, cậu cũng bị liên lụy vào, tôi sẽ cho cậu nửa tháng có thể hơn ở nhà dưỡng bệnh hưởng lương, hạng mục Hoành Á bên kia khoảng thời gian này tôi sẽ tiếp, chờ cậu quay lại thì giao cho cậu.”
“Cảm ơn Tống tổng…” Tống Tranh càng là quan tâm săn sóc, Lục Ninh Cảnh lại càng hổ thẹn, lại muốn hỏi Tống Tranh có phải muốn về thành phố B không, nếu như không phải, cậu cũng quyết định không đi.
Lục Ninh Cảnh đang loay hoay không biết hỏi sao, Tống Tranh tự mình nói.
“Hai ngày nay cậu cũng nghe được tin đồn chứ?”
“Tin đồn gì?”
“Có liên quan việc tôi muốn trở về thành phố B.”
Lục Ninh Cảnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm lại bởi vì chuyện này mà khẩn trương lên, “Ân, Tống tổng anh thực sự phải về?”
“Tổng bộ bên kia có ý này, thế nhưng tôi đã từ chối, tôi phát hiện khu X là một thị trường phi thường có tiềm lực, cho nên tôi chuẩn bị đem nghiệp vụ nơi này phát triển, mà đột nhiên xuất hiện tin đồn, ” khẩu khí Tống Tranh nghiêm túc chưa từng có, “Tôi hoài nghi là có người muốn đối phó chúng ta.”
“A?” Lục Ninh Cảnh có chút không hiểu ý tứ Tống Tranh.
“Bọn họ muốn chúng ta tan rã, bởi vì hôm qua tôi nhận được hai đơn xin nghỉ việc, đều là những nhân viên tiêu thụ rất xuất, ” Tống Tranh nhìn về phía Lục Ninh Cảnh, “Chuyện lần này của cậu hẳn cũng được dự mưu, tôi hoài nghi, chúng ta bị quấn vào một cái bẫy đã được bố trí hoàn hảo.”
Lục Ninh Cảnh cả kinh, đột nhiên nhìn về phía Tống Tranh, nghỉ việc? Bẫy?
“Yên tâm, không ảnh hưởng tới mấy cậu, ” Tống Tranh xem bộ dáng Lục Ninh Cảnh, cho là đã doạ sợ cậu, cười cười nói, “Các cậu cố gắng làm việc, hơn nữa có một tin tốt muốn nói cho cậu, công ty chúng ta chuẩn bị chuyển nơi, địa điểm không xa, chờ thân thể cậu tốt hơn thì cùng tôi tới đó xem.”
Việc thay đổi địa điểm kỳ thực đám Lục Ninh Cảnh đã chờ đợi từ lâu, nhưng mà bây giờ nghe tin tức này, làm thế nào cũng không cao hứng nổi, cậu đã mơ hồ cảm giác, cái bẫy lần này của Trí Viễn khẳng định có dính dáng đến đám người nhà mình, nếu như ý chí mình không kiên định, có lẽ cậu cũng đã sớm gọi điện thoại cho Liễu Diễm đồng ý.
Mà bên Trí Viễn nghiệp vụ tốt hơn bọn họ bao nhiêu, đáng lẽ phải cạnh tranh với Ức Tín mới phải, tại sao muốn đặt tâm tư lên bọn họ? Cái giá này quá lớn.
Cho nên, chuyện này khẳng định không có đơn giản như vậy.
“Đúng rồi, ” Tống Tranh lại nói, “Chuyện người đánh cậu, có tin tức gì sao?”
Lục Ninh Cảnh lắc đầu, đem tiến triển chuyện này nói cho Tống Tranh.
“Không có chuyện gì, ” Tống Tranh vỗ vỗ Lục Ninh Cảnh vai, ” Hạng mục Hưng Khoa Đạt sang năm muốn lên mặt báo, trước mắt cứ liên lạc qua điện thoại, sau này sẽ xem còn con đường nào khác hay không.”
Lục Ninh Cảnh gật đầu, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.
Lục Ninh Cảnh tìm lúc gọi điện thoại cho Liễu Diễm, thứ nhất là cảm ơn hoa tươi của cô ta, thứ hai là cho cô ta câu trả lời, Liễu Diễm hiển nhiên rất nuối tiếc, hỏi Lục Ninh Cảnh nguyên do, Lục Ninh Cảnh nửa thật nửa giả nói lý do, Liễu Diễm tôn trọng cậu, đồng thời biểu thị Trí Viễn bất cứ lúc nào hoan nghênh cậu.
Bởi vì quyết định không đổi nghề, buông xuống một nỗi lòng, thêm vào buổi chiều có thể xuất viện, cậu cảm thấy được cả người đều tinh thần sảng khoái.
Cậu buổi chiều ra viện, Trịnh tiên sinh ngoại trừ sắp xếp người giải quyết thủ tục xuất viện, đón cậu ra sân bay thì không hề lộ diện, không phải hắn cố ý tránh mặt, mà là hắn quá bận rộn.
