“Bộ trưởng Khâu?” Lục Ninh Cảnh không nghĩ rằng sẽ gặp Khâu Tử Hiên, quả thực là kỳ lạ.
Ngày hôm nay Khâu Tử Hiên chỉ đi một mình, cái người hay đi theo hắn – Điền An kia thì không thấy đâu, nhìn trang phục hắn rất tuỳ ý, chắc là đến chơi.
“Ừ, ” Khâu Tử Hiên trên mặt đều là ý cười ôn hòa, một chút cũng không có cảm giác vênh váo làm cao, “Gần đây thân thể vẫn tốt chứ?”
Lục Ninh Cảnh biết đối phương chắc chắn đã biết chuyện mình mang bầu, câu hỏi phỏng chừng phần lớn cũng liên quan việc này, cho nên thẳng thắn thoải mái nói: “Tốt vô cùng, cảm tạ ngài quan tâm.”
“Ninh Cảnh, là ai thế, ” Trịnh Hằng từ phía sau hỏi, giương mắt nhìn thấy Khâu Tử Hiên, “Hoá ra là ngài Khâu, khách quý, ngọn gió đưa ngài tới đây?”
Khâu Tử Hiên cười phối hợp với hắn, “Mấy ngày nay tương đối rảnh rỗi, vẫn muốn lại đây ngồi một chút, ngày hôm nay vừa vặn có thời gian, không nghĩ tới cậu lại có khách.”
“Đều là bạn bè, vào thôi.”
Lục Ninh Cảnh không nghĩ rằng Trịnh Hằng cư nhiên quen biết bộ trưởng Khâu, hơn nữa bộ dạng còn là rất thân thiết, trong lòng sinh ra hiếu kỳ, đồng thời cũng cảm thán duyên phận thật vi diệu, có loại cảm giác mọi chuyện cứ lòng vòng rồi lại trở về chỗ ban đầu.
Ba người hàn huyên cả ngày, có lúc Trịnh Hằng đi ra ngoài gọi điện thoại, sau khi trở lại còn nói có chút việc khẩn cấp cần đi lập tức, để hai người bọn họ ở lại nói chuyện.
Thành phố cũng đã lên đèn, nhà bếp bên kia thì chưa dọn cơm, Khâu Tử Hiên đề nghị: “Hoa viên của Trịnh gia rất đẹp, đi ra ngoài một chút chứ?”
Lục Ninh Cảnh đương nhiên sẽ không làm mất hứng thú của bộ trưởng Khâu.
Hoa viên của biệt thự được thiết kế theo phong cách châu Âu, nhưng lại không giống với những nơi khác, sân đều được trải đầy cỏ, trông cũng trống trải hơn, làm cho người ta có cảm giác yên lặng. Lục Ninh Cảnh theo chân Khâu Tử Hiên dọc theo gạch lát dưới chân mà chậm rãi đi, đèn đường hai bên rọi xuống hai bóng người.
“Tình huống trong nhà thế nào?” Khâu Tử Hiên mở miệng nói trước.
Lục Ninh Cảnh biết hắn hỏi là chuyện bão tuyết kia, “Hoàn hảo, nhưng cây gãy cành đều đã được mang đi, mùa xuân năm nay sẽ được thay thế, nhưng cây khác thì cũng nở hoa rồi, năm nay lại rất được mùa, tổn thất không quá kém như dự đoán.”
Khâu Tử Hiên không nghĩ tới Lục Ninh Cảnh sẽ như vậy nói. Trước mặt người như hắn, đáng lẽ phải nói càng thê thảm hơn càng tốt chứ, Khâu Tử Hiên ở thương trường lăn lộn hai mươi mấy năm, cực kỳ hiếm thấy người đang hoàng như Lục Ninh Cảnh, tâm lý thậm chí còn có chút tự hào, nhìn xem, đây chính là con trai của hắn ta.
Quá ngay thẳng chỉ có thiệt thòi, Khâu Tử Hiên nghĩ như vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại không sao giấu được, mỉm cười gật đầu: “Khôi phục như cũ là tốt rồi.”
“Nói đến, ” Lục Ninh Cảnh lại nói, “Chuyện lần trước còn cần cảm ơn ngài, nếu không phải ngài, sợ rằng tôi bây giờ không biết gặp phải chuyện gì rồi.”
