"Điện hạ, ngươi làm sao vậy?"
Mạnh Sênh thả tay xuống, trong lòng nghi hoặc Rõ ràng không còn nóng mà, tại sao vẫn là bộ dạng vô hồn?
"Này! Tiểu thái giám! Xong chưa vậy?" Cai ngục không nhịn được đứng ở cửa hét vào, hắn chà sát hai tay để lấy chút nhiệt "Xong rồi thì nhanh cút! Trong tù không đốt than, thực sự lạnh chết người!"
"Được, được, ta đưa cái này xong liền ra ngoài" Mạnh Sênh đáp một tiếng, đẩy nhanh tốc độ nói "Điện hạ, ta đã phải bỏ ra nửa năm tiền lương hàng tháng để đút lót cai ngục mới có thể đem chăn cùng thảm lông vào đây, điện hạ phải đắp kín, tuyệt đối nửa đêm thấy nóng mà đạp chăn ra, không được để bản thân tiếp tục nhiễm lạnh..."
Nếu như Lục Khai Hoàn lúc 19 tuổi, hắn tất nhiên sẽ cảm thấy phiền khi nghe Mạnh Sênh dông dài như nhũ mẫu.
Nhưng sống lại một đời, đối với đoạn tình cảm nặng ngàn cân này, khiến hắn không thể nói thành lời, hắn chỉ có thể nắm chặt tay Mạnh Sênh, gật đầu liên tục nói
"Ngươi yên tâm"
Rốt cuộc, Mạnh Sênh cũng nhoẻn khoé miệng cười với hắn, khom lưng vì Lục Khai Hoàn mà trải tốt chăn mền, sau đó nhanh chóng rời đi
Lục Khai Hoàn nằm bên trong chăn, hắn đã không nhịn được nữa mà nghẹn ngào hồi lâu, chăn cũng bị hắn làm cho ướt hết một mảng
Đã rất lâu rồi hắn chưa khóc, cũng không biết có phải vì cái thân thể tuổi 19 này dễ dàng rơi lệ hay không.
Khóc qua hồi lâu, tâm tình của hắn cũng đã bằng phẳng trở lại, hắn tựa đầu lên giường đá ẩm ướt, chậm rãi nhớ lại những sự tình ở đời trước
Hoàng đế nổi giận không hề nghe lọt lời giải thích của bất kì ai, trực tiếp đem hắn bắt vào tù.
Mà hắn vốn là một hoàng tử không được sủng ái, lại có quan hệ với Định Viễn Hầu, sự chán ghét của hoàng đế đối với hắn cũng không phải ngày một ngày hai.
Cho nên ở đời trước, khi khả hãn của Đột Quyết muốn có một vị hoàng tử tới là chất tử, phụ hoàng của hắn nghĩ cũng không nghĩ, đem tam hoàng tử ở trong tù đưa đến Đột Quyết xa xôi
Thảo nguyên mênh mông hoang vu, đường đi này là cửu tử nhất sinh
Hắn chỉ mang theo Mạnh Sênh đi đến Đột Quyết, trong sinh hoạt chịu đủ mọi loại dằn vặt, khiến cho bản tính đơn thuần vốn có của hắn vỡ thành nhiều mảnh vụn, chỉ còn lại sự hận thù ngập trời, cùng một bụng đầy quỷ kế.
Lúc ấy, trong lòng của Lục Khai Hoàn chỉ có hận, hắn hận vận mệnh đùa cợt hắn, hận hoàng đế vô tình cũng hận sự bất lực của chính mình.
Vì sao lại nhu nhược đến thế, vì sao lại luôn luôn nhún nhường tất cả?.....!Mỗi một hận ý đều chậm rãi từng ngày lớn mạnh trong lòng hắn
Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà Lục Khai Hoàn hắn đây phải chịu mọi loại dằn vặt? Dựa vào cái gì mà hắn không thể có ngôi vị hoàng đế?!
Mọi người ai cũng xem thường hắn, nhưng hắn lại muốn chứng minh cho bọn họ thấy, tất cả bọn họ đều sai! Người cuối cùng sở hữu giang sơn này, nhất định phải là hắn – Lục Khai Hoàn
Mang theo chấp niệm cùng hận ý, tại Đột Quyết, hắn chấp nhận chịu nhục, tự học văn tự Đột Quyết, đi đến thao trường luyện công phu của Đột Quyết, ngày ngày đêm đêm, ở trong nhà nhỏ khắc khổ luyện công, chỉ vì hắn đang chờ một cơ hội
Rốt cuộc cơ hội cũng đến, trong một lần đi săn, hắn ra tay cứu mạng của đại tướng quân Đột Quyết, lại giết được thích khách, chiếm được sự chú ý của Bạt
Từ đó về sau, Lục Khai Hoàn thường thường ở bên cạnh, thay Bạt bày mưu tính kế, mà Mạnh Sênh vẫn ở bên hắn, giúp hắn truyền tin đến Đại Thiên quốc.
