Phượng Quy Vân

Chương 8



Thượng.

Hạ Hầu Huân quét mắt nhìn đối phương, người nọ một thân dạ hành hắc y, nửa mặt dùng một tấm vải đen che khuất, chỉ lộ ra một đôi mâu hàn băng cùng tuấn mi lay động.

Từ thân hình mà phán đoán, đây hẳn là một nam tử trẻ tuổi. Hạ Hầu Huân nhìn tứ chi thon dài cùng cặp mắt minh mâu tú mục, nhất thời sắc tâm nổi lên, muốn nhìn thấy chân diện mục của đối phương.

Người bịt mặt thấy Hạ Hầu Huân, hai mắt lập tức bắn ra hàn quang, không nói hai lời liền huy kiếm. Hạ Hầu Huân tay không tấc sắt, chỉ có một cấy chiết phiến lúc nào cũng không rời bên người. Nhưng ngoại nhân không hề biết rằng chuôi quạt giấy này mới là chính là cũ khí lợi hại nhất của gã, đao thương bình thường khó có thể sánh bằng.

Người bịt mặt kiếm pháp sắc bén chiêu chiêu đoạt mệnh, Hạ Hầu Huân dùng chiết phiến ngăn lại đường kiếm, tiêu sái tránh né.

Song phương đấu qua vài hiệp, người bịt mặt rất nhannh phát hiện ra Hạ Hầu Huân vẫn luôn không có công kích y, chỉ thoải mái nghiêng người né tránh công kích. Hơn nữa tay trái của gã còn chưa hề động quam chỉ có tay phải cầm quạt giấy ngăn cản.

Bớt khinh thường người!

Trong lòng y rống một tiếng, công kích sử xuất ngày càng sắc bén dày đặc.

Một bóng người ẩn núp trên đại thụ đối diện nóc nhà, gã lo lắng nhìn hai người đối chọi, trong miệng niệm niệm:

“Mau đánh bại hắn! Đánh bên trái a! A… Chuyển sang bên phải!”

Người này đúng là anh em kết nghĩa của Vân Thiều Lỗi, Mai Sĩ Hoa, người bịt mặt là sư đệ Miêu Tuyết Khanh, ba người bọn họ sau khi chuẩn bị chu đáo liền xâm nhập vào đầm rồng hang hổ cứu người.

Miêu Tuyết Khanh cùng Hạ Hầu Huân thực lực cách xa. Người trước biết, một khi đối thủ phản kích chính mình tuyệt không có thực lực chống cự, Hạ Hầu Huân giờ phút này bất quá là đang hưởng thụ lạc thú trêu đùa mà thôi. Miêu Tuyết Khanh trong lòng có chút căm tức, bất quá chính mình tới đây không phải muốn cùng Hạ Hầu Huân quyết chiến sinh tử. Chủ ý vừa chuyển, y bỗng nhiên xoay người nhảy xuống nóc nhà.

“Chạy đằng nào!” Hạ Hầu Huân đuổi sát theo sau, Miêu Tuyết Khanh dẫn gã chạy xa khỏi tòa trạch giam Phượng Du Lâm, Mai Sĩ Hoa trốn ở trên cây cũng bám theo họ.

Lại nói đến Phượng Du Lâm trong phòng, sau khi Hạ Hầu Huân rời đi y liền nơm nớp lo sợ mà cuộn mình trên giường. Trên nóc nhà rầm rầm loạn hưởng, tiếp nhìn thấy hai bóng người nhảy xuống phía trước cửa sổ, một trước một sau chạy đi xa xa.

Còn chưa yên được một khắc, cửa phòng đột nhiên bị đá văng, thị về của Hạ Hầu Huân lập tức cầm đao chạy ra. Phượng Du Lâm còn chưa nhìn kỹ, mấy trận đao quang kiểm ảnh đi qua, hai tên thị vệ kêu lên rồi ngã xuống.

