Phượng Quy Vân

Chương 7



Giữa trưa hôm sau, đại hội đấu kiếm chính thức bắt đầu.

Mục đích chủ yếu hôm nay là yến hội và thưởng thức kiếm thuật, sau hai ngày sẽ cử hành thi tài so kiếm, mỗi năm Mai trang chủ đều cố ý sai người tạo ra một thanh hảo kiếm tinh tế sắc bén vô cùng, người thắng trận đấu sẽ là chủ nhân của hảo kiếm.

Nói đến cái này, nguyên lai bội kiếm hiện tại của Vân Thiều Lỗi là từ đại hội đấu kiếm này mà ra. Hắn lúc ấy còn chưa xuất sư, lần đầu tham gia liền chiến thắng, được cả sảnh đường hoan hô tán thưởng, mọi người từ lúc đó cũng bắt đầu chú ý đến hắn. Hơn nữa nhờ có lần đó, Vân Thiều Lỗi có cơ hội nhận thức Mai Sĩ Hoa, kết bái huynh đệ.

Kỳ thật, đối với việc tham gia trận đấu của giang hồ hào kiệt mà nói, đoạt bảo kiếm là một phần, trọng yếu chính là gây dựng thanh danh trước các đại môn phái.

Bởi vậy năm nay cạnh tranh cũng thập phần kịch liệt.

Yến hội sắp bắt đầu, Mai Sĩ Hoa tự mình đến dẫn Vân Thiều Lỗi bọn họ.

“Đại ca, ngươi năm nay thật sự không tham gia thi đấu?”

Gã vừa đi vừa hỏi.

“Không, để cơ hội lưu cho người khác đi.” Vân Thiều Lỗi kéo Phượng Du Lâm đi bên cạnh hắn.

“Chính là thanh kiếm năm nay đặc biệt trân quý a, nghe nói là tìm một cửa hiệu lâu đời ở phương bắc, phí hai năm mới tạo ra được, giá trị ít nhất mười vạn trở lên.”

Vân Thiều Lỗi ảm đạm cười.

“Vậy thiếu trang chủ ngươi đánh thắng được nó không phải rất tốt sao?”

Mai Sĩ Hoa xám xịt sờ sờ mũi.

“Còn chọc ta, ngươi cũng biết ta không hứng thú với kiếm thuật…”

Lại nói kỳ quái, Mai Sĩ Hoa thân là người thừa kế kiếm trang, lại không thông thạo “Kiếm”, ngược lại tài bắn cung của gã thuộc hàng nhất lưu, xét về tiêu chuẩn tuyệt đối có thể xưng là “thiện xạ”.

Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, tới ngã rẽ hành lang thì thấy một đám khách nhân tiến tới. Vân Thiều Lỗi lơ đãng nhìn qua liền mãnh liệt hút khí ——

Kia đúng là nhóm người Độc Phiến Môn! Đi ở phía trước chính là nam tử thần bí tà mị nọ. Đối phương nhìn thấy Vân Thiều Lỗi và Phượng Du Lâm, tròng mắt hẹp dài hiện lên tinh quang không có hảo ý.

Vân Thiều Lỗi nhanh chóng đem Phượng Du Lâm kéo đến sau lưng, Mai Sĩ Hoa không phát hiện thái độ phòng bị của nghĩa huynh, tiến đến khách sáo chào hỏi đám người Độc Phiến Môn:

“Hạ Hầu đại nhân, hoan nghênh ngài đến dự.”

Vị Hạ Hầu đại nhân cao ngạo vuốt cằm, đôi mắt luôn luôn đảo quanh khắp người Phượng Du Lâm. Vân Thiều Lỗi không vui, ngăn trở tầm mắt của hắn. Nam tử họ Hạ Hầu nở nụ cười nắm chắc mười phần liền ly khai.

Hắn đi rồi, Vân Thiều Lỗi lập tức hỏi Mai Sĩ Hoa:

“Hắn là ai vậy?”

“Hắn? Hắn là môn chủ Độc Phiến Môn, tên Hạ Hầu Huân.”

“Các ngươi sao lại mời người của Độc Phiến Môn?” Vân Thiều Lỗi không thể tin hỏi, Độc Phiến Môn ác danh rõ ràng, luôn bị các danh môn chính phái coi thường.