Mãi đến tận năm thứ 3, Đột Quyết nội loạn, hắn giúp Bạt bình định nội loạn, cùng năm, Bạt thống nhất Đột Quyết, trở thành tân Khả Hãn của Đột Quyết
Lục Khai Hoàn hiểu rõ câu "Qua cầu rút ván" từ Bạt, vậy nên hắn mưu tính mang Mạnh Sênh rời khỏi.
Nhưng vẫn chậm một bước, bị Bạt phát hiện cho người đuổi theo, xém chút đã bị diệt khẩu
Lục Khai Hoàn cũng đã lường trước Bạt sẽ giết người diệt khẩu, hắn nêu lên yêu cầu cuối của mình là được gặp mặt Khả Hãn, sau đó đem lời giải thích của bản thân nói ra
"Khả Hãn, ngài vừa mới thống nhất Đột Quyết, lúc này chính là thời điểm cần được tu bổ lại quyền lực cùng tiền tài, vì nội loạn nên đã khiến cho quốc khố bị rỗng, mà người dân Đột Quyết vì chiến tranh mà lưu lạc khắp nơi.
Nội bộ Đột Quyết lúc này yếu đuối như hòn bi, không thể chịu thêm một đòn tấn công nào.
Ngài ngẫm lại xem, lúc này ngài giết ta, nếu như phụ hoàng của ta, cũng chính là hoàng đế Đại Thiên quốc, nhớ đến người con trai này, ngày sau muốn gặp mặt ta, mà ngài lại không giao ra được, vậy chẳng phải khiến cho Đột Quyết lại rơi vào nguy hiểm?"
Bạt suy nghĩ trong chốc lát, trầm mặc hồi lâu.
Hắn cũng không phải là một kẻ mãng phu, những lời mà Lục Khai Hoàn nói, từng chữ từng chữ đã chọc đúng nỗi đau của hắn.
Cuối cùng, Bạt cùng Lục Khai Hoàn kí kết hiệp ức bí mật.
Nếu như sau này Lục Khai Hoàn nắm được giang sơn Đại Thiên quốc, sẽ bỏ đi điều lệ bắt Đột Quyết hàng năm tiến cống.
Cứ như vậy, hắn cùng Mạnh Sênh cũng có thể bình an rời khỏi Đột Quyết
Nhưng rời khỏi Đột Quyết, cũng không phải là không còn nguy hiểm.
Ngược lại, trở lại Đại Thiên quốc, hành trình của hai người mới thực sự bắt đầu
Ngay lúc hai người mới đặt chân trên đất Đại Thiên quốc, đã gặp phải mai phục của người nhị hoàng tử.
Mà hắn có thể tránh được mũi tên độc chí mạng, cũng là nhờ Mạnh Sênh đã dùng xác thịt của y cản lại.
Vết thương do tên bắn có thể lành, nhưng chất độc được tẩm trên mũi tên lại khó giải, cũng từ khi đó, thân thể Mạnh Sênh dần suy yếu, thường ho khan nghiêm trọng, có lúc còn ho ra máu mà hôn mê.....!
Trong lòng Lục Khai Hoàn truyền đến từng trận co thắt đau đớn, hắn siết chặt hai tay, âm thầm quyết định, lần này, hắn nhất định che chở cho Mạnh Sênh một đời chu toàn, sẽ không để cho bi kịch tái diễn.
Mà những trái đắng ở Đột Quyết, chắc chắn hắn sẽ không nếm lại, khoảng thời gian 3 năm đó, hắn đã nếm đủ, một đời này, hắn nhất định sẽ thông thả đi lên!