“Lâm nhi!” Người xông tới đúng là Vân Thiều Lỗi, hắn tiến lên, cái miệng nhỏ nhắn của Phượng Du Lâm giật mình mà khẽ nhếch, lập tức nhảy xuống giường nhào vào ngực của hắn.

“”Không có việc gì... Không có việc gì...” Vân Thiều Lỗi như nhặt được chí bảo mà ôm chặt y, Phượng Du Lâm nước mắt lưng tròng oa trong lòng ngực của hắn gật đầu, một lần nữa được ở trong lồng ngực thân quên khiến y kích động muốn khóc.

“Đi thôi.” Vân Thiều Lỗi kéo y chạy ra bên ngoài, này vừa hay nhìn thấy y sam đơn bạc trên người Phượng Du Lâm, kia lụa trắng cơ hồ trong suốt phủ trên thân hình Phượng Du Lâm, bả vai mảnh khảnh cùng nhũ châu phần hồng như ẩn như hiện.

Xoang mũi nóng lên, Vân Thiều Lỗi dù dục hỏa công tâm nhưng lập tức ý thức được đống y phục này là ai để cho y mặc, lửa giận rất nhanh che lấp dục vọng.

“Tên khốn kia dám để ngươi mặc loại quần áo này?!”

Phượng Du Lâm cho rằng hắn lại sinh khí, cái mũi vì sợ mà sụt sịt. Vân Thiều Lỗi vừa thấy hốc mắt y hồng hồng, trong lòng vừa yêu vừa thương, nhanh chóng ôn nhu an ủi vài câu rồi dùng áo khoác ôm lấy y chạy ra ngoài.

Đại bộ phận thị vệ trong biệt viện Hạ Hầu Huân đều đi vây khốn Miêu Tuyết Khanh, Vân Thiều Lỗi thuận lợi dọc theo tường vây rời đi, bên ngoài đã có hai con ngựa chờ sẵn.

Miêu Tuyết Khanh cùng Hạ Hầu Huân vừa đánh vừa chạy, rất nhanh đánh tới một nơi trống trải trong viện. Thủ hạ của Hạ Hầu Huân làm thành bốn bức tường, đem hai người vây tại chính giữa. Mai Sĩ Hoa núp trong lùm cây nhìn tình huống không sai biệt lắm, vội lấy từ trong lòng ra cái ná cao su——

Miêu Tuyết Khanh không địch lại số đông đành phải phi thân nhảy lên nóc nhà. Hạ Hầu Huân chưa nhìn thấy chân diện mục của y thề không bỏ cuộc, cũng theo đó phi thân đuổi theo.

Gia hỏa chết tiết bám riết không buông!

Đôi mắt đẹp giận dữ trừng lại, huy kiếm đâm qua, Hạ Hầu Huân dùng chiết phiến hóa giải kiếm phong, tay trái bỗng nhiên hóa thành linh xà vung đến trước mặt Miêu Tuyết Khanh. Miêu Tuyết Khanh chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh, miếng vải đen đã bị xé xuống!

Y hốt hoảng che mặt chạy trốn.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn khiến Hạ Hầu Huân ngơ ngẩn.

Chính là lúc này! Mai Sĩ Hoa kéo căng dây cao su, nhắm mục tiêu, một viên đạn khói phá không bắn ra, chuẩn xác nổ tung trước mặt Hạ Hầu Huân.

Sương khói che khuất tầm mắt mọi người, Miêu Tuyết Khanh nhân cơ hội tẩu thoát.

“Chủ nhân!”

“Chủ nhân!”

“Tên kia còn có đồng đảng!”

Bên dưới la hét ầm ĩ, một số ít chủ động đi tìm Mai Sĩ Hoa. Sương khói dần dần tản đi, trên nóc nhà chỉ còn Hạ Hầu Huân đang đứng.