Ngày đó nếu là ngã ở trước xe người khác, có thể đem mình đưa đến bệnh viện là tốt lắm rồi chứ đừng nói là cho kiểm tra toàn thân, hơn nữa về sau cậu chỉ cần bồi bổ là thân thể đã hồi phục, có thể ăn uống hoạt động như người thường, chính cậu chắc chắn cũng sẽ không để tâm lắm, nhìn thấy bụng to ra có khi cũng chỉ cho rằng mình mập lên, làm sao có thể nghĩ mình mang thai được, phỏng chừng phải tới 6, 7 tháng bụng phệ ra, khi đó phát hiện mình béo không bình thường mới chạy đến bệnh viện kiểm tra.
“Cậu không cần khách khí với tôi như vậy, ” Lục Ninh Cảnh càng khách khí thì càng xa lạ, Khâu Tử Hiên tình nguyện cậu không cần như vậy, “Tôi và Trịnh Hằng là bạn bè, cậu cũng có thể coi tôi là bạn, tương lai hai người có con, tôi còn muốn làm người đỡ đầu đấy.”
Khâu Tử Hiên cảm thấy, nếu không có cách nào quang minh chính đại nhận con về thì có thể bám víu vào cháu, có khi đây còn là việc tốt.
Lục Ninh Cảnh: …
Đây là muốn nói, đứa con trong bụng cậu chưa sinh ra đã có cha nuôi lớn tuổi như vậy sao?
“Ha ha, ” Lục Ninh Cảnh cười khô khan, lại cảm thấy lúc này nên nịnh nọt để cảm ơn, “Đứa bé nếu có một người cha nuôi lợi hại như ngài, chính là vinh hạnh của nó.”
“Không phải cha nuôi, là ông nuôi.” Khâu Tử Hiên nghiêm túc sửa lại.
Lục Ninh Cảnh lần thứ hai: …
Nhận cha nuôi, mẹ nuôi hay thậm chí là anh nuôi thì cậu còn thấy qua, nhận ông nuôi là chuyện gì vậy trời?
“Ninh Cảnh, tôi năm nay bốn mươi bảy tuổi.” Khâu Tử Hiên thấy cậu một mặt khiếp sợ, tiếp tục đứng đắn nói, “Cho nên, cậu không thể chiếm tiện nghi của tôi.”
Lục Ninh Cảnh tiếp tục lần thứ hai: …
Lão gia, ngài xác định, ngài không phải là chiếm tiện nghi của Trịnh Hằng?
(ý là Khâu Tử Hiên với Trịnh Hằng già như nhau nhưng lại bắt gọi bằng ông, trong khi Trịnh Hằng lại là bố đứa bé =)))
Hai người đi thêm một lúc, Trịnh Hằng bên kia liền điện thoại tới gọi về ăn cơm.
Nhà bếp là nơi mà Lục Ninh Cảnh yêu thích nhất, Khâu Tử Hiên hiển nhiên cũng giống cậu, động đũa rất chuyên cần, ba người mới ăn được một nửa, trong nhà chuông cửa lại vang lên, bà Vương chạy đi mở cửa, phát hiện là Trịnh Vân Phàm, cùng một người phụ nữ lạ mặt.
Mà nữ nhân kia đứng cùng Trịnh Vân Phàm, muốn nói không quen biết cũng khó, dù sao gien của người mẹ cũng quá mạnh mẽ.
“Tiểu Phàm đã về rồi.” bà Vương liếc nhìn người phụ nữ kia, cười cười với cô ta, đối phương cũng lễ phép gật đầu hỏi thăm.
“Nhà có khách sao?” Nhìn thấy xe của Lục Ninh Cảnh đậu ở bên ngoài.
“Ừm…” Bà Vương có chút do dự, cậu cũng có thể đoán được Trịnh Hằng lựa chọn ngày hôm nay chính là vì muốn tách Trịnh Vân Phàm cùng Lục Ninh Cảnh gặp mặt, hiện tại Trịnh Vân Phàm đột nhiên trở về, ngược lại là…”Vào thôi, ba người bọn họ đang dùng cơm.”
“Có khách tôi sẽ không vào đâu, ” Trầm Mộng Linh nói, “Tôi đến để biết nhà thôi, bây giờ đã biết đường rồi.”
Hơn nữa cô ta có chút lúng túng với Trịnh Hằng, nghe thấy Trịnh Hằng ở nhà, không muốn đi vào chút nào.
