Phượng Tần

Chương 33



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thỉnh nương nương theo Tiểu Tương đến dục thất tắm rửa thay y phục.” Tiểu Tương nói với Phượng Tần.

“Được rồi.”

Khi dùng vãn thiện xong Lạc Quân Tường đã đi về tẩm cung của mình để mộc dục canh y (tắm rửa thay y phục), nghe Tiểu Tương nói, tối hôm nay Hoàng Thượng sẽ đến sủng hạnh mình. Nhưng mà hai chữ “sủng hạnh” này nghĩa là gì? Bản thân mình chưa có nghe qua, thế mà khi hỏi Tiểu Tương ý nghĩa hai chữ này thì Tiểu Tương lại đỏ hồng mặt nói ‘sủng hạnh’ ý là Hoàng Thượng cùng mình ngủ. Cùng Hoàng Thượng ngủ, vậy cũng thuận tiện chuyện ân ái a, Phượng Tần thầm nghĩ.

Dục thất trong Thần Hi cung rất lớn, bài trí lại xa hoa, đặc biệt là bể tắm có thể chứa được đến mười người, so với mộc dũng dùng để tắm rửa trong lãnh cung không biết hơn gấp bao nhiêu lần. Bất quá lại có thái giám, cung nữ đứng bên canh thế này, có một mình mình tắm rửa thôi mà, thật sự cần nhiều người đến xem vậy sao?

“Ách, cái này…các người đi ra ngoài đi, ta có thể tự mình tẩy rửa.” Phượng Tần gấp gáp túm lấy y phục.

“Không được, nô tài (nô tỳ) phụng mệnh tới hầu hạ nương nương, thỉnh nương nương để cho nô tài (nô tỳ) giúp người thay quần áo.” Thái giám, cung nữ ở đây hình như đã được huấn luyện trước nên đều đều nói.

Vừa nghe đến hai chữ phụng mệnh, Phượng Tần liền biết hôm nay mình thế nào cũng chạy không nổi, thái giám còn có thể tiếp nhận, dù sao mọi người cũng đều là nam nhân, chính là cung nữ…

“Tiểu Tương và Lâm Lục các người lưu lại, nhưng Nhược Sương các ngươi đi ra ngoài, thỉnh đi.”

Nhược Sương nghe xong lập tức nói: “Nương nương, người không thể trọng nam khinh nữ được, hơn nữa Tiểu Tương bọn họ là thái giám, làm sao có thể cẩn thận như cung nữ chúng ta.”

Trọng nam khinh nữ? Nghe xong Phượng Tần thiếu chút nữa thì hộc máu, không phải là vấn đề này có được hay không?

“Ta là nam nhân, các ngươi là nữ nhân, nam nữ không giống nhau không thể gần gũi a.”

Là nam nữ thụ thụ bất thân! Bất quá ngại Phượng Tần là nương nương cho nên mọi người không có vạch trần sai lầm của y.

“Không sợ nương nương, nhóm nô tỳ tiến cung đã nhiều năm như thế, có thân thể nào mà chưa từng gặp qua đâu.” Nhược Sương nói, chuyện này đương nhiên là giả rồi, Hoàng Thượng từ khi đăng cơ đến nay chỉ có duy nhất một vị nam phi là Phượng phi nương nương, Nhược Sương các nàng từng hầu hạ qua cũng chỉ có nữ nhân.

Dạng cơ thể nào cũng từng nhìn thấy! Phượng Tần nhất thời ngây người, không thể tưởng tượng được nữ nhân trong hoàng cung ở Trung Quốc cổ đại lại cởi mở đến như thế, so với tương lai còn lợi hại hơn.

Thừa lúc Phượng Tần đang ngây người, Nhược Sương với mấy người Lâm Lục trao đổi ánh mắt một chút, vọt tới trước mặt Phượng Tần, người thì giữ lấy y, người thì giúp y cởi quần áo, người thì gỡ tóc.

“A! Phi lễ a! Tiểu Tương, ngươi cũng không cứu ta!”

Tiểu Tương cười khổ nói: “Nương nương, đây là hoàng mệnh nan vi a, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”

“Nhược Sương, ngươi không được chạm nơi đó, phải nhớ ta là nam nhân a!”

…..

“Bẩm nương nương, không tẩy như vậy thì sẽ không sạch a.”

“Trước kia ta tự mình tẩy cũng rất sạch sẽ!”

“Này, nam nữ không giống nhau không thể gần gũi!”

….

Lạc Quân Tường từ Vĩnh Tường Cung trở lại liền nghe được những tiếng hét liên tiếp không dứt như vậy.

“Đây là chuyện gì? Gọi thái giám quản sự nơi này đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, người kia đã đưa Tiểu Tương đến trước mặt Lạc Quân Tường.

“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng.”

“Bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Tiểu Tương đứng lên xong, Lạc Quân Tường hỏi: “Các ngươi không phải giúp Phượng phi mộc dục canh y sao? Vì chuyện gì mà Phượng phi lại hét lớn như vậy?”

“Bẩm Hoàng Thượng, nương nương từ sau khi mất trí nhớ tới này đều tự mình tắm rửa, hôm nay nhóm nô tài phải giúp nương nương tắm rửa, nương nương cảm thấy không quen, hơn nữa nương nương nói Nhược Sương các nàng đều là nữ nhân, có ý nam nữ thụ thụ bất thân.”

Nguyên lại là không quen a. “Sau này Phượng phi muốn tự mình mộc dục thì cứ để hắn làm vậy đi.”

Tuy rằng nghe bọn họ đối thoại thì rất thú vị, nhưng y hét lớn như thế, tâm mình thật chịu không nổi.

“Dạ, Hoàng Thượng.” Hoàng Thượng vì nương nương đã nhiều lần phá lệ, xem ra Hoàng Thượng thực sự thích nương nương, những năm nương nương nhẫn nhịn trong lãnh cung thật không uổng phí.

“Ngươi đưa Tam Hoàng Tử đi nghỉ ngơi trước, đợi Phượng phi tắm rửa xong thì trực tiếp đưa hắn quay về tẩm thất.” Nói xong Lạc Quân Tường không chờ Tiểu Tương trả lời liền đi về phía tẩm thất.

Phượng Tần cuối cùng cũng ‘hưởng thụ’ xong liền đuổi tất cả cung nữ thái giám bên người đi, một mình trở về tẩm thất.

“Tất cả đều lui ra đi.” Lạc Quân Tường phân phó.

“Dạ.” Đợi tất cả những kẻ tạp vụ đi ra ngoài, Lạc Quân Tường dắt Phượng Tần đi đến trước giường.

“Cuối cùng chỉ còn chúng ta, mỗi lần chúng ta ở cùng một chỗ không có kẻ khác thì cũng bị cắt ngang.”

Phượng Tần nhẹ nhàng tựa trán vào vai Lạc Quân Tường.

“Lúc trở lại cung hôm qua, ta kể cho Tiểu Tương ngươi là nam bằng hữu của ta, Tiểu Tương nói cho ta biết chúng ta không thể ở cùng một chỗ vì ta là phi tử của Hoàng Thượng. Lúc đó ta thật sự không biết phải làm thế nào. Khi nhìn thấy ngươi ở ngự thư phòng ta thật cao hứng, cũng cao hứng khi biết ngươi là Hoàng Thượng, ta có thể không cần tách biệt với ngươi nữa, thế nhưng…” Phượng Tần ngừng lại, không biết có nên nói hay không, mình là nam nhân, nếu như lại giống nữ nhân ghen tuông thì thật có phần so đo tị nạnh…

“Thế nhưng cái gì?”

“Vợ ngươi thật nhiều.”   thumbdown (chua wa') Phượng Tần nhỏ giọng nói, Kevin lớn lên trong xã hội hiện đại với chế độ một vợ một chồng nên cảm thấy bản thân mình rất khó có thể chấp nhận được chế độ nhất phu đa thê này. Hơn nữa Lạc Quân Tường thân là Hoàng Thượng, phi tử hậu cung không phải dùng một chữ nhiều để hình dung.

“Từ sau khi Trẫm xác định tâm ý với ngươi, Trẫm không còn đến hậu cung nữa, nếu thái tử phi trước đây là ngươi, Trẫm tuyệt đối sẽ không thú thêm phi tử nào khác.”

“Hoàng Thượng, ngươi có cảm thấy ta rất ích kỷ, hay ghen không?”

“Suỵt…Tần, đừng gọi Trẫm là Hoàng Thượng nữa, gọi tên Trẫm giống như trước đây.”

Phượng Tần ngẩng đầu nhìn hắn, hai người bốn mắt tương giao. “Nhưng Tiêu công công bọn họ nói tên của Hoàng Thượng không thể gọi.”

Lạc Quân Tường vuốt ve đôi môi hồng nhuận của Phượng Tần. “Ngươi là đặc biệt, Trẫm thích ngươi gọi tên của Trẫm.”

Nói xong rất nhanh cúi đầu hôn lên dòng suối ngọt ngào kia, Phượng Tần chủ động vươn đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi của Lạc Quân Tường, tiếp xúc thân mật, nhập điềm dịch vào trong miệng mình. Lạc Quân Tường từ bị động chuyển thành chủ động dùng đầu lưỡi ôm lấy, một sợi chỉ bạc từ chỗ giao triền từ từ chảy xuống, cả người Phượng Tần tựa vào Lạc Quân Tường, đôi chân như không thể tự mình đứng vững được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.