“Ta cũng không rõ cha nghĩ như thế nào, bất quá…” Mai Sĩ Hoa ghé sát hắn nói: “Nghe nói ngân lượng để chế tạo bảo kiếm lần này là do Hạ Hầu Huân xuất…”

“Cái gì?”

“Không có biện pháp a, mỗi lần tổ chức đại họi đấu kiếm đều tiêu phí rất nhiều, ngươi cũng biết mà…” Mai Sĩ Hoa có chút bất đắc dĩ, dù sao việc xấu trong nhà không thể lan truyền ra ngoài, nhưng chính mình cùng huynh trưởng kết bái không có nhiều cố kỵ như vậy. Gã giải thích:

“Kiếm trang chúng ta ngày thường chi tiêu không thiếu, tuy nhiên kiếm trở lại cũng không nhiều lắm… Bảo kiếm chất lượng năm này không bằng năm trước, cha cũng thực đau lòng, khó có được người chủ động xuất tiền, cho nên liền…”

“Ta hiểu được.” Vân Thiều Lỗi tiếp lời.

“Ngươi không cần lo a, khách nhân trong sơn trang đông đảo, Độc Phiến Môn cũng không thể làm gì.”

Vân Thiều Lỗi nhìn Phượng Du Lâm, sắc mặt ngưng trọng kể lại chuyện bị Độc Phiến Môn tập kích. Mai Sĩ Hoa nghe xong có chút giật mình, liên thanh nói:

“Bọn họ như thế nào lại muốn đại tẩu?”

Chuyện này liên quan đến mẫu tử Nhị vương phi, Vân Thiều Lỗi không thể để lộ ra nhiều, bèn hàm hồ nói:

“Ta cũng không rõ ràng lắm.”

Nhưng Mai Sĩ Hoa phản ứng rất lớn, gã la hét:

“Kỳ quái thật, ta sớm nghe nói Hạ Hầu Huân hảo nam sắc, thích thu thập một ít nam đồng trẻ tuổi xinh đẹp…”

Vân Thiều Lỗi nghe xong trong lòng căng thẳng, Mai Sĩ Hoa nhìn khuôn mặt xinh xắn của Phượng Du Lâm, chậc chậc lắc đầu:

“Đại tẩu là nữ nhi, như thế nào khiến hắn hứng thú đến thế?”

“Ta không biết, tóm lại ta sẽ không để cho hắn làm được gì.”

Vân Thiều Lỗi e sợ làm lộ giới tính của Phượng Du Lâm, nhanh chóng lôi kéo y bỏ đi.

“Uy! Đại ca, chờ ta một chút…” Mai Sĩ Hoa vội vàng theo sau…

Hạ Hầu Huân muốn bắt cóc Lâm nhi rốt cuộc là vì “Nhị vương phi” hay “yêu thích cá nhân”?

Vân Thiều Lỗi hiện tại cũng hỗn loạn, nhưng mặc kệ ý đồ của Hạ Hầu Huân là gì, hắn đều phải hảo hảo bảo hộ Lâm nhi.

Bọn họ gia nhập yến hội huyên náo rộn ràng, các tân khách đã ngồi vây quanh bốn phía đại sảnh, một đoàn vũ nữ đang ở giữa sảnh biểu diễn kiếm vũ.

Mai trang chủ mời Vân Thiều Lỗi cùng Phượng Du Lâm tọa bàn, Mai Sĩ Hoa ngồi xuống bên cạnh phụ thân.

Cái tên Hạ Hầu Huân kia cũng ngồi ở vị trí cách không xa chủ vị, từ khi Phượng Du Lâm tới, đối phương liền không chút khách khí dõi theo y. Trì độn như Phượng Du Lâm đương nhiên không phát hiện, y vẫn luôn hưng trí bừng bừng nhìn màn biểu diễn giữa sảnh. Vân Thiều Lỗi đã không còn thấy thoải mái, toàn thân thần kinh buộc chặt, phòng ngừa Hạ Hầu Huân “đánh úp”.

