Phượng Phi Ly

Chương 4



Cung Lệ khóc, khóc thật lâu, khóc cho bằng hết cảm xúc dồn nén trong bảy tám năm qua. Ngực người thư đồng thời thơ ấu ướt đẫm. Một lúc sau, y lấy lại bình tĩnh, vội lau nước mắt rồi nhanh chân trở lại phòng mình.

Chờ đến khi thân ảnh gầy yếu khuất hẳn, Từ Hi mới rảo bước ra ngoài, chọc con vẹt ở hàng lang, thản nhiên cười nói: “Quả nhiên ta vẫn thích nhất vai người bạn tốt thở thơ ấu, thật có hứng thú.”

Ngày thứ hai, lễ sắc phong Phượng Dương vương, không biết Cung Lệ dùng phương pháp nào mà không có thấy đôi mắt đáng nhẽ phải sưng phù vì khóc nhiều đâu cả. Y đứng trên tấm thảm dài màu đỏ thẫm ánh kim, khoác lên mình phục sức hoa mỹ dành riêng cho hoàng tử, tay cầm thánh chỉ, bộ dạng thực sự văn nhã phiêu lượng.

Tiếp nhận thánh mệnh từ Đại hoàng tử, trên đầu đội bát châu vương quan chỉ ít hơn Hoàng đế một hạt, tân Phượng Dương vương hành lễ tạ ơn long ân, hướng xuống phía dưới nhận những tiếng hô vang như sấm chúc mừng của dân chúng trong thành. Cái tên Từ Hi từ nay về sau được lưu vào sử sách.

Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Cung Lệ lại dâng lên từng cơn hàn ý. Từ sự việc hôm qua, y hiểu rõ mình không phải là đối thủ của nam nhân này. Nếu một ngày nào đó Phượng Phi Ly phản lại liệu mình sẽ phải chống đỡ như thế nào? Không, không chỉ riêng mình, Sâm Lệ hay những kẻ đủ tư cách thừa kế ngôi vị, không ai có khả năng làm đối thủ của hắn. Hoàng triều Đại Minh đã gặp phải bức tường cao nhất. Có thể tiếp tục duy trì hòa bình như hiện tại hay hắn sẽ đổi ý?

Phượng Dương vương bỗng quay đầu lại, sóng mắt tinh anh nhu hòa mang ý cười hướng về phía nhóm người triều đình. Ý thức trách nhiệm cũng sự tôn nghiêm của Đại hoàng tử khiến Cung Lệ cố gắng lấy lại vẻ dửng dưng, đón nhận ánh mắt.

“Thỉnh Đại điện hạ duyệt qua quân dung.” Hắn mỉm cười, ngũ sắc luân phiên thay đổi trong đôi mắt phượng, rất khó dò tâm ý.

Theo chủ nhân Nghiệp Châu đến đài duyệt binh, vừa liếc nhìn hàng ngũ, hai mắt y liền nhắm lại, lẩm bẩm cho chính mình nghe: “Nếu có ý làm phản hẳn ngày tận thế của Đại Minh sắp đến.”

“Tiểu Cung, không thoải mái sao?” Phượng Phi Ly nhẹ nhàng tới gần, giọng điệu vô cùng thân thiết. Hồi ở kinh thành, mỗi khi còn hai người hắn đều gọi như vậy.

“Phượng Phi Ly,” Cung Lệ nhìn thẳng vào đôi mắt mê hoặc lòng người, lạnh lùng nói: “Ta biết vì sao ngươi đưa ta tới đây nhưng ta cũng có lời nhắc nhở, chiến tranh phi nghĩa, dù thắng cũng làm tổn thương thiên hạ nguyên khí.”

Phượng Phi Ly trợn tròn mắt rồi đột nhiên ôm bụng cười ha hả đến độ một lúc sau phải dựa hẳn đầu vào vị hoàng tử thương nước thương dân, thở phì phò (vì cười qúa độ): “Ngươi thực… đáng ghét, người ta rõ ràng… còn chưa đổi vai diễn khác, vẫn là bạn… bạn tốt thuở nhỏ của ngươi thôi. Phải chăng ta lùi thì ngươi sẽ tiến?”