- ----------------------------------------------------------------
Ánh trăng lạnh lùng chiếu trên đụn tuyết đọng lại ở mái hiên, tuyết rơi nhiều đến mức che gần hết ngói lưu ly, tựa hồ sự náo nhiệt, sống động trong hoàng cung đã bị tuyết vùi lấp gần hết
Một bàn tay thon dài cầm bình ngọc đựng rượu đang được hơ trên lò than lấy xuống, nghiêng miệng bình, đem rượu rót vào trong ly, nâng ly đưa đến bên môi Lục Viễn Đạt
Lục Viễn Đạt nghiêng đầu về sau, đưa tay cầm lấy ly rượu, nhẹ giọng nói "Cơ Dao, những chuyện như vậy, ta có thể tự mình làm"
Cơ Dao quấn chặt lại áo lông hồ trên người, lười biếng ngồi một bên "Dạ, thưa nhị hoàng tử điện hạ"
Miệng nói thì vô cùng kính trọng, nhưng trên mặt y lại không có điểm nào tôn trọng, cả người y như con rắn ngủ đông, một chút khí lực cũng không có, mắt phượng nửa khép nửa hở, lười biếng nhưng vô cùng quyến rũ
Lục Viễn Đạt đã nhìn quen bộ dạng này của y, hắn cũng không trách, hắn bộ dạng điềm nhiên nhìn cảnh tuyết rơi ngoài kia, đưa ly rượu lên nhấp từng ngụm nhỏ, bộ dạng như uống rượu của thần tiên, vô cùng vui sướng
"Tâm tình hôm nay của nhị điện hạ thật tốt" Cơ Dao khều khều cho than cháy "Mượn tay sứ thần Đột Quyết, đem tên Lục Khai Hoàn kia giảm vào ngục, hẳn trong lòng ngươi đang rất vui sướng"
Kỳ thực trên thế giới này, chẳng có cái gì gọi là kim ưng nhận chủ là cửu ngũ chí tôn, tất cả đơn giản chỉ là một hồi thủ thuật.
Mà con ưng này đã được trải qua huấn luyện, có cảm ứng với mùi thơm của một loài thảo dược ở Đột Quyết.
Vốn kim ưng sẽ đậu trên bàn của hoàng đế, nhưng Lục Viễn Đạt đã sớm dặn dò hạ nhân, bôi trên bàn của Lục Khai Hoàn một mùi hương.
Thứ mùi hương này, người bình thường sẽ không nhận ra, chỉ có những con ưng đã được huấn luyện có khứu giác mẫn cảm mới nhận ra, cho nên khi đang bay về phía hoàng đế, con ưng mới đột nhiên chuyển hướng đậu trên bàn của Lục Khai Hoàn
Vốn dĩ Lục Khai Hoàn bị lạnh nhạt bởi vì do gia thế phía sau của mẫu thân hắn, là hoàng tử không được sủng hạnh, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, giữ được tính mạng hay không cũng là một vấn đề
Nói tóm lại, hắn muốn được phục sủng, quả là một điều viễn vông
"Đây cũng là nhờ hảo diệu kế của ngươi, nếu ngươi muốn thưởng cái gì thì cứ nói"
"Cái gì cũng đều có thể?"
"Chỉ cần ta có, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi"
"Ta muốn ngươi từ hôn" Cơ Dao đột nhiên ngồi thẳng người dậy, đứng lên bước đến gần Lục Viễn Đạt "Ta không cho phép ngươi thú nữ nhân đó"
Lục Viễn Đạt lập tức nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Cơ Dao, một lát sau mới nói, ngữ khí mang chút trách cứ "Cơ Dao, đừng hồ nháo, ngươi biết rõ đó là trưởng nữ của hộ bộ thượng thư"
"Ta biết" Cơ Dao vội vã gắt lời hắn, trên mặt lộ ra ý cười không để ý "Chỉ là đùa ngươi thôi, nghiêm túc như vậy làm gì?"
"Cơ Dao, ngươi...."
Cơ Dao tiến đến bên người Lục Viễn Đạt, vươn tay sờ nhẹ gáy của hắn, như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn nói "Cái ta muốn chính là ngươi chịu ta một cái ân tình, ta cứ muốn ngươi mãi mãi thiếu ta, ngày qua ngày, ngươi sẽ nợ ân tình của ta nhiều đến mức không thể trả hết.
Đến lúc đó, chẳng phải ngươi sẽ cho ta tùy ý sai sử? Đúng không, nhị điện hạ?"
Lục Viễn Đạt đã đọc qua rất nhiều sách, cũng biết đến rất nhiều đạo lý, nhưng đối với câu hỏi này của y, hắn không biết trả lời như thế nào
Vì vậy, hắn chỉ có thể rủ mắt, trầm mặc uống rượu, để dòng rượu nóng tràn qua cuống họng, đọng lại trong dạ dày.