Hạ Hầu Huân thản nhiêu phe phẩy chiết phiến, “thưởng thức” bề ngoài tinh xảo của Phượng Du Lâm. Hắn luôn yêu thích những món đồ hoàn mỹ, bởi vậy khi nghe thuộc hạ báo Phượng Du Lâm bị trảo thương, nhất thời dục vọng chiếm hữu liền mất đi. Bất quá hôm nay nhìn thấy khuôn mặt Phượng Du Lâm vẫn trắng nõn không tỳ vết như trước, dục vọng muốn sở hữu của Hạ Hầu Huân lần thứ hai dấy lên.

Hắn lấy quạt giấu che dấu, lặng lẽ công đạo bộ hạ bên cạnh, bộ hạ gật đầu lui xuống. Tiểu tử đáng yêu kia, chờ coi đi, hôm nay nhất định đem ngươi thu vào tay —— đôi mắt Hạ Hầu Huân chớp động quang mang.

Tâm tình Vân Thiều Lỗi bị ánh mắt của gã làm khó chịu, hắn hung tợn trừng đối phương, giống như cảnh cáo: Cấm ngươi tùy tiện nhìn chằm chằm thê tử của người khác!

Hạ Hầu Huân chẳng thèm để ý mà vứt lại một ánh mắt khiêu khích: Ngươi làm gì được ta?. Sau đó tiếp tục làm theo ý mình mà nhìn chằm chằm Phượng Du Lâm.

Vân Thiều Lỗi theo bản năng đem Phượng Du Lâm kéo lại gần mình, người sau không rõ nguyên cớ mà ngẩng đầu. Phượng Du Lâm thấy Vân Thiều Lỗi đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm về một hướng, y cũng thuận thế nhìn qua.

Mắt đồng hồn nhiên đối diên đôi mắt tà ác.

Phượng Du Lâm run lẩy bẩy, vội dời mắt, lủi vào trong khuỷu tay Vân Thiều Lỗi. Hạ Hầu Huân lạnh nhạt cười, nghĩ thầm: Ngươi trốn không thoát đâu.

Yến hội vẫn đang tiến hành, kiếm tỳ làm động tác cáo một đoạn lạc, hai kiếm sĩ khôi ngô ngay sau đó tiến lên sân khấu, vì tân khách mang đến mộ đoạn dương kiếm vũ hoàn toàn bất đồng.

Mọi người ngửi được mùi ngon, hát hò khen ngợi màn biểu diễn kiếm thuật tuyệt vời. Lúc này, một thiếu niên đầu đội đấu lạp* trà trộn vào trong đám người, ánh mắt dưới đấu lạp bắn ra quang mang lạnh như bang, xa xa oán hận nhìn chằm chằm Hạ Hầu Huân, tay nắm bội kiếm không tự giác buộc chặt.

*nón, mũ

Màn biểu diễn kiếm thuật kết thúc, nhóm nô bộc dâng rượu và thức ăn, Mai trang chủ mang theo thê nhi đi xuống mời rượu, quang cảnh nhất thời phi thường náo nhiệt.

Trong suốt yến hội Vân Thiều Lỗi như ngồi trên bàn chông, chỉ mong yến hội mau kết thúc. Sau khi kính Mai trang chủ một ly, hắn mang theo Phượng Du Lâm trước rời đi.

Hạ Hầu Huân nhìn chăm chú nhất cử nhất động của hắn. Bọn họ vừa đi, Hạ Hầu Huân nhẹ nhàng nháy mắt, thuộc hạ phía sau gã lập tức hiểu ý mà cùng rời đi.

Hạ Hầu Huân uống một ngụm rượu, bên miệng tràn ra mỉm cười đắc ý.

Vân Thiều Lỗi kéo Phượng Du Lâm theo đường cũ trở về phòng, thời điểm đi ngang qua phiến hoa viên nhỏ bỗng nghe thấy tiếng kêu ——

“Cứu mạng a! Người đâu a!”

Hai người dừng bước, kinh ngạc nhìn thấy một hắc y nhân đang lôi kéo xiêm y của một nô tỳ, ý đồ kinh bạc. Nô tỳ một bên phản kháng một bên kêu cứu:

“Ai đó làm ơn! Cứu ta a!”

“Dừng tay!” Vân Thiều Lỗi không kịp ngẫm nghĩ nữa, nhảy đến trước mặt bọn họ. Hắn đang muốn đẩy hắc y nhân kia ra, nô tỳ kia thình lình lách ra phía sau lưng hắn, nhanh chóng điểm trụ huyệt vị!