Thấy Cung Lệ hiện vẻ sửng sốt, hắn lại cười to một trận. Lúc sau mới chậm rãi đứng thẳng người, làm bộ dạng nũng nịu: “Hôm nay không có diễn Phượng Dương vương có dã tâm, ngay từ đầu buổi lễ ta đối với ngươi đã cực thiện chí, cười cũng phi thường ngọt a. Vì sao nghĩ ta đem ngươi xem uy quân là đe dọa ngươi?”

“Cái kia… Vậy ngươi… có ý gì?” Đại hoàng tử sắp bị làm cho điên đầu nên chỉ có thể hỏi vậy.

“Ta nghĩ muốn để ngươi rõ,” Phượng Dương vương nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai y, tình thâm ý thiết nói: “Ta rất mạnh, giờ có thể bảo hộ ngươi, nếu một ngày nào đó ngươi không thể ở lại kinh thành hãy đến nơi này. Ngươi là bằng hữu của ta, ở bên cạnh ta ngươi tuyệt đối được an toàn, muốn làm gì thì làm.”

Quả thực Cung Lệ không thể hiểu nổi con người này định suy tính điều gì, phải chăng thật sự không có dã tâm hay đang diễn trò hòng lấy lòng tin.

Bất quá cuộc sống cung đình khiến y học được nhiều điều. Tuy rằng tạm thời chưa thấu tâm can Phượng Dương vương nhưng thấy hắn bừng bừng khí thế tình sắm vai hảo bằng hữu, lập tức hùa vào cùng diễn.

“Cám ơn ngươi, ta sẽ nhớ kỹ.” Chu Cung Lệ đồng ý có lệ, căn bản không nghĩ rằng sau này thực sự mình làm như hẹn ước, ngàn dặm xa xôi tới nương tựa Nghiệp Châu.

Có lẽ bởi y khó được đến Nghiệp Châu lần nữa mà Phượng Phi Ly danh chính ngôn thuận, nhiệt tình vào vai bạn tốt hồi nhỏ trong suốt khoảng thời gian ở lại, quan tâm săn sóc hết mức khiến ngay cả y cũng giật mình, nhiều khi nghĩ hắn thực sự là hảo bằng hữu.

Rời Nghiệp Châu trở về kinh thành, mọi việc khôi phục như trước, cảnh tranh đấu, chém giết diễn ra ngấm ngầm hoặc công khai. Lúc tâm quá mệt mỏi lại nhớ tới những ngày tại Phượng Dương cung, thường bị người kia trêu chọc đến dở khóc dở cười nhưng vô cùng thoải mái dễ chịu, không cần vắt óc tính kế bảo vệ mình, hại người.

Sâm Lệ ngày càng ham chơi, tới thư phòng chỉ thấy Văn nhị công tử chăm chú học còn đệ đệ thì đang trèo lên cây đào xem tổ chim.

Cung Lệ cũng không quản thúc hành vi ấy vì trong thâm tâm y hiểu càng biết nhiều thì càng khổ. Y muốn đệ đệ có một cuộc sống hạnh phúc đúng nghĩa. Nếu cần dính máu y tình nguyện dính, nếu cần vẩn đục để tranh đoạt quyền lực y sẽ tự tay đoạt.

Nhưng Hoàng hậu không đồng ý vậy, nàng hi vọng cả hai đứa con đều đủ thực lực bảo đảm cho bản thân địa vị cùng vinh quang. Nàng nói: “Sâm Lệ phải rõ thân phận hoàng tử nghĩa là sao. Ta biết nó rất tàn khốc, lấy đi niềm vui trẻ con nhưng thế lực của ngươi hiện giờ vẫn không lớn. Ví như một ngày ngươi bị hãm hại thì mẫu tử ta sẽ ra sao?”

Cung Lệ thỉnh cầu mẫu hậu chút thời gian, y không muốn Sâm Lệ tiếp xúc sớm với mấy thứ hắc ám vẩn máu đó. Hoàng hậu cuối cùng cũng đáp ứng, không buộc Sâm Lệ vào quy củ mà ngược lại còn tặng hắn một con chó săn kim mao xinh đẹp.