“Chủ nhân! Tiểu gia hỏa kia đã bị người cứu đi!” Bộ hạ chạy tới sốt ruột báo cáo, Hạ Hầu Huân mắt điếc tai ngơ, tinh tế thưởng thức cái liếc mắt kinh hồng vừa rồi—— Dung nhan kia tựa như bạch mai lãnh diễm giữa trời đông giá rét.

Gã đã từng gặp qua vô số khuôn mặt xinh đẹp, nhưng chưa có người nào có thể đánh sâu vào tâm trí gã như vậy. Một ngọn lửa ham muốn khác biệt trong dĩ vãng nổi lên trong lồng ngực Hạ Hầu Huân, gã đem vải dệt dán tại trên môi, lẩm bẩm nói:

“Mặc kệ ngươi là ai… Ngươi đều trốn không thoát đâu…”

Vân Thiều Lỗi mang theo Phượng Du Lâm ra roi thúc ngựa trở lại Mai Lan sơn trang, Mai Sĩ Hoa cùng Miêu Tuyết Khanh sau đó cũng trở lại.

Vừa mới xuống ngựa, Vân Thiều Lỗi liền khẩn cấp ôm Phượng Du Lâm vào trong ngực, Phượng Du Lâm cũng quyến luyến dựa vào trước ngực hắn. Mai Sĩ Hoa không quen nhìn bọn họ âu yếm mần mũi, nói thầm:

“Muốn ôm thì về phòng mà ôm…”

Vân Thiều Lỗi ngập chìm trong vui sướng hoàn toàn không để ngoại nhân vào trong mắt. chỉ lo lo đang cầm Phượng Du Lâm khuôn mặt nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ:

“Ngươi không có bị thương chứ?”

Phượng Du Lâm nhu thuận lắc đầu, Vân Thiều Lỗi yêu thương dâng trào, nói liên miên “Ta về sau sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi” rồi “Loại sự tình này sẽ không xảy ra nữa” linh tinh.

Mai Sĩ Hoa chịu không nổi muốn nôn, đành phải nhắc khé bọn họ mau về phòng. Miêu Tuyết Khanh bên cạnh lần đầu tiên nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa tình nhân, y kinh ngạc nhìn hai người, khuôn mặt băng sương bày ra biểu tình phức tạp.

Mùi mẫn đủ rồi, Vân Thiều Lỗi mới hướng Mai Sĩ Hoa cảm tạ, dắt Phượng Du Lâm về phòng.

“Ngươi muốn đi nghỉ không, ta an bài một gian phòng cho ngươi?”

Hai người đi rồi, Mai Sĩ Hoa hỏi Miêu Tuyết Khanh, người sau lãnh đạm lắc đầu:

“Không cần, ta phải đi.”

“Gì? Ngươi không cùng Vân đại ca cáo biệt hả?”

“Không được. Thỉnh ngươi chuyển lời giúp ta, cáo từ.” Miêu Tuyết Khanh kiệm lời như vàng, một chữ không thừa, dứt lời liền xoay người lên ngựa.

*惜言如金 (tích ngôn như kim): chuyển thành như vầy cho nó quen thuộc = v =

“Cáo từ…”

Mai Sĩ Hoa ngơ ngác nhìn thân ảnh giá mã rời xa.

Phượng Du Lâm bị Vân Thiều Lỗi kéo về phòng, của đóng lại là nụ hôn nồng nhiệt hạ xuống. Có kinh nghiệm lần trước, Phượng Du Lâm lúc này không còn phản cảm. Tay y không kìm nổi mà đặt lên bả vai Vân Thiều Lỗi, cũng phối hợp mà nhắm mắt lại.

“Tên khốn kia không làm chuyện này với ngươi đi…” Hắn thừa dịp hai đôi môi tách ra khe hở, thở hổn hển hỏi, sau đó vừa lòng nhìn Phượng Du Lâm lắc đầu phủ nhận.

Vân Thiều Lỗi cởi áo khoác Phượng Du Lâm, đại chưởng trực tiếp tham tiến bên trong nội y âu yếm da thịt của y, Phượng Du Lâm nhẹ giọng rên rỉ.