“Ngươi…”

Vân Thiều Lỗi bị điểm huyệt, nô tỳ kia giảo hoạt cười, nhanh chóng phóng về phía Phượng Du Lâm.

“Lâm nhi chạy mau!” Vân Thiều Lỗi khàn hô.

Sự tình xảy ra quá bất ngờ, Phượng Du Lâm còn chưa phản ứng kịp, nghe được Vân Thiều Lỗi quát to “Chạy mau”, y phản xạ có điều kiện nhanh chân bỏ chạy.

“Tiểu tử kia đứng lại!”

Hắc y nam tử rút ra đại đao đặt lên cổ Vân Thiều Lỗi, Phượng Du Lâm quay đầu nhìn thấy thì dừng lại.

“Lâm nhi!” Vân Thiều Lỗi gầm gừ, “Chạy mau!!”

Phượng Du Lâm nhìn cương đao đặt trên cổ hắn, đỏ mắt lắc đầu. Nô tỳ kia tận dụng thời cơ lập tức nhảy qua bắt y. Phượng Du Lâm giãy dụa, nô tỳ lấy khăn tay bịt mũi cùng miệng y. Phượng Du Lâm hắt xì mấy cái rồi ngất xỉu.

“Lâm nhi——!!” Vân Thiều Lỗi lửa giận công tâm, vận nội lực bức mở huyệt đạo.

Hắc y nhân nhanh tay lẹ mắt đánh xuống một đao, Vân Thiều Lỗi hai mắt bốc hỏa, tay không ngăn lại một đao, ngón tay cứng rắn dung lực bẽ gãy một đoạn đao!

Hắc y nhân trong lúc trợn mắt há mồm liền bị đá bay.

Vân Thiều Lỗi phóng tới phía ả nô tỳ giả, đối phương vung tay, ám khí hình thoi bay vụt lại đây, Vân Thiều Lỗi dùng kiếm ngăn trở. Bỗng nhiên một tên hắc y nhân nấp ở gần đó nhảy ra, lợi dụng thời cơ hai người đánh nhau liền ôm Phượng Du Lâm đang hôn mê bỏ chạy.

Vân Thiều Lỗi muốn đi qua cứu thì bị ả nô tỳ chặn lại, nam tử bị đá văng lúc nãy cũng gia nhập cuộc chiến.

“Lâm nhi! Lâm nhi!” Vân Thiều Lỗi vừa đánh vừa lo lắng kêu to, Phượng Du Lâm bị hắc y nhân khiêng trên vai, hai chân lấy đà nhảy lên theo nóc nhà đào tẩu.

Vân Thiều Lỗi tức đến khó thở, giận dữ đánh ra song chưởng, hai địch nhân nhất thời nội thương, miệng phun ra máu tươi. Vân Thiều Lỗi cấp tốc nhảy lên mái nhà, nhưng hắc y nhân đã sớm vô tung vô ảnh. Vân Thiều Lỗi tức giận đến khớp hàm run lên, hắn ảo nảo đánh một quyền lên mái nhà, rầm rầm một trận, mái ngói toàn bộ dập nát!

“Đáng giân!! Đáng giận!!” Hắn điên cuồng đấm lên nóc nhà, gạch ngói vỡ vụn cứa rách da thịt, đau đớn khiên hắn lãnh tĩnh lại một chút. Vân Thiều Lỗi nhảy xuống chạy tở lại yến hội——

——————————

Tác giả: chương sau rốt cục cũng đến phiên anh hung cứu mỹ nhân ~~ Tiểu mỹ nhân nhi có hay không lấy thân báo đáp nha ~~~ Ngộ không biết đâu không biết đâu ~~ Ha hả~~

——————————

Hạ.

Vân Thiều Lỗi gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, ở trong phòng đi qua đi lại.