Tiểu đệ phi thường thích, đặt tên là Kim nhi, cả ngày quấn quýt bên nó, ban ngày cùng chơi đùa, đêm đến cùng nhau ngủ. Mỗi khi tán gẫu với huynh trưởng đều cao hứng luyên thuyên Kim nhi thế này, Kim nhi thế nọ.

Một buổi hai huynh đệ đang trò chuyện, Hoàng hậu bỗng mang tới hộp điểm tâm, nói là Thục phi nương nương biếu tặng.

Nhìn con chó nằm trên đùi Sâm Lệ, Hoàng hậu thuận miệng hỏi: “Kim nhi có thích thịt nướng không?”

Sâm Lệ liền cầm một miếng thịt đút cho Kim nhi ăn. Vẻ mặt thản nhiên của mẫu hậu đột nhiên cảm giác có gì lạ khiến Cung Lệ sinh nghi, vừa mới đứng lên, Kim nhi đã ngã lăn ra đất, thất khiếu chảy đầy máu.

*thất khiếu: bao gồm 2 mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng

Đệ đệ vô cùng đau lòng, ôm chặt thi thể của chú chó nhỏ không chịu buông tay. Hoàng hậu nương nương vuốt nhẹ đầu hắn, dịu dàng nói: “Món điểm tâm tẩm độc này vốn là để ngươi ăn…”

Chu Cung Lệ toàn thân run run vì tức giận, kéo một mạch mẫu hậu ra ngoài cửa, định nói điều gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của nàng, một từ cũng không thốt lên nổi. Y hiểu nàng chưa từ bỏ ý định, ngấm ngầm nuôi mầm mống.

Cung Lệ không cho phép. Hãy để y gánh hết mọi tội lỗi , để y cảm nhận được vị hận, để y giật mình giữa đêm bởi ác mộng là đủ.

Qua sự việc vừa rồi, Cung Lệ thôi thúc bản thân nghĩ cách bành trướng thế lực, ít nhất để Hoàng hậu yên tâm phần nào song lực lượng của các quý phi cũng không thua kém, có thể duy trì tình hình hiện tại đã hao tổn biết bao tinh lực. Ngoại trừ ngăn cản mậu hậu và tiểu đệ đơn độc tiếp xúc với kẻ khác thực sự không nghĩ ra biện pháp tốt hơn. Cho đến một ngày y đến Văn phủ đón Sâm Lệ, tình cờ gặp Văn gia đại tiểu thư, Văn Lệ Anh.

Hai tháng sau, trưởng nữ của Văn quốc sư được gả cho Đại hoàng tử Chu Cung Lệ. Văn quốc sư chính thức gia nhập phái của Đại hoàng tử, giúp y có chỗ đứng vững chắc trong triều.

Hoàng hậu tựa hồ có hơi an tâm.

Ngày đại hôn, Phượng Dương vương ra lệnh cho hạ nhân suốt đêm thúc ngựa dâng lên một mai sương quả làm quà mừng, giống như chế giễu rằng người bên cạnh Đại điện hạ cũng sẽ bị hạ độc. Cung Lệ đem quả này đưa cho đệ đệ ăn. Vì cảm thấy có lỗi với tân nương, y đối với Lệ Anh hết sức ôn nhu săn sóc, tuy không có tình yêu nhưng cuộc sống hiện tại của Hoàng phi thực sự rất hạnh phúc.

Hai năm nữa qua đi, dị tộc ở vùng biên giới phía Bắc nổi loạn, triều đình thất bại vì thiếu lực lượng, hạ lệnh cho Nghhiệp Châu xuất binh song Phượng Phi Ly lại lấy lí do vũ khí không đủ cự tuyệt.

