Phượng Tần

Chương 6



Đúng rồi, Tiểu Tương, nương nương ý có phải. . . . . ?”

Tiểu Tương vừa nghe chuyện Kevin hỏi mình, có điểm kích động hỏi han: “Nương. . . . . . Nương nương, chẳng lẽ người cái gì cũng không nhớ rõ sao? !”

Vũ Nhi lẳng lặng ngồi bên cạnh Phượng Tần, nước mắt hai hàng chảy xuống, ánh mắt lớn lên vô cùng giống Phượng Tần nhìn phụ thân cùng Tiểu Tương. Có thể là vì tuổi còn nhỏ, không hiểu rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là từ lúc phụ thân tỉnh lại, nói chuyện có chút kỳ quái, cùng Tiểu Tương nói chuyện bộ dáng có điểm kích động, bất quá đối Vũ Nhi mà nói cũng không là vấn đề gì lớn, bởi vì phụ nhân yêu thương Vũ Nhi nhất giờ đã tỉnh lại .

Kevin, không đúng, hiện tại phải xưng hô hắn là Phượng Tần . Phượng Tần nhận gương trong tay Tiểu Tương, chính xác mà nói là gương đồng. ( Băng Băng không có nhớ lầm thì Trung Quốc cổ đại chỉ có dùng gương đồng ) Tuy rằng gương đồng này so với kính thủy tinh mình dùng trước đây không được rõ ràng, nhưng hắn vẫn là có thể nhìn rõ nét bộ dáng hiện tại của mình, không giống vẻ rạng rỡ ánh dương trước kia, ở đây lộ ra gương mặt tương đối thanh tú , đôi mắt to hắc bạch phân minh hết sức có thần, khiến người ta cảm nhận được một khí thế xuất trần, có thể là do hàng năm trời cư trú ở lãnh cung, làn da không tiếp xúc với mặt trời, nên dù là có nhìn qua gương đồng cũng có thể thấy làn da mình thực bạch.

“Đây. . . . . . Chính là ta sao?” Phượng Tần có điểm không thể tin nổi dùng bàn tay không cầm gương sờ sờ mặt mình, không ngờ một lần ngoài ý muốn, thế nhưng lại đưa mình đến một thế giới khác, lại còn biến thành một người khác, thật sự là khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Tiểu Tương thấy bộ dạng có chút đau khổ của Phượng Tần, không cam lòng an ủi: “Nương nương, đừng đau khổ , nói không chừng sau này sẽ dần dần khôi phục lại trí nhớ.”

“Ai! Ta không có đau khổ, Tiểu Tương, ta. . . . . . Ta bất quá là có điểm không tiếp thụ được mà thôi.”

Vũ Nhi ngồi bên cạnh thấy phụ nhân từ sau khi tỉnh lại không có đả động đến chính mình, thế là vươn bàn tay nhỏ bé kéo kéo quần áo Phượng Tần, “Phụ thân đừng lo lắng, có Vũ Nhi ở bên cạnh người, người nhất định có thể tiếp nhận rất nhanh.” Nói xong, còn vì Phượng Tần biểu lộ khuôn mặt tươi cười đáng yêu.

Vũ Nhi? Nhi tử? Đúng rồi, trong lúc hôn mê, ta nhớ rõ người kia có nhắc tới hắn có con trai. Phượng Tần nhìn Vũ Nhi có ánh mắt với mình giống nhau như đúc, cầm trong tay chiếc gương Tiểu Tương đưa cho, thật cẩn thận sờ gương mặt nhỏ nhắn của hài tử, “Vũ Nhi là nhi tử của ta?” Không thể tưởng tượng được mình mau có con đến vậy.

“Đúng vậy, Vũ Nhi là nhi tử ngoan nhất, tốt nhất, đáng yêu nhất của phụ thân.” Vũ Nhi nói.

Phượng Tần nghe Vũ Nhi trả lời xong, nhẹ nhàng lấy tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trắng trắng của Vũ Nhi cười nói: ” Nhi tử ngoan nhất, tốt nhất, đáng yêu nhất? Ai nha, Vũ Nhi thật đúng là không biết thẹn a!”

“Phụ thân, đây là sự thật, Vũ Nhi chỉ nói thật mà thôi.” Vũ Nhi không thuận theo, kháng nghị nói.

“Hảo hảo hảo, Vũ Nhi chỉ nói thật mà thôi.”

Tiểu Tương thấy Phượng Tần sau khi tỉnh lại chưa có cái gì không tốt, liền nghĩ: “Nương nương hẳn là không xảy ra chuyển gì, bất quá ta chỉ là nô tài, không thể phán đoán tốt, chi bằng hỏi nương nương xem ra còn tốt hơn.”Không biết nương nương còn có chỗ nào không thoải mái, xin hỏi nương nương có cần nô tài đi thỉnh lâm thái y đến xem không?”

“Lâm thái y? Lâm ta biết là họ, nhưng thái y là cái gì?”

Không đợi Tiểu Tương trả lời, Vũ Nhi liền giành trước nói cho Phượng Tần, “Phụ thân, thái y chính là nếu bình thường chúng ta sinh bệnh thì mới đến trị bệnh đó.”

“Nga!” Nguyên lai là thầy thuốc a, “Tiểu Tương, ta hiện tại đã khá hơn, ta nghĩ không cần đi thỉnh . Còn có chuyện nghĩ muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.