Sau khi hắc y nhân kia biến mất, hắn hỏa tốc chạy về yến hội thính tìm Hạ Hầu Huân —— nhất định là do gã bày trò! Nhưng đối phương đã sớm có chuẩn bị, trước khi bị Vân Thiều Lỗi khởi binh vấn tội đã chơi trò kim thiền thoát xác*. Vân Thiều Lỗi trong đầu trống rỗng, vô kế khả thi, chỉ có thể cuầ Mai trang chủ ứng cứu. Mai trang chủ ngại cùng Hạ Hầu Huân có giao dịch kim tiền liền nhẹ nhàng cự tuyệt! Trái lại còn hỏi hắn dựa vào đâu chứng tỏ là do Hạ Hầu Huân làm? Vân Thiều Lỗi không có chứng cớ, hai tên đồng lõa đã bị hắn đả thương đoạn khí, chết không có đối chứng. Hắn tức giận không chịu nổi, may mắn Mai Sĩ Hoa ra tay tương trợ, hứa sẽ phái gia đinh ra ngoài điều tra, Mai trang chủ cũng e ngại đắc tội Vân Thiều Lỗi, xem như đồng ý.

*金蝉脱壳: Ve sầu lột xác. Một trong 36 kế binh pháp Tôn Tử. Đọc thêm tại đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Ba_m%C6%B0%C6%A1i_s%C3%A1u_k%E1%BA%BF

Mai Sĩ Hoa không đành lòng nhìn bộ dạng bối rối của Vân Thiều Lỗi, an ủi:

“Đại ca, ngươi đừng lo lắng, đại tẩu sẽ không có việc gì.”

“Cứ tiếp tục như vậy tính mạng Lâm nhi liền khó giữ được!” Vân Thiều Lỗi ngập đầy hỏa khí rống to, một quyền đánh lên mặt bàn, Mai Sĩ Hoa kinh hồn táng đảm nhìn mặt bàn bằng đá hoa cương xuất hiện vết nứt.

“Đại ca, hắc y nhân kia chỉ bắt cóc đại tẩu chứng tỏ mục đính của bọn họ không phải thương tổn tánh mạng nàng.” Mai Sĩ Hoa phân tích.

“Như thế nào lại không thương tổn tánh mạng?!” Dưới tình thế cấp bách, Vân Thiều Lỗi nói ra chân tướng chuyện của Nhị vương phi cùng Phượng Du Lâm. Mai Sĩ Hoa ngây người một lát mới quanh co nói rằng:

“Đại ca… Nếu mục đích của bọn họ là mưu hại đại tẩu, vì cái gì lúc ấy không động thủ?”

Vân Thiều Lỗi thầm nghĩ điều này có lý, vì thế không nói gì, Mai Sĩ Hoa lại nói:

“Hơn nữa, ngươi vừa mới nói kỳ thật đại tẩu là nam nhi…”

“Thì tính sao?”

Mai Sĩ Hoa thật cẩn thận nói:

“Ta không phải từng nói Hạ Hầu Huân hảo nam phong sao…? Hơn nữa ‘đại tẩu’ lại là…”

“…” Vân Thiều Lỗi biết ý tứ của gã, khuôn mặt tuấn tú lập tức đen sì như Bao Công.

Mai Sĩ Hoa thấy trên người hắn phát ra sát khí đáng sợ khiến người ta chỉ muốn chạy trối chết, gã liên thanh giảng giải:

“Ta cũng chỉ là đoán… Không nhất định là thật…”

“Nếu gã dám đối Lâm nhi làm gì…” Trán Vân Thiều Lỗi nổi lên gân xanh, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, “Ta tuyệt đối sẽ đem gã bằm thây vạn đoạn…!!”

Nhìn khuôn mặt y như Diêm La của Vân Thiều Lỗi, Mai Sĩ Hoa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm than mình may mắn vô cùng đã không chọc tới hắn.

Lúc này, ngoài cửa có người hầu thông báo:

“Thiếu gia, có người tự xưng là sư đề Vân đại gia cầu kiến.”

“Sư đệ?” Vân Thiều Lỗi cùng Mai Sĩ Hoa hai mặt nhìn nhau, người hầu bổ sung:

“Y nói có tin tức của Vân phu nhân…”

Vừa dứt lời, Vân Thiều Lỗi lập tức đẩy cửa ra.

“Cho y tiến vào!”

Đợi một hồi, một thiếu niên đội đấu lạp tiến vào, y tháo mũ xuống, làm lộ ra khuôn mặt băng tuyết lãnh diễm.

“Miêu sư đềj?” Vân Thiều Lỗi nhận ra y là đồ đề của Thân Đồ Bách Nho, người đã từng truyền tin cho hắn, Miêu Tuyết Khanh!