Trầm Mộng Linh tuy rằng là bạn đại học của Trịnh Hằng nhưng Trịnh Hằng thời đại học cũng không để chút thông tin liên lạc nào, cho nên cô có thể từ tay không mà tìm được nhà, công ty của hắn, trong suốt 20 năm không liên hệ, coi như đã rất giỏi rồi.
Trịnh Vân Phàm đối với mẹ ruột vẫn còn chút ấn tượng, xa cách lâu năm nhưng vẫn có thể sống chung hài hoà với nhau, còn muốn một năm một lần đến nhà mình, cho nên Trịnh Vân Phàm liền dẫn cô ta đến làm quen.
“Đến thì cũng đến rồi, mẹ sợ cái gì?” Trịnh Vân Phàm bĩu môi nói, không nói lời gì mà kéo Trầm Mộng Linh vào.
Nhà ăn cùng phòng khách tách biệt, cho nên cũng không thể nhìn thấy dẫn theo ai trở về, chỉ là Trịnh Vân Phàm một câu cũng không nhỏ giọng “Mẹ, ngồi bên này”, khiến mọi người bên trong đều dừng đũa.
Đặc biệt Trịnh Hằng, hắn thả đôi đũa trong tay xuống, áy náy nói với hai người: “Mọi người từ từ ăn, tôi ra ngoài xem.”
Trầm Mộng Linh có chút thấp thỏm ngồi ở trên ghế sa lông, cô hiện tại đã có gia đình riêng, cũng không muốn liên luỵ gì đến Trịnh Hằng, lần này tới tìm Trịnh Hằng đơn thuần là muốn đem đồ vật hoàn trả cho hắn, thuận tiện nhìn Trịnh Vân Phàm. Hiện tại lại ngang nhiên đến nhà người ta, nếu như bây giờ Trịnh Hằng đến tìm nhà cô cũng sẽ lúng túng như vậy, làm như vậy thực sự không tử tế, Trịnh Hằng khẳng định cũng sẽ không cao hứng, huống hồ bây giờ trong nhà người ta còn có khách.
“Cái kia, Tiểu Phàm, mẹ còn có chuyện, mẹ về trước đây.” Trầm Mộng Linh cầm ví đang muốn đứng dậy, lại nhìn thấy Trịnh Hằng từ trong phòng ăn đi ra, sắc mặt không tính là tốt, nhất thời cả người đều cứng lại.
Trịnh Hằng nhìn thấy hai mẹ con ngồi ở trên ghế, có chút đau đầu mà xoa xoa mi tâm, vốn là muốn tránh Trịnh Vân Phàm nên lựa chọn hôm nay, kết quả đã không tránh mặt thì thôi, lại còn mang cả cái người tên Trầm Mộng Linh này về, vừa hay, đổ thêm dầu vào lửa.
Mà trong phòng ăn, Trịnh Hằng vừa đi khỏi, Lục Ninh Cảnh lại tiếp tục việc ăn của mình, làm như không có chuyện gì xảy ra, Khâu Tử Hiên nhìn dáng vẻ của cậu, có chút đau lòng nói: “Cậu không sao chứ?”
“A?” Lục Ninh Cảnh trong miệng đang nhai đồ ăn, nghe Khâu Tử Hiên dò hỏi, sửng sốt một chút mới phản ứng được hắn ta là chỉ là chuyện Trịnh Vân Phàm với mẹ cậu ta, cười cười nói, “Tôi và Trịnh Hằng không ở với nhau, tại sao lại có chuyện gì được?”
Kỳ thực nói không ngại là không thể nào, dạo này cậu với Trịnh Hằng tuy rằng không phải là giao du mà lui tới nhiều, nhưng thường khi gặp mặt sẽ hẹn trước, Trịnh Hằng người này một khi đối tốt với ai thì rất tỉ mỉ săn sóc. Trịnh Hằng nguyên bản là một cái nam châm hút người, sức quyến rũ rất mạnh, rất khó để người khác chống lại hắn.
Thêm vào đứa nhỏ trong bụng, rất nhiều chuyện càng khiến cậu thêm ỷ lại Trịnh Hằng.
Có lúc hận không thể bỏ hết lại gia đình cha mẹ, chạy theo hắn.
Ngày đó lúc nhìn thấy Trịnh Vân Phàm và mẹ cậu ta, tâm lý cũng có chút chua xót, ngày hôm nay Trịnh Vân Phàm lại mang mẹ mình về tận cửa, tâm lý càng không dễ chịu.
Khâu Tử Hiên cười nói: “Trên mặt cậu không phải là viết rất rõ sao, rõ ràng viết chữ tôi đang ghen.”
