Phương Phi Tận

Chương 16: Hoàng Tước Chim Sẻ





Lúc Mạnh Sênh trở về, Lục Khai Hoàn đang cầm chén đựng đồ ăn cho cá, đứng bên hồ cho cá ăn
"Điện hạ"
Lục Khai Hoàn chậm rãi đứng dậy từ trên lan can làm bằng gỗ tử đàn, khóe môi khẽ cong, nhìn y đi đến, nhẹ giọng hỏi
"Ngươi đã trở lại"
Mạnh Sênh ngẩng đầu nhìn vầng trăng lớn trên bầu trời, có chút không nói lên lời, làm gì có ai giống như Lục Khai Hoàn, hơn nửa đêm mà lại chạy ra hồ cho cá ăn?
"Dạ, Phương tiên sinh nói, chuyện làm ăn thì cứ để cho y lo liệu, y còn nói, kính mong điện hạ hãy nhớ giữ lời hứa hôm nay"
"Ta biết" Lục Khai Hoàn ngáp một cái, hắn đem phần ăn còn lại ném hết xuống hồ, cũng không quan tâm những con cá chép đang hoảng loạn bơi "Ngươi bình an trở về là được rồi, ta đi ngủ trước"
Từ trong lời nói của hắn, Mạnh Sênh hiểu được, Lục Khai Hoàn chưa ngủ là vì đang chờ y trở về, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, thần sắc trên mặt cũng trở nên nhu hòa, ngữ khí hơi chậm lại
"Vậy ta hầu người ngủ..."
"Không cần, sắc trời cũng không còn sớm, ngươi cũng đi nghỉ trước đi, mấy ngày nay đã khiến ngươi cứ chạy đi chạy lại, cực khổ không ít rồi...!nghỉ ngơi cho tốt"

Lục Khai Hoàn đem lọn tóc rối bên má của Mạnh Sênh vén ra sau tai y, ánh mắt hắn vô cùng lưu luyến dừng trên gương mặt của Mạnh Sênh, qua hồi lâu, hắn mới xoay người tiến vào phòng
Chỉ có trời mới biết, vừa mới đây thôi, hắn đã có dục vọng muốn ôm chặt y vào ngực, hôn lên đôi môi y – thế nhưng Lục Khai Hoàn không dám, hắn lo làm cho Mạnh Sênh sợ hãi hắn, cũng sợ vì chuyện này mà Mạnh Sênh lại sinh ra cảm giác chán ghét hắn
Ánh trăng mông lung chiếu khắp sân đình, tất cả cảnh vật như được phủ thêm tầng vải mỏng màu nguyệt sắc.

Lục Khai Hoàn đã rời đi, nhưng Mạnh Sênh vẫn đứng bất động tại chỗ, ngón tay vô thức xoa xoa lọn tóc, từng sợi tóc len lõi qua từng kẽ tay, giống như vẫn còn mang hơi ấm từ người ấy
Sau khi hồi cung 3 ngày, Mạnh Sênh lại tiếp tục xuất cung
Lần này y xuất cung vô cùng gấp, tìm người đổi trực, sau đó mướn xe ngựa, một đừng đi thẳng đến một biệt trang ngoài thành.