“Kia như này sao? Hắn đối với ngươi đã làm gì…?”

Phượng Du Lâm nghĩ nghĩ, lắc đầu, tiếp lại gật đầu, Vân Thiều Lỗi rất là khẩn trương.

“Rốt cuộc là có hay không?”

Phượng Du Lâm nghĩ, Hạ Hầu Huân lúc ấy sờ y là cách một tầng áo, kia có tính là “giống nhau” không nhỉ? Y còn đang lo lắng, Vân Thiều Lỗi đã gần như vội vàng lột bỏ y phục của y kiểm tra rồi.

“Ách?” Phượng Du Lâm không nắm được trọng điểm.

Vân Thiều Lỗi cẩn thận xem kỹ toàn thân hắn, nhìn nhìn phía trước lại nhòm nhòm trái phải, phát hiện toàn thân Phượng Du Lâm trắng nõn không có một dấu hôn nào, hắn mới thả lỏng một hơi. Hắn để đối phương nằm ngửa, cùng cái mũi của y dán tại một chỗ.

“Lâm nhi…” Vân Thiều Lỗi mấp máy, khẽ hôn bờ môi y. Phượng Du Lâm toàn thân trần trụi cùng hắn dán thành một khối, vải y phục lơ đãng ma xát đầu v* mẫn cảm của y, khiến y thấp giọng thở dốc.

“Làm sao vậy?” Vân Thiều Lỗi vừa nhấc mắt đã bị tiểu thực quả trước ngực hấp dẫn lực chú ý. Hắn liếm liếm môi, không nhịn được vươn tay ngắt một viên, Phượng Du Lâm kinh suyễn.

“Ngươi có cảm giác…?”

Trước bị Hạ Hầu Huân đụng vào chỉ có cảm giác ghê tởm, Phượng Du Lâm giờ phút này lại cảm thấy một trận khoái cảm tê dại cùng đau đớn từ đầu v* truyền đến. Y mắc cỡ đỏ mặt, không được tự nhiên mà quay đầu đi. Lần này Vân Thiều Lỗi đồng thời nắm song châu, nhẹ nhàng mà chuyển động, cảm thụ chúng nó từ từ cứng rắn.

“Ân…” Phượng Du Lâm mang thanh âm dục cự còn ngênh, Vân Thiều Lỗi vừa nghe lập tức dục hỏa phun trào, há mồm ngậm lấy. Hắn hấp hút liếm lộng, đầu lưỡi cùng thân thể giao triền phát ra tiếng vang chậc chậc.

“Ân a… A…” Phượng Du Lâm bắt lấy đầu hắn, vặn vẹo thân hình.

Vân Thiều Lỗi hôn dọc theo bộ ngực bằng phẳng, thân hình Phượng Du Lâm trắng trẻo lóe điểm điểm thủy quang. Cảm giác đầu lưỡi ấm áp tiến đến bụng dưới, Phượng Du Lâm giật mình, vội vàng muốn đem hắn đẩy ra. Vân Thiều Lỗi cố chấp tiếp tục hôn xuống, không chút do dự hấp trụ nam căn y…

Phượng Du Lâm cơ hồ thét thành tiếng. Hắn… hắn như thế nào có thể dùng miệng ăn nơi đó? Thực bẩn! Phượng Du Lâm liều mạng giãy dụa, vừa đấm vừa đánh, Vân Thiều Lỗi mở miệng hơi hơi dùng sức, Phượng Du Lâm kêu lên rồi mềm nhũn.

Vân Thiều Lỗi nhả ra đổi thành dùng tay bộ lộng, hắn ôn nhu trấn an tâm tình của y.

“Lâm nhi… Không phải sợ… Không có gì phải xấu hổ.”

Phượng Du Lâm dần dần thả lỏng, y hút hút cái mũi, cố nhịn xuống không khóc.