Bởi vì hắn cần phải tổ chức một hội nghị khẩn cấp, thông báo đã truyền đi, xác định là ngày mai, người tham dự hội nghị toàn là toàn bộ lão tổng của công ty con, chuyện này, hoặc là chính là thỏa hiệp, hoặc là chính là cưỡng chế mà đè xuống, không có loại lựa chọn thứ ba, hắn đến chuẩn bị tư liệu kỹ càng, đánh một trận thật ác liệt.
***
Tin tức Hoành Á tổ chức hội nghị rất nhanh liền được tung ra, trong lúc nhất thời, tâm tư tất cả mọi người đều đặt vào hội nghị này, kể cả ngồi không, cũng có rất nhiều người mang tin đến cho đám Lục Ninh Cảnh.
Hội nghị kéo dài ba ngày, nghe đâu Trịnh tổng Hoành Á lần này thực sự tức giận, mà Trăn Kỳ cũng rất cương quyết, không ai nhường ai, giằng co tận ba ngày, cùng Trăn Kỳ còn có hai công ty con khác, hơn nữa luôn có thể bày ra một đống lý do đi ra.
Sau cùng kết quả xử lý nhưng không có truyền ra, Trương Kính bọn họ từ tin tức ngầm mới hỏi thăm được, hình như là Trịnh tổng nhượng bộ, mà biện pháp xử lý cụ thể phiên bản nào cũng có, hoặc là nói Trịnh tổng quyết định không quản bọn họ nữa, muốn cho bọn họ tự sinh tự diệt, hoặc là nói là Trịnh tổng tạm thời làm nhượng bộ, còn có chiêu sau cùng, thậm chí còn có lời giải thích vô căn cứ chính là Trăn Kỳ bọn họ muốn tách ra từ Hoành Á.
Lục Ninh Cảnh cho dù ở trong nhà, cũng không quên công việc, dân bán hàng khác với công nhân tiền lương cố định là, bán hàng mãi không bao giờ hết việc, cũng cam tâm tình nguyện làm, mà công nhân thì chỉ cần hoàn thành hết ngày nhận tiền lương định kỳ là xong, cũng không cần tăng ca.
Vết thương của cậu rất mau lành, đến khi hội nghị Hoành Á kết thúc được một ngày, cậu cơ bản có thể tự mình tắm rửa thay thuốc, không cần làm phiền người khác, chỉ hai ngày nữa là có thể cắt, chỉ cần không làm động tác mạnh, cũng sẽ không có đáng ngại.
Ăn cơm tối xong, Lục Ninh Cảnh tự thay thuốc, như thường ngồi xuống bàn làm việc, mới làm một hồi, chuông cửa vang lên, Lục Ninh Cảnh chống nạnh đứng lên đi mở cửa, đoán lần này người đến rất đông, cả lão tam An Đồng và vài bạn đồng nghiệp, nhưng lúc Lục Ninh Cảnh mở cửa căn bản không thấy ai, phát hiện đứng ở đó chỉ là Trịnh tiên sinh mấy ngày không gặp.
Trịnh tiên sinh thần sắc phi thường mệt mỏi, vừa nhìn chính là bận rộn mấy ngày không nghỉ ngơi, Lục Ninh Cảnh nhìn bộ dạng của hắn, chung quy vẫn là không đành lòng, để hắn tiến vào, ngoài miệng nói: “Anh bận rộn như vậy không cần đến thăm tôi.”
“Vết thương khôi phục thế nào rồi?”
“Tốt vô cùng, hai ngày nữa là có thể cắt chỉ, anh ngồi đi, muốn uống chút gì không?”
“Không cần làm phiền, tôi ngồi một chút liền đi, ” Trịnh Hằng ngồi xuống ghế sa lon, xoa xoa cái trán nói, “Mấy ngày nay không có ai đến làm phiền chứ?”
“Nơi này không phải thành phố C, ai sẽ tìm đến tôi gây phiền phức chứ.” Lục Ninh Cảnh thấy Trịnh Hằng mệt đến bộ không muốn động, mang cốc nước ấm đến cho hắn, “Uống nước.”
Trịnh Hằng có chút ngoài ý muốn nhận lấy: “Cảm tạ.”
Hai người ngồi nói chuyện một hồi, mãi đến khi… bụng Trịnh Hằng không đúng lúc mà réo lên.
“Không ăn cơm đã tới đay, ” Trịnh Hằng có chút lúng túng sờ sờ mũi, “Bụng liền kháng nghị.”
“Anh đi ăn cơm đi, ” Lục Ninh Cảnh muốn tìm cái lý do đuổi hắn đi, “Đói bụng lâu không tốt cho dạ dày.”
“Nhưng tôi mệt đến nỗi không nhích người nổi, ” Trịnh Hằng rất nhuần nhuyễn vứt da mặt đi, hơn nữa hắn xác thực cũng mệt mỏi, “Em có cái gì ăn không, cho tôi lấp bụng.”
“…” Cho nên làm vậy anh sẽ không mệt nữa? “Cái khác không có, chỉ có mỳ?”