“Vân sư huynh, đã lâu.” Miêu Tuyết khanh thản nhiên chào hỏi, khuôn mặt xinh đẹp trước sau như một không cười.

Bởi vì Thân Đồ Bách Nho cũng là nghi phạm trong vụ tiết lộ bí tịch, đối mặt Miêu Tuyết Khanh, Vân Thiều Lỗi theo bản năng phòng bị, bất quá hiện tại quan trọng nhất là ——

“Miêu sư đệ, ngươi nói ngươi biết tin tức của Lâm nhi là sao?”

Miêu Tuyết Khanh nói:

“Ta theo dõi Hạ Hầu Huân tới biệt viện, phát hiện thủ hạ của hắn đem một đứa nhỏ hôn mê đưa vào phòng gã, nếu không sai, đó hẳn là ‘phu nhân’ của sư huynh ngài.”

Vân Thiều Lỗi không để ý tới y vì sao lại theo dõi Hạ Hầu Huân, chính là vừa nghe đến “đưa vào phòng” mặt liền lập tức thau đổi, Mai Sĩ Hoa bên cạnh xen mồm:

“Vậy sao ngươi không cứu y ra luôn?”

Miêu Tuyết Khanh lạnh lùng liếc gã một cái.

“Chỗ đó canh phòng sâm nghiêm, một mình ta vô pháp cứu người.”

“Đại ca, nếu đã biết chỗ của Hạ Hầu Huân, chúng ta lập tức đi cứu đại tẩu đi.” Mai Sĩ Hoa nói.

“Việc này không thể chậm trễ.” Vân Thiều Lỗi dứt lời liền phóng ra ngoài, Mai Sĩ Hoa không biết làm thể nào can ngăn lại.

“Đại ca! Ngươi không cần xúc động như vậy, việc này phải lập kế hoạch tỉ mỉ kỹ càng mới được!”

Miêu Tuyết Khanh phụ họa”

“Hạ Hầu Huân tâm tư Kỹ càng, bên cạnh đều là cao thủ dục độc, ngươi tùy tiện xông vào sẽ không như mong muốn.”

“Đúng vậy, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn a.”

Được bọn họ khuyên nhủ, Vân Thiều Lỗi cuối cùng lãnh tĩnh trở lại. Hắn quay trở lại phòng, cùng bọn họ thương thảo kế hoạch.

Phượng Du Lâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh sa mạn xa lạ, ánh nến cách một tầng sa bố chiếu vào. Y chống thân mình ngồi dậy, phát hiện trên người chỉ khoác một cái áo lông mỏng đơn bạc. Quần áo mỏng manh đến mức có thể mơ hồ nhìn ra thân hình tuyết trắng bên dưới. Y thở hốc vì kinh ngạc, vội vàng kéo đệm chăn bao trụ chính mình.

“Ngươi tỉnh?” Một đạo nam thanh trầm thấp truyền đến, Phượng Du Lâm nghe thấy thanh âm xa lạ, vội vàn đem mình bọc thành cái kén lui vào góc giường.

Hạ Hầu Huân vén màn, ngồi ở mép giường. Gã nghiền ngẫm mà ngắm nhìn con mồi nhỏ đem mình bao kín không kẽ hở, chỉ lộ ra một đôi ngươi tràn đầy hoảng sợ.

Phượng Du Lâm biết đối phương không có hảo ý, y sống chết lui về phía sau, hận không thể hòa làm một với vách tường phía sau.

“Ngươi kêu Lâm nhi phải không?” Hạ Hầu Huân mỉm cười trêu ghẹo, nhẹ phe phảy chiết phiến.

Từng đợt hương khí theo chiết phiến nhẹ nhàng bay ra, cái mũi Phượng Du Lâm bỗng nhiên ngứa ngứa, không thể khống chế đánh mấy cái ——

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!…”

Y vội vàng bưng kín mũi, cảnh giác xem xét đối phương.

Hạ Hầu Huân nheo mắt lại, ba một cái thu hồi chiết phiến.

“Ngươi mẫn cảm với cái này?”