Người người đều biết Nghiệp Châu giàu có trù phú vô cùng, lí do đưa ra chỉ là cái cớ. Bởi hai năm nay lão Hoàng đế vì e ngại Phượng Dương tộc nên đối nơi này đôi chút hà khắc, có hứa hẹn nhưng lại không bao giờ thực hiện. Ý đồ làm suy yếu thế lực chưa thành đã vấp phải bạo loạn, quân lực suy yếu, Phượng Dương tộc kháng chỉ mà không có khả năng trừng trị.

Cuối cùng, triều đình đành đưa ra điều kiện sẽ ban cho mười ba quận của loạn tộc, mời Phượng Phi Ly dẹp yên nguy cơ vùng biên cương. Hẳn trong mắt Hoàng thượng giao tình giữa Phượng Dương vương và Đại hoàng tử không tồi nên đã giao nhiệm vụ đàm phán cho y.

Lúc này đây, Phượng Phi Ly thân chinh ra đón ở cửa thành, kính cẩn sắp xếp để y ở tại vương cung của mình và cũng thiết đãi tiệc chu toàn.

Hai năm không gặp, hắn chẳng thay đổi, vẫn mái tóc lệ dung, yêu mị mê nhân. Hắn dựa vào nhuyễn tháp, tay cầm chén rượu cười cười, trông bộ dạng như vậy thật không giống một tay nắm giữ vùng đất giàu có, trù phú độc lập với Đại Minh.

Lần này coi như nắm chắc thành công bởi điều kiện triều đình đưa ra là cực kỳ hậu đãi, cộng thêm một khi Bắc cảnh thất thủ, Nghiệp Châu cũng có chút ảnh hưởng, hơn nữa người kia trước mặt y thái độ khá tốt nên không có lý nào không đáp ứng.

Nhưng qua một buổi tối quan sát, Đại hoàng tử giật mình kinh hãi phát hiện ra hắn đã thay đổi vai diễn.

Người bạn thân thiết ôn nhu trở thành một tay bài không dễ bị hạ gục, một khi đã hứng lên thì sẵn sàng vắt kiệt sức đối phương cho đến khi vừa lòng mới thôi.

Quả nhiên, đến buổi hội đàm, hắn đối với mười ba quận Bắc cảnh không hứng thú.

“Vừa không trù phú lại hay gặp phải lũ lụt, ta không muốn tiếp quản chỗ nghèo nàn hỗn loạn ấy.” Phượng Phi Ly thoải mái tựa vào tháp thượng, mắt lim dim, một tay xoắn lọn tóc dài chơi đùa.

“Bắc cảnh dù nông thương đều không phát triển nhưng là khu vực chứa nhiều đồng và quặng sắt. Nếu khai thác tốt thì tương lai sẽ thu lợi cao, điều này chắc Phượng Dương điện hạ không biết.” Chu Cung Lệ nhẫn nại giải thích.

“Cũng có lý a……” Hắn thản nhiên cười, không chấp nhận cũng không từ chối. Cứ như vậy gần mười ngày, sự tình không tiến triển chút nào.

Cung Lệ thực sự bùng nổ. Quả nhiên đáng mặt chủ tử của Phượng Dương tộc.

Nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ hầm hầm xông tới, túm lấy cổ áo của mình đòi câu trả lời thỏa đáng, Phượng Phi Ly hài lòng nở nụ cười.

Hắn thích nhìn biểu cảm sinh động ấy, không phải Đại hoàng tử đạo mạo phụng hoàng mệnh đến đàm phán, không phải hiểm nhân vắt óc bày mưu tính kế mà giống như tiểu hài tử năm xưa, yêu hận đều hiện ra trên mặt, nghĩ gì liền nói.

Cảm nhận thân thể yếu ớt trong lòng đang run, vẻ mặt đỏ bừng giận dữ đến mức muốn cắn cho mình một nhát. Hài tử này thực sự là rất đáng yêu, khiến người ta không thể kìm chế dục vọng.

Nhưng chủ nhân Nghiệp Châu nằm ngoài số ấy, hắn tuyệt đối kiểm soát được ham muốn bản than, lập tức lần theo khuôn mặt xuống đôi môi nhỏ xinh như cánh anh đào.