Những ngày vừa qua, y liên tục xuất cung cũng đã khiến cho người khác nghi ngờ, Mạnh Sênh vừa mới xuất cung, đã có người lặng lẽ đem tin này báo đến phủ của Lục Viễn Đạt
Lục Viễn Đạt vừa nghe được tin tức này, tay cầm chén trà thoáng run, khóe mắt bỏng rát, đáy mắt ẩn hiện sát ý
"Rất tốt, cuối cùng ta cũng có thể nắm được nhược điểm của hắn, lập tức theo ta, lần này, chúng ta sẽ bắt ba ba trong chậu!"
Biệt trang kia ở một nơi vô cùng khó tìm, vị trí nằm ở khe hở giữa 2 ngọn núi, sau một cây đa vô cùng lớn, lúc Lục Viễn Đạt đến nơi, nhìn thấy chiếc xe ngựa màu lam đang được tầng tầng lớp lá cây che phủ, hắn trầm giọng nói
"A Lục, ngươi dẫn người đi vây quanh biệt trang này, ta mang theo 2 người đi vào trước, ta thật muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn đang làm cái gì trong đó!"
Nam nhân được kêu A Lục có chút chần chừ "Điện hạ, đề phòng vạn nhất, người vẫn nên mang thêm mấy tùy tùng...."
"Theo lời ta nói mà làm! Một con ruồi cũng không được thoát ra khỏi đây! Thế lực của Lục Khai Hoàn ở kinh thành này có bao nhiêu cân nặng, trong này chỉ là một tiểu thái giám, lại có thể làm gì được ta!"
A Lục vâng một tiếng, sau đó dẫn người vội vàng rời đi.

Lục Viễn Đạt đi đến bậc cửa, dùng tay đẩy mạnh cánh cửa, cánh cửa lớn vậy mà không hề có khóa, tâm lý Lục Viễn Đạt dần dâng lên chút nghi hoặc, thấp giọng phân phó
"Lục soát cho ta, mang người bên trong đến cho ta!"
Hai tên thị vệ thấp giọng vâng lệnh, lập tức tiến lên bắt đầu tra xét, không bao lâu sau, một tên thị vệ tiến lên bẩm báo

"Nhị điện hạ, đã tìm thấy được, có một đám người ở phòng Tử Vi...."
Lục Viễn Đạt nhấc chân bước nhanh đến trước căn phòng đề biển Từ Vi, quả nhiên nhìn thấy có rất nhiều người bên trong phòng, vừa nhìn, hắn đã nhận ra có rất nhiều quan lại triều trước, hắn nheo mắt hỏi
"Một đám loạn thần tặc tử làm cái gì ở đây!"
Có thể do tâm tình của Lục Viễn Đạt vẫn chưa ổn định do thất bại từ tay Lục Khai Hoàn, hắn đã quên mất, tôn tử có câu, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước chờ sau.

Còn chưa chờ được câu trả lời của đám người phía trong, hắn đã nghe thấy tiếng của Lục Bác Dung đằng sau
"Lục Viễn Đạt, ngươi cũng thật lớn mật!"
Lục Bác Dung cầm kiếm bước vào, theo phía sau là quân lính trang bị giáp kiếm, trong lòng Lục Viễn Đạt như rơi xuống vực sâu.

Lúc này, Lục Viễn Đạt đã hiểu ra, hắn đã bước vào một cái bẫy! nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể nở nụ cười, giả vờ ngờ ngệch hỏi ngược lại
"Ý này của hoàng huynh là có nghĩa gì?"
Nào ngờ, Lục Bác Dung không hề tốn thời gian đáp lời hắn, Lục Bác Dung quay người ra đằng sau, nhanh chóng hạ lệnh cho quân lính
"Người đâu, mau đến trói tất cả loạn thần tặc tử này lại!"
Hay cho câu Loạn Thần Tặc Tử! đây là một lời định tội hắn sao?! Lục Viễn Đạt cười lạnh, cất cao giọng
"Ai dám đụng đến ta?" sau đó hắn nhìn chằm chằm Lục Bác Dung, trong ánh mắt tràn đầy lửa hận "Loạn thần tặc tử trong lời nói của ngươi là đang nói ai? Tội danh lớn như vậy, thần đệ gánh không nổi!"
"Bắt hết lấy cho ta! Có trách phạt gì thì bản thái tử sẽ gánh!" Lục Bác Dung phất tay về phía trước "Nhị hoàng đệ, nếu như còn lời gì muốn nói, thì cứ để dành nói trước mặt phụ hoàng đi!"
Lần này đi vội, Lục Viễn Đạt không có chuẩn bị người kỹ càng như Lục Bác Dung, người của hắn cũng đã bị quân lính trói lại, trong lòng hắn cũng hiểu được, lúc này không nên đối trọi cứng với Lục Bác Dung, vì vậy hắn mặc kệ quân lính trói hai tay hắn dẫn đi, chỉ là trong lòng hắn không hề bình tĩnh như bên ngoài, hắn hận đến nỗi muỗn cắn nát răng trong miệng
Hắn không hề ngu, chuyện đến nước này, hắn hiểu được Lục Bác Dung đã bắt tay với Lục Khai Hoàn, sắp xếp bẫy rập cho hắn bước vào.