“… Bộ trưởng Khâu ngài đừng nói giỡn.”
Khâu Tử Hiên lắc đầu, tính cách Lục Ninh Cảnh bây giờ giống hệt hắn năm đó. Khâu Tử Hiên biết rõ, loại tính cách này không tốt, còn có thể chịu thiệt nặng nề, không nhịn được xuất khẩu giáo huấn: “Ninh Cảnh, nam nhân do do dự dự lề mề là chuyện không tốt, cậu lăn lộn xã hội đã mấy năm rồi, tính tình cần phải quyết đoán một ít, yêu thích thì ở cùng nhau, không thích thì đừng không minh bạch mà quyến luyến như vậy, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán.”
Cho nên, “Ngài là đến làm thuyết khách cho Trịnh Hằng?”
Khâu Tử Hiên bị câu nói này làm cho nghẹn đến suýt chút nữa thở không thông, hắn ta thậm chí có điểm đồng tình với Trịnh Hằng, nội tâm có mạnh mẽ đến đâu cũng bị nhị hoá cho sững sờ, “Đừng đổi chủ đề, tôi làm thuyết khách hay không không quan trọng, quan trọng là … Cậu phải lĩnh hội ý tứ trong câu nói của tôi, Trịnh Hằng đúng là một người tốt, cậu tuổi cũng không nhỏ, nếu đã không thích thì đừng làm cản trở nhau.”
Kỳ thực Lục Ninh Cảnh biết ý Khâu Tử Hiên, Khâu Tử Hiên cũng không là người thứ nhất nói như vậy với cậu, lần trước cậu và Nhạc Nhạc chia tay, Tống Tranh đã từng nói như vậy, bất quá tương đối mịt mờ.
Muốn chia tay cũng không buông được, muốn ở cùng nhau thì có kỳ đà cản mũi.
Hai người đang lúc nói chuyện, Trịnh Hằng bên ngoài cũng giải quyết xong, một lần nữa ngồi xuống trước bàn ăn, rất thản nhiên nói: “Mẹ của Tiểu Phàm nói, về sau hàng năm sẽ đến thăm nó một lần, do không tìm được nơi này nên mới phải đến đây để biết đường.”
Khâu Tử Hiên cười ha hả để đũa xuống đứng lên nói: “Bên ngoài trấn an được thì nhanh chóng động viên bên trong một chút, khi nãy tôi thấy có ai đã uống được nửa bình dấm chua.”
Lục Ninh Cảnh: …
Bộ trưởng Khâu, ngài cũng không thể làm sự thật vặn vẹo như thế được chứ, làm quan không phải là quan tâm đến mạng của nhân dân sao.
Khâu Tử Hiên rất tự giác đi ra ngoài, cho hai người cókhông gian, Trịnh Hằng ngồi xuống bên cạnh Lục Ninh Cảnh, ôm bờ vai cậu, cười nói: “Ghen thật sao?”
Lục Ninh Cảnh thẳng thắn không để ý tới hắn.
“Anh với cô ta cũng chỉ là bạn thời đại học, ngoại trừ bất ngờ có Tiểu Phàm ra thì không có thêm bất kỳ quan hệ nào khác, lần này cô ta đến là đem tiền trả lại cho anh, còn muốn thăm Tiểu Phàm một chút. Cô ta đã có gia đình rồi, còn sinh đôi, chồng cô ta đối với cô ta cũng rất tốt, cho nên em không cần lo lắng cô ta sẽ xen vào giữa chúng ta.”
“… Con mắt nào của anh thấy tôi lo lắng?”
“Tin tưởng anh như vậy thật là tình cảm nha.”
“…” Lục Ninh Cảnh cảm thấy lắm lời với Trịnh Hằng chính là tìm đường chết, “Tôi ăn no rồi, tôi…”
Câu nói kế tiếp bị nuốt hết vào trong cái hôn môi bất chợt, Trịnh Hằng ôm lấy cậu, ở trước bàn ăn hôn nồng nhiệt, Lục Ninh Cảnh giãy dụa hai lần không có kết quả, ngược lại là bị người ta đè xuống hai tay, mặc cậu muốn làm gì thì làm.
“Ba, con đưa mẹ về trước…”
Trịnh Vân Phàm nói được nửa câu, bị cảnh tượng bên trong làm cho nghẹn họng.