“Không cần sợ, ta sẽ dạy ngươi……” Vân Thiều Lỗi đẩy nhanh tốc độ, khoái cảm xa lạ thổi quét toàn thân Phượng Du Lâm, y cố nén tiếng rên rỉ, hơi thở dồn dập.

Vân Thiều Lỗi không định lập tức chiếm lấy y, nhưng vẫn muốn để Phượng Du Lâm làm quen một chút với tình sự.

“Ân… ân…” Phượng Du Lâm cắn chặt răng, nhưng thanh âm vẫn không kìm nén được thoát ra. Tay Vân Thiều Lỗi càng động càng nhanh, tiểu bổng lần đầu nếm trải sự đời rất nhanh tới đỉnh, ma sát nhiệt độ cao gần như thiêu đốt.

Nóng quá… Sắp chết…

Đây là cảm giác gì? Vì sao lại như vậy?

Phượng Du Lâm khó chịu cong thắt lưng, mông nhỏ không khống chế được mà lắc lư.

“A…”Một trận đầu váng mắt hoa, toàn thân co rút, Phượng Du Lâm thuận theo dục vọng phóng thích lên tới đỉnh…

——————————

Ta lần trước lầm~~ Còn 3 chương nữa mới kết thúc~~ Ngẫu bò a bò a ~~

P/s: Tiểu Vân rốt cục ăn đậu hũ thành công. Lại đào hố liên tục rồi~~

Hạ.

“Lâm nhi, ăn thử món lê muối giòn này đi, ngon lắm.” Vân Thiều Lỗi săn sóc đặt đĩa lê trước mặt Phượng Du Lâm. Người sau giương mắt nhìn hắn một chút, hai gò má lập tức ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Vân Thiều Lỗi thấy y không động, hỏi:

“Ngươi không vui sao?”

Phượng Du Lâm nhanh chóng lắc đầu, lấy đũa gắp thử một miếng.

Tuy rằng đại hội thử kiếm còn chưa kết thúc, nhưng vì phòng ngừa “Độc Phiến Môn” lại đến trộm người, buổi sáng Vân Thiều Lỗi liền mang Phượng Du Lâm rời khỏi Cận Châu thành. Bây giờ là giữa trưa, hai người tạm nghỉ chân ở một quán trà nhỏ ven đường.

“Còn món này nữa, là mơ chua ngọt.” Vân Thiều Lỗi đem đồ ăn vặt Phượng Du Lâm thihs bày hết lên bàn.

Phượng Du Lâm cúi bả vai, ánh mắt nhìn chằm chằm đầu gồi, chỉ ngồi đó mà không ăn. Vân Thiều Lỗi tâm tư tỉ mỉ rất nhanh phát hiện Phượng Du Lâm vẫn luôn không nhìn thẳng vào hắn, nếu không cẩn thận chạm phải liền nhanh chóng xoay đầu đi. Hắn nhẹ nhàng nhướng mày, rõ ràng đối phương đang sợ hãi.

Xem ra chuyện mình làm ngày hôm qua hơi quá, vật nhỏ nhát gan này nhất định bị dọa rồi? Bất quá Vân Thiều Lỗi cũng không hối hận, Lâm nhi là người của hắn, một ngày nào đó hắn sẽ hoàn toàn chiếm hữu y. Loại chuyện ngày hôm qua hắn sẽ tiếp tục thực hiện, bất quá sẽ tuần tự từng bước một, tận lực không dọa sợ Lâm nhi…

“Lâm nhi.” Hắn ôn nhu gọi.

Phượng Du Lâm thấp thấp giọng đáp “Ân?”

“Ngẩng đầu lên.”

Phượng Du Lâm không dám không nghe, chầm chậm đe cổ duỗi thẳng. Vân Thiều Lỗi nhu tình như nước mà cười, vươn tay nhẹ lau khóe miệng dính nước bọt của y.

“Nhìn ngươi này đầy miệng dính bẩn.”