Chiết phiến của Hạ Hầu Huân cũng không giống cây quạt bình thường, chuôi của chiết phiến này được tẩm một loại mê hương đạc chế, mê hương có thể theo chiết phiến lắc lư phiêu tán trong không khí. Người ngửi quen sẽ cảm thấy vui vẻ thoải mái, còn không thì cả người sẽ tứ chi vô lực, tâm trí mê loạn.

Hạ Hầu Huân hảo nam sắc nhưng lại không thích cường bạo, bạn giường của gã đều là trăm y ngàn thuận, bất quá ngẫu nhiên cũng gặp một vài phản kháng, lúc này chiết phiến liền phát huy công dụng. Nhưng tình huống đối phương như bây giờ là lần đầu tiên gặp.

Phượng Du Lâm không biết bí mật của chiết phiến, y chỉ một lòng cầu nguyện Vân Thiều Lỗi mau mau tới cứu mình, Hạ Hầu Huân đối y nói cái gì cũng đều như gió thổi qua tai. Y cự tuyệt cùng đối phương giao lưu, dứt khoát kéo chăn che khuất luôn ánh mắt. Hạ Hầu Huân nhìn hành động trẻ con của y, bất giác bật cười.

“Thật thú vị nha… Ta thật lâu chưa gặp được ‘món đồ chơi’ đặc biệt như vậy…”

Gã thăm dò tính kéo xuống “ngoại bì” trên người Phượng Du Lâm, người sau dường như muốn cùng gã phân cao thấp, liều mạng bọc chặt chính mình. Nhưng khí lực của Hạ Hầu Huân há y có thể chống lại? Đối phương thủ đoạn dùng chút lực —— chăn liền bị xốc lên.

“A…” Phượng Du Lâm vươn tay muốn bắt, chăn đã bị ném xuống mặt đất.

Hai bàn tay xấu xa lập tức di động trên người y, Phượng Du Lâm thét lên chói tai, ra sức đẩy gã ra. Hạ Hầu Huân cách sa y một phen bắt lấy song châu hồng nhạt trước ngực xoa nắn, Phượng Du Lâm không hề khoái cảm, chỉ cảm thấy ghê tởm cùng đau đớn, y kêu khóc dụng sức đẩy đôi tay tội ác kia.

“Mạc dù là người câm, bất quá tiếng kêu nghe thật đúng là mê người…” Hạ Hầu Huân tà cười, ngày càng quá đáng đem tay chuyển tới khóa hạ mẫn cảm của đối phương. Phượng Du Lâm sống chết phản kháng, nội tâm không ngừng kêu: Vân đại ca mau tới cứu ta! Mau tới cứu ta!

Y không muốn để lộ biểu hiện yếu đuối, nhưng nước mắt chính là không khống chế được rơi xuống.

Ghê tởm! Không được đụng ta! Vân đại ca mau tới a!

Y cảm thấy chính mình cơ hồ kêu ra tiếng.

Bỗng nhiên trên nóc nhà vang lên một trận tiếng chân rất nhỏ, Hạ Hầu Huân đang chuyên tâm khiêu khích Phượng Du Lâm lập tức ngừng tay, dỏng tai lên nghe——

“Hô… Hô…” Phượng Du Lâm thở hồng hộc, nước mắt lưng tròng lô kéo quần áo trên người.

Người trên nóc nhà khinh công rất cao, cơ hồ chỉ nghe được tiếng mũi chân khẽ chạm mái ngói. Hạ Hầu Huân lập tức biết lai giả bất thiện.*

“Người đâu! Lên nóc nhà nhìn xem!” Gã hô.

Thủ vệ ngoài cửa ứng thanh, nhanh chóng trèo lên mái nhà, bên trên truyền đến tiếng đánh nhau, rất nhanh hai thị vệ kêu thảm ngã từ trên nóc nhà xuống.

Tiếp viện lục tục kéo đến cũng lần lượt bị đánh bại.

Xem ra đối phương đã có chuẩn bị dến đây.

Hạ Hầu Huân hưng trí, hắn đứng dậy phân phó:

“Người tới, trông chừng y cẩn thận!”

Hai thị vệ lập tức tiến vào canh giữ Phượng Du Lâm.

Hạ Hầu Huân xoay người nhảy lên nóc nhà, một đạo thân ảnh thon dài đứng thẳng trong ánh trăng rằm màu ngân bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.