Cậu sống cùng ba mấy năm nay, trước nay chưa từng thấy ba mang phụ nữ về nhà hay có cuộc sống riêng tư gì, sinh hoạt cơ hồ đều là vây quanh công việc. Trịnh Vân Phàm đối với người cha này không có bao nhiêu tình cảm, cũng không quan tâm ba cậu có đi tìm mẹ kế không, hồi trước nói cho cậu chuyện sinh em trai, cậu ở bên chỗ Tống Tranh hai tối rồi cũng đem chuyện này ném ra sau đầu.
Nhưng bây giờ cậu cư nhiên nhìn thấy ba ôm lấy một người, còn ngang nhiên ở trong phòng ăn hôn nhau.
Hơn nữa nghe thấy động tĩnh, ba cậu thả người kia ra, cậu nhìn thấy rõ diện mạo người kia, lại là một… người đàn ông, hơn nữa còn là người quen, là người của công ty thầy Tống, cũng là bởi vì người này, cậu mới quen thầy Tống.
Thế giới này a, chính là là một chậu máu chó.
Trịnh Vân Phàm đầu vo vo, không biết mình nên có biểu tình gì vào lúc này, do dự chốc lát, quyết đoán xoay người, “Hai người tiếp tục.”
Trịnh Hằng cảm thấy rốt cuộc không còn tâm lực mệt mỏi như ngày hôm qua nữa.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài.” Trịnh Hằng đứng dậy muốn dìu Lục Ninh Cảnh.
Bên ngoài là con trai của hắn, mẹ của nó, còn có “thuyết khách” nữa, Lục Ninh Cảnh thực sự có chút không nghĩ ra đi, nhân tiện nói: “Tôi còn chưa ăn xong.”
Người nào đó rõ ràng còn vừa nói đã ăn no, Trịnh Hằng không có vạch trần cậu, chỉ nói: “Cơm nước đều đã nguội, nhà bếp còn nấu thuốc cho em, chờ tí nữa uống.”
Trịnh Hằng thấy cậu còn do dự, tay áp lên tay cậu, nhìn đôi mắt Lục Ninh Cảnh nói, “Ninh Cảnh, tin tưởng anh.”
Trịnh Hằng ánh mắt kiên định khiến cho Lục Ninh Cảnh thêm dũng khí, không phải chỉ là Trịnh Vân Phàm với thêm một người mẹ của nó sao, có cái gì đáng sợ, đỡ bụng đứng lên, “Đi thôi.”
Lục Ninh Cảnh hôm nay mặc áo sơ mi rộng rãi, bụng thoạt nhìn cũng không rõ ràng. Lúc bọn họ đi ra, Trịnh Vân Phàm còn đang muốn đưa Trầm Mộng Linh ra ngoài, Trịnh Hằng phân phó nói: “Để bác Tề đưa mẹ con đi, nơi này không bắt được xe.”
Trịnh Vân Phàm dừng bước chân, không dám nhìn Trịnh Hằng: “Không cần, con đưa mẹ về.”
“Ba có chút chuyện muốn nói với con.”
Nhưng cậu ta là không muốn nghe chút nào.
“Vậy để vị này đi cùng tôi đi, ” Khâu Tử Hiên đứng lên nói, hắn nhìn sắc mặt Trịnh Vân Phàm liền biết có chuyện gì, thực sự là vừa bất đắc dĩ lại có chút đồng tình Trịnh Hằng, ngày hôm nay chuyện gì cũng ập đến, cũng không ở nơi này cho hắn ngột ngạt, lại hỏi Lục Ninh Cảnh, “Cậu có muốn về cùng không?”
Lục Ninh Cảnh liếc nhìn Trịnh Hằng, Trịnh Hằng hướng nhìn cậu cười trấn cậu: “Đi thôi, chốc nữa anh tới tìm em.”
“Nhờ ngài.” Trịnh Hằng cảm kích mà nhìn về phía Khâu Tử Hiên, nói, hắn còn tưởng rằng Khâu Tử Hiên sẽ mất hứng, kết quả đối phương vẫn lên tiếng giúp đỡ hắn.
“Dễ như ăn cháo.” Khâu Tử Hiên hướng hắn chỉ trỏ đầu, cùng Trầm Mộng Linh và Lục Ninh Cảnh đi ra ngoài.
***
Trịnh Vân Phàm ngồi ở trên ghế salong chơi điện thoại di động, không thèm nhìn người đối diện, coi như cậu ta đối với việc ba mình tìm cho mình mẹ kế, rồi sinh em trai em gái không nói, nhưng đối phương là đàn ông, còn là… Trả lại cho cậu người mẹ có thể mang thai được không?