Nhất thời toàn thân Chu Cung Lệ đông cứng. Trước kia chưa có xem qua tiết mục này, y ngơ ngác không biết hắn định giở trò gì, tạo cơ hội để đầu lưỡi nọ tiến vào sâu, đến lúc này mới y giật mình đẩy đối phương ra.

Phượng Phi Ly khẽ liếm khóe miệng, cảm thấy hương vị lưu lại trên môi so với đám thê thiếp trong cung còn ngon ngọt hơn. Hắn lấy tay nâng khuôn mặt ửng hồng, nhẹ nhàng tiếp cận cánh hoa quyến rũ kia.

Đại hoàng tử vốn không phải chưa từng trải qua chuyện này nhưng không hề biết một nụ hôn lại có thể phiến tình đến thế. Chiếc lưỡi của y nhanh chóng bị quấn lấy, lực đạo ở tay bỗng mất đi, hai chân bắt đầu tê dại, cơ hồ ngay cả đứng còn không vững làm Phượng Phi Ly vừa níu nhẹ liền ngã vào nhuyễn tháp.

Đặt Cung Lệ nằm trên người, Phượng Phi Ly cười ám muội, từ từ hạ đôi môi hôn xuống cổ và ngực. Thừa cơ Đại điện hạ còn đang thở hổn hển, hắn ôm lấy đầu y, muốn đè y xuống dưới.

“Chúng ta làm nhé?” Từ Hi đề nghị.

“Làm?” Tuy đã thành thân hai năm nhưng sủng sốt một lúc Cung Lệ mới hiểu ý tứ. Vừa hấp tấp bật dậy lại ngã y liền nhận thức thân thể đang bị mắc kẹt giữa hai chân của hắn, dọa y toát mồ hôi lạnh, cố gắng dãy giụa đứng lên. Tiếng “Không” mới thoát khỏi cổ họng miệng đã bị lấp đầy, thay thế bằng những thanh âm ưm a ám muội khiến y đỏ mặt, hướng kẻ ở trên đánh một quyền, đáng tiếc lực không có.

“Đừng nháo a….” Phượng Phi Ly nhẹ giọng nói, “Không phải muốn ta xuất binh sao, tính cả Bắc cảnh và ngươi nữa mới đủ a..….”

Nghe thấy vậy, cư nhiên trong lòng Chu Cung Lệ dâng lên nộ hỏa, cắn mạnh vào cái tay đang vuốt ve gò má y rồi lập tức dùng hết sức đẩy ngã hắn, giận giữ hét: “Ngươi coi ta là cái gì? Ta là con của Hoàng đế và Hoàng hậu Đại Minh, không phải tiểu quan!”

Nói xong, y tức giận xông thẳng ra ngoài nhưng chưa kịp tới cửa lại bị bế bổng trở về.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi” Phượng Phi Ly ôn nhu thì thầm bên tai y, “Là ta sai rồi. Đối với ta ngươi so với mười ba quận Bắc cảnh quan trọng hơn rất nhiều, chỉ là bất giác thốt ra. Ta không hề có ý kia, ngươi đừng sinh khí.”

Chu Cung Lệ bịt tai không nghe. Người kia lúc nào cũng diễn trò, câu nào thật câu nào giả y đều không biết. Coi như tất cả đều là giả, có thế mới không bị chết mà không có chỗ chôn.

Đêm đó Từ Hi lại đến phòng, y giả bộ ngủ say bởi biết rõ mình luôn bị người này làm cho dao động nên quyết không để hắn có cơ hội lừa gạt nữa.

Sáng hôm sau, Đại hoàng tử vội vã rời Nghiệp Châu, bất chấp sứ mệnh chưa hoàn thành. Khi còn chưa về tới hoàng cung, Phượng Dương tộc đã xuất binh. Một tháng sau, bạo loạn được dẹp yên, dị tộc lui về âm sơn phương Bắc, lãnh địa của Phượng Phi Ly có thêm mười ba quận. Vì Đại hoàng tử đi sứ có công nên Hoàng đế ban thưởng rất nhiều bảo vật nhưng toàn bộ đều bị vứt vào góc khố phòng, chủ nhân của chúng không thèm liếc mắt đến một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.