Nếu là trước kia, Lục Viễn Đạt có tính cảnh giác vô cùng cao, nhưng vì cái chết của Cơ Dao, hận ý đã che mờ mắt hắn, nhiễu loạn tâm trí hắn, không hề nghi ngờ đến tên tiểu thái giám tầm thường kia, nên đã rơi vào cớ sự này

Thời điểm Lục Viễn Đạt bị áp giải ra ngoài cửa, chiếc xe ngựa kia cũng đã biến mất
Điều hắn không biết, chính là chiếc xe ấy đang dừng lại trước cửa cung, mà người trong xe ngựa cũng đã an ổn quay lại trong cung
Mạnh Sênh từ trên xe ngựa nhảy xuống, lấy một bao nhỏ chứa bạc vụn lấy từ chỗ Phương tiên sinh, đưa cho tiểu thái giám đã nhiều lần đổi ca trực cho y ra ngoài cung, ban đầu tiểu thái giám kia không dám nhận, còn đưa đẩy một hồi, nhưng rồi cũng vô cùng vui vẻ nhận lấy, còn rất thân mật khoát tay lên vai Mạnh Sênh.

Mạnh Sênh khéo léo kéo dãn khoảng cách, gật gật đầu, sau đó đi về cung của Lục Khai Hoàn.

Lục Khai Hoàn cũng là mới trở về, hai người đều nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt đối phương
Mạnh Sênh cong người hành lễ, nhưng lại được Lục Khai Hoàn nhanh chóng đỡ lấy
"Đều thuận lợi?"
"Thuận lợi"
Ban đầu, Mạnh Sênh ngồi trên xe ngựa, cố ý dẫn dụ Lục Viễn Đạt đến biệt trang nằm ở ngoại ô, chính y cũng không xuống xe ngựa, chỉ ngồi trên xe chờ Lục Viễn Đạt đi vào, Lục Khai Hoàn đã bàn bạc trước với Lục Bác Dung, hắn nói với Lục Bác Dung ở nơi này chờ, sau đó chỉ chờ Lục Viễn Đạt tự chui đầu vào rọ, sau khi áp giải Lục Viễn Đạt đi, Mạnh Sênh mới có thể ngồi xe ngựa hồi cung
"Ta vừa mới xuất cung đến xem thử phủ đệ tương lai của ta" Lục Khai Hoàn sờ sờ mũi, sâu trong đáy mắt hắn vẫn không kìm được niềm hạnh phúc "Năm nay ta cập quan, sẽ chuyển ra ngoài cung, phủ đệ của ta vẫn đang trong thời gian xây dựng, nên ta đến xem một chút, là nơi ở tương lai, nên ta muốn làm cho nó thoải mái một chút"
Điều Lục Khai Hoàn không nói, hắn đã cho hạ nhân trong phủ trồng rất nhiều hoa đào, mùa xuân sang năm, trong phủ sẽ phủ đầy mùi hương của hoa đào....!Hắn nghĩ, Mạnh Sênh nhất định sẽ thích điều này
Đời trước, hắn vì y hằng năm đều trồng rất nhiều cây đào, thế nhưng đến một đóa hoa, Mạnh Sênh cũng không nhìn thấy
Đời này, nhân lúc Mạnh Sênh vẫn còn sống, khiến cho y có thể nhìn thấy cả một bầu trời ngập tràn sắc đào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.