Trịnh Hằng đã từng ăn mỳ từ mười mấy năm trước, vào lúc ấy bận rộn nhất, đều không thời gian ăn cơm, nhưng về sau cũng dần không ăn nữa, hiện tại đều đã lâu chưa ăn, nghe Lục Ninh Cảnh nói như vậy, nhíu mày nói: “Có thể.”
“Anh chắc chắn chứ? Hỏng bụng thì đừng có trách tôi.”
Trịnh Hằng gật đầu khẳng định.
Lục Ninh Cảnh định đi luộc mỳ, Trịnh Hằng vội vàng đứng lên: “Tôi tự làm, em cứ ngồi đi.”
“Thôi, tôi còn chưa muốn nhà bếp bị thiêu cháy, ” Lục Ninh Cảnh từ trình độ tắm rửa cùng gọt hoa quả của Trịnh Hằng, liền biết nam nhân này tuyệt đối không biết làm việc nhà, “Anh ngồi đi, tôi cũng đã ngồi một ngày, bác sĩ bảo phải vận động mới có lợi, huống hồ luộc mỳ rất đơn giản.”
Trịnh Hằng suy nghĩ một chút, vẫn là làm theo ý Lục Ninh Cảnh.
Lục Ninh Cảnh mở tủ lạnh, lúc lấy mỳ ra có chút do dự, nhớ tới Trịnh tiên sinh kia mệt mỏi như vừa đi cướp về, liền lấy thêm trứng gà và lạp xưởng, làm cho Trịnh Hằng một bát mỳ tiêu chuẩn.
May là mấy ngày nay cậu có gọi người giúp việc tới chăm sóc, lo liệu việc ăn uống nên trong tủ lạnh mới đầy đủ như vậy.
Thủ nghệ của cậu là do mẹ Lục truyền thụ cho, cho dù là mỳ sợi đơn giản, cũng có thể luộc tới trình độ người thường không với tới, đợi đến khi vớt mỳ ra bát liền thêm chút dầu vừng ở phía trên, thêm chút hành thái, vậy là xong.
Chỉ là cậu bị thương ở eo, khó mà bưng bát ra, liền đi gọi Trịnh tiên sinh mang vào, lại phát hiện Trịnh tiên sinh cư nhiên dựa vào ghế sô pha thiếp đi. Vành mắt hắn thâm cuồng, cằm thì lún phún râu, thậm chí tại nơi khóe mắt còn thấy được vết chân chim, vừa nhìn là biết mấy hôm nay nghỉ ngơi không tốt, nhìn bộ dạng hắn say sưa ngủ, Lục Ninh Cảnh có chút không đành lòng quấy rối.
Trước đây lúc chưa bước chân vào xã hội, có lúc cậu rất ngây ngốc hâm mộ những người có tiền kia, cảm thấy bọn họ có thể đi những nơi mình muốn, làm những điều mình thích, vĩnh viễn không lo phòng ở ăn uống. Mãi đến khi dấn thân vào, cậu mới phát hiện, trừ phi là loại người vô học vô thuật phú nhị đại, có chút tiền quyền thì, kỳ thực so với những người như cậu còn nỗ lực càng càng bận rộn, hắn trước đây công ty lãnh đạo, theo chính hắn nói, thông thường công tác đến hai, ba điểm mới ngủ, ngày thứ hai 8 điểm liền muốn đứng lên đi làm.
Trịnh tiên sinh cũng hiển nhiên là thuộc về loại này.
Lục Ninh Cảnh thở dài, từ trong phòng lấy một cái chăn mỏng, đắp trên người Trịnh tiên sinh, còn mình thì tiếp tục làm việc.
***
Hoành Á mở hội nghị ngay ngày thứ hai sau khi Lục Ninh Cảnh cắt chỉ. Hôm qua thì Trịnh tiên sinh đưa cậu đi cắt chỉ, còn kiểm tra một lần nữa, xác định không có gì đáng ngại mới yên tâm đưa cậu trở về, trước khi đi còn “vơ vét” một cái hôn nóng bỏng.
Kỳ thực buổi tối ngày hôm ấy cậu đang ngủ, tỉnh lại đã hơn 12 giờ, người đằng sau chính là qua đêm ở nhà cậu, hai người ngủ chung mộy cái giường, thậm chí đến sáng hôm sau, cậu phát hiện mình không biết khi nào đã bị Trịnh tiên sinh ôm vào trong lồng ngực, hai người dậy sớm liền lúng túng giằng co cùng nhau…
Lục Ninh Cảnh phát hiện quan hệ giữa cậu và Trịnh tiên sinh có chút không rõ ràng, có vài thứ, lý trí thì vẫn luôn bài xích nhưng trong thâm tâm thì chống đỡ không nổi, chỉ là cậu vẫn luôn bù đầu vào Hoành Á, không có quá nhiều tinh lực nghĩ đến việc này, liền đơn giản dùng lý trí để giải quyết.
Hội nghị của Hoành Á cậu đương nhiên phải đi, bởi vì vết thương tốt hơn sau một tuần lễ, chỉ cần không phải động tác lớn, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà, trong buổi họp gọi thầu, lúc nhìn thấy lão tổng Hoành Á lên tiếng, Lục Ninh Cảnh cả người đều lung lay.