Phượng Du Lâm khuôn mặt như bị hỏa thiêu, dại ra nửa ngày mới vội vàng cúi đầu, mị thái mười phần. Vân Thiều Lỗi xem ở trong mắt yêu ở trong lòng, càng thêm sủng nịch mà mỉm cười.

Bọn họ nghỉ ngơi rồi tiếp tục lên đường. Sau khi rời quán trà phải đi qua một đoạn sơn đạo, Vân Thiều Lỗi hiện giờ thập phần quý trọng thời gian cùng một chỗ với Phượng Du Lâm, không hề chạy đi thục mạng như dĩ vãng, mà là tùy ý để ngựa thong thả chạy.

Vân Thiều Lỗi thâm mật đem Phượng Du Lâm bao trong lòng, thỉnh thoảng thân thân đầu y một phát, cọ cọ cổ y một cái. Phượng Du Lâm trước kia không hiểu sự đời, không biết ý tứ hàm xúc này đó. Hiện tại trải qua nhiều chuyện như thế, trong lòng cũng hiểu một phần, không có cách nào coi như không có việc gì.

Y không ghét Vân Thiều Lỗi thân thiết với mình, nhưng cũng vô pháp tiếp thu, việc này với y mà nói vẫn thực ngượng ngùng. Phượng Du Lâm dọc theo đường đi cả người cứng ngắc không được tự nhiên.

Vân Thiều Lỗi đùa y ngày càng quá trớn, thổi khí vào tai y. Phượng Du Lâm toàn thân tê dại, sợ ngứa mà xoay xoay thân mình. Vân Thiều Lỗi ha hả cười, thậm chí còn ngậm lấy vành tai y.

“Á!” Phượng Du Lâm nhíu mày, lỗ tai đỏ bừng. Nhưng vì đang trên lưng ngựa nên trốn không thoát, chỉ có thể hừ loạn kháng nghị.

Hai người vừa đùa giỡn vừa chạy đi, nháy mắt đã qua nửa ngày, mặt trời bắt đầu lặn về phí tây. Vân Thiều Lỗi đang suy nghĩ nên dừng chân nơi nào, thình lình phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Thanh âm từ phía xa dần dần cách vị trí của Vân Thiều Lỗi ngày càng gần.

Nơi này rừng núi hoang vắng, con ngựa bỗng nhiên xuất hiện thật đáng ngờ.

Hắn lập tức cẩn thẩn kéo cương ngựa để nó đứng ở ven đường, sau đó ôm Phượng Du Lâm trèo lên đại thụ phía đối diện. Phượng Du Lâm đầy bụng nghi hoặc, cùng hắn quan sát tình hình phía dưới sơn đạo.

Không lâu sau, một người mặc áo xám cưỡi ngựa chạy tới, hắn dừng lại bên cạnh tọa kỵ của Vân Thiều Lỗi, hoang mang nhìn chung quanh. Vân Thiều Lỗi lập tức nhận ra bóng lưng của người đó, liền mang Phượng Du Lâm nhảy xuống.

Nam tử áo xám bị dọa một vố, giật mình quay đầu——

“Sĩ Hoa?” Vân Thiều Lỗi kêu tên của hắn.

Mai Sĩ Hoa xuống ngựa, lòng còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực nói:

“Đại ca, ta bị ngươi hù chết mất, làm chi mà không nói một lời liền xuất hiện…”

Phượng Du Lâm không thể tưởng được là hắn, biểu tình có chút kinh ngạc.

“Ta mới là người bị dọa.” Vân Thiều Lỗi trách cứ, “Vì sao theo dõi chúng ta?”

“Không hề, ta là muốn đi cùng hai người.”

“Đi cùng?”

Mai Sĩ Hoa dùng sức gật đầu.

“Thỉnh huynh dẫn ta tiến kinh đi!” Hắn khẩn cầu chấp tay hành lễ.