Nếu như người này không phải là cái gì kia của ba, cậu không chừng đã báo cảnh sát.
Trịnh Vân Phàm rất bội phục mình còn có thể bình tĩnh như vậy mà ngồi ở chỗ này, kỳ thực cậu rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng để bày tỏ ngọa tào trong lòng.
“Tiểu Phàm?” Trịnh Hằng âm thanh hơi nghiêm nghị gọi người đối diện, nói chuyện với người khác mà cứ cắm đầu vào điện thoại là không lịch sự, ở Trịnh gia thì càng không được phép xuât hiện.
Trịnh Vân Phàm để điện thoại di động xuống, “Ba, có thể cho con chút thời gian?”
Cậu ta trong lúc nhất thời thật không có cách nào tiếp thu chuyện như vậy, tuy rằng chuyện như vậy cậu ta biết, vô luận cậu ta có tiếp thu được hay không, việc cậu ta chỉ có thể làm chính là thích ứng, mà việc này so với việc ba mang một cô gái thành niên về nhà để cậu gọi là mẹ kế còn khiến cậu phát điên hơn.
Trịnh Hằng thở dài một hơi, nói: “Chuyện này cũng là ba sao, đáng lẽ nên câu thông trước với con, đã làm cho con khó chịu, ba xin lỗi.”
Kỳ thực hắn là muốn chờ Lục Ninh Cảnh lần nữa quay về với hắn, sau đó sẽ chậm chậm mà làm công tác tư tưởng với Trịnh Vân Phàm, nếu như không phải Lục Ninh Cảnh thật sự từ chối hắn, mấy việc hắn làm cũng không quá uổng công, không nghĩ một hồi cả con hắn cũng biết, ngay cả thời gian để tiếp thu cũng không có, xác thực là làm khó nó.
Trịnh Vân Phàm không nghĩ tới người cha luôn nghiêm nghị của mình cư nhiên sẽ có ngày nói xin lỗi với cậu, khiếp sợ toàn bộ đều viết lên mặt, cứng đờ cười cười: “Vẫn tốt chứ, cũng không phải tìm vợ cho con, ba yêu ai thì tự tìm người đó.”
Trịnh Vân Phàm không cố tình gây sự khiến Trịnh Hằng thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ tưởng đứa con được sủng tận trời này phải nháo nhào lên đòi ông bà nội về đây, hắn cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng không phải sợ chuyện này bị ba mẹ biết, mà là không muốn dùng phương thức này để họ biết.
Bên phía Trịnh Vân Phàm xem như là tạm thời giải quyết xong.
***
Khâu Tử Hiên chở Lục Ninh Cảnh đến dưới lầu: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Tiễn bộ trưởng Khâu, Lục Ninh Cảnh về nhà tắm rửa sạch sẽ, đem quần áo bẩn ném vào máy giặt rồi đi phơi quần áo, sau đó gọi điện thám thính tình hình buổi đánh giá bên Hưng Khoa Đạt.
Phó tổng Lục phụ trách hạng mục Hưng Khoa Đạt cơ bản đã bị bọn họ tóm được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái ngọn này sẽ là của bọn học, thế nhưng cậu lại sợ trưởng phòng Lục không cam lòng, sẽ ở phía sau đâm một nhát. Trưởng phòng Lục và Vương Vĩ Đình, thoạt nhìn đều là người rất am hiểu làm loại chuyện như vậy.
Cái ngọn này, bọn họ nhất định phải bắt được, cho nên không thể có bất kỳ chỗ nào sơ suất.
Lục Ninh Cảnh mới cúp điện thoại, chuông cửa liền vang lên, không cần đoán cũng biết là ai. Lục Ninh Cảnh mới vừa mở cửa ra, liền bị người bên ngoài kéo lại đè lên tường hôn môi, hơi thở quen thuộc tiến vào khoang mũi, Trịnh Hằng một tay còn cầm đồ nhưng vẫn cố bá đạo mà đem cậu nhốt trong vây hãm của mình, khiến Lục Ninh Cảnh hơi ngẩng đầu lên thừa nhận nụ hôn không tính ôn nhu của hắn.
Mãi cho đến hai người thở hồng hộc, Trịnh Hằng mới dừng lại, tay vuốt ve mặt Lục Ninh Cảnh, đối xử như với bảo bối.