Vân Thiều Lỗi ôm Phượng Du Lâm lên ngựa, tùy ý hỏi:

“Vì cái gì?”

Mai Sĩ Hoa hấp tấp theo sau.

“Cha cư nhiên muốn ngày mai khi đại hội thử kiếm chấm dứt tuyên bố hôn lễ của ta!”

“Sao lại như thế?” Vân Thiều Lỗi lên ngựa, một bộ việc không liên quan đến mình.

Mai Sĩ Hoa vội vàng chạy về tọa kỵ của mình, vừa lên ngựa vừa nói:

“Ta không muốn cùng nữ nhân kia kết hôn a!”

“Cho nên đệ bỏ chạy?”

“Đúng vậy, nếu ta cùng huynh tiến kinh cha tuyệt đối sẽ không tìm thấy ta.”

Vân Thiều Lỗi quay đầu lại, nói:

“Ngươi trở về đi, cha mẹ ngươi sẽ lo lắng.”

“Đại ca!” Mai Sĩ Hoa không chịu, “Huynh đây không phải là định hại ta sao? Ta không thích nghe bọn họ bàì bố thú một nữ nhân mình không yêu!”

Tâm tình Mai Sĩ Hoa không hề khác lúc Vân Thiều Lỗi vừa thú Phượng Du Lâm tẹo nào, Vân Thiều Lỗi cúi đầu khẽ hôn búi tóc Phượng Du Lâm, tự giễu mà cười.

“Thế sự khó lường, chờ sau khi đệ thú thê nói không chừng liền thích nàng.”

Phượng Du Lâm tựa hồ cũng nghe hiểu ẩn ý trong đó, mẫn cảm mà ngẩng đầu. Vân Thiều Lỗi mỉm cười ngưng mắt nhìn y, y lại lập tức chấn kinh mà cúi đầu.

Mai Sĩ Hoa chưa từ bỏ ý định chạy theo phía sau bọn họ, lải nhải oán giận:

“Đại ca, xin huynh thương xót ta đi mà, mang theo ta đi, tiểu đệ cam đoan tuyệt đối không gây phiền toái cho huynh. Huynh đệ một hồi, huynh sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?”

“Ta chỉ sợ bị cha mẹ ngươi truy cứu.” Vân Thiều Lỗi biện hộ, “Nếu chậm trễ hôn nhân đại sự của đệ, đại ca lấy gì mà đền tội?”

Mai Sĩ Hoa không còn nhẫn nại cầu hắn, kích động nháo ầm lên:

“Đại ca sao huynh có thể làm như thế! Lẽ nào ta đã có người mình thích rồi còn muốn thú người khác sao?”

“Ngươi làm người ta hoài thai?” Vân Thiều Lỗi tò mò.

“Ách…” Mai Sĩ Hoa nhất thời nghẹn lời.

“Là cô nương nhà ai?” Vân Thiều Lỗi truy vấn.

Mai Sĩ Hoa vốn ngây thơ, khuôn mặt tuấn tú oanh một cái hồng rực, nói quanh co này nọ:

“Dù sao… ta không muốn thú đối tượng phụ thân an bài…”

“Sĩ Hoa, đó rốt cuộc là ai? Ta có nhận thức người đó sao?” Vân Thiều Lỗi cảm thấy kỳ quái, Phượng Du Lâm cũng vểnh tai lắng nghe.

“Ta… Không nói nữa!” Mai Sĩ Hoa dùng sức đá bụng ngựa, dẫn đầu chạy đi.

“Sĩ Hoa?”

“Cho dù huynh không đáp ứng ta vẫn muốn bám theo bọn huynh!” Mai Sĩ Hoa ở phía trước hô.

Xem ra khối ngưu bì đường* này muốn vứt cũng không xong.

*Ngưu bì đường: kẹo mè xửng, chỉ những kẻ bám dai như đỉa

Vân Thiều Lỗi thở dài một tiếng, giục ngựa đuổi kịp phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.