Phượng Tần

Chương 69: Phượng Tần ngoại truyện chi Tức Phụ



Chỉ cần Phượng Tần không bị Lạc Quân Tường “hành” cho đến mức không xuống giường nổi thì mỗi buổi sáng sau khi Lạc Quân Tường vào triều, Tần cũng tự thay trang phục do chính mình thiết kế - loại trang phục giống trang phục vận động hiện đại, buộc cao tóc, chạy bộ trước khi dùng bữa sáng.

Sáng hôm đó, Phượng Tần theo đúng lịch trình, chỉ phải tẩy mình thật sạch, rồi mới đổi được quần áo đi vào ngự hoa viên. Nói thật, Phượng Tần  rất thích chạy bộ trong Ngự Hoa Viên, bởi vì ngự hoa viên buổi sáng chẳng những khí hậu nhẹ nhàng khoan khoái không có nắng gắt, lại không đông đúc, diện tích rộng lớn mà chỉ có hơn mười cung nữ và thái giám phụ trách quét dọn, chăm hoa; nhưng cũng vì ở đây có nhiều kỳ hoa dị thảo, hấp dẫn không ít chim nhỏ tìm chốn đậu, điểu ngữ hương hoa, làm cho người ta thần vạn phần sảng khoái.

" Đó là......" Hôm nay sáng sớm tiện rời giường, Thái Hậu đột nhiên đến ngự hoa viên, thấy bóng dáng Phượng Tần đang chạy bộ từ xa, lấy làm lạ mà hỏi

An công công không biết đáp án liền lập tức hỏi thái giám phụ trách chăm hoa Ngự Hoa Viên," Khải bẩm Thái Hậu, vị kia chính là Hoàng Hậu, Hoàng Hậu thường xuyên chạy bộ sáng sớm." Cũng vì thân là nam tử, cho dù trên giường có nhận sủng hạnh của Lạc Quân Tường, nhưng đến khi được hạ nhận xưng tụng “Hoàng Hậu nương nương”, Phượng Tần cũng nổi hết cả da gà, kiên quyết yêu cầu trong triều từ thái giám tới đại thần bỏ nhanh hai chữ “nương nương” khỏi hoàng hiệu, chỉ gọi ngắn gọn “Hoàng Hậu”.  

" Chạy bộ?" Từ sau chuyện của Cố Vệ Quốc, bất luận là cách nhìn nhận việc hay xem xét người, Thái Hậu cũng đã thông hiểu thêm nhiều. Người thân thì sao chứ? Thân nhân cũng sẽ tùy lúc vì lợi lộc mà bán đứng chính mình.  Chính là bởi trước kia mình đối với huynh trưởng một nhà quá dung túng, cho nên mới dẫn đến kết cục suýt nữa đem nhi tử của mình và cả giang sơn của tiên đế cùng diệt vong. Tuy Phượng Tần  không phải là người mình chọn cho Quân Tường, nhưng hắn cũng là cánh tay đắc lực nhất giúp Hoàng Thượng trị vì giang sơn, hay là giờ mình cũng nên tìm hiểu hắn từ đầu.

" Người đâu, theo Hoàng Hậu, truyền hắn tới trước đình hoa kia, Ai Gia ở đó chờ hắn."

" Vâng, nô tài tuân mệnh."

" Hoàng Hậu! Hoàng Hậu......" Vài tên thái giám cơ hồ vận hết khí lực mới đuổi kịp Phượng Tần.  Một đám người, một đám người? Đó là bởi vì lúc Phượng Tần chạy bộ, toàn bộ thái giám trong Vĩnh Tường Cung phụng hoàng mệnh theo phụng bồi hắn, tùy chỗ mà phục vụ. Thấy mỗi ngày, mấy gã này tay chân tụt trong đống quần áo thái giám lùng bùng vướng víu cùng chạy hụt cả hơi, Phượng Tần  đành phải  giúp mỗi người làm một bộ quần áo, làm cho bọn họ thoải mái địa chạy cùng mình.

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Phượng Tần dừng lại quay đầu thấy vài tên thái giám quỳ gối chính ngay dưới chân mình mà không ngừng thở gấp, lắp bắp," Nô...... Nô tài, khấu...... kiến...... Hoàng Hậu......"

" Mau bình thân, sao các ngươi thở không ra hơi thế, có chuyện gì sao?" Phượng Tần lấy khăn vắt ở cổ lau mồ hôi trên mặt. 

"Tạ Hoàng Hậu, khải bẩm Hoàng Hậu, Thái Hậu có thỉnh."

Thái Hậu tìm ta? Phượng Tần không thể không giật mình tự ngẫm, Thái Hậu trước nay chẳng ưa gì mình, "Thái Hậu tìm ta? Người chờ ta ở đâu?"

" Thái Hậu ở đình trong Ngự Hoa Viên, thỉnh Hoàng Hậu đi theo chúng nô tài."

" Kia đi thôi, các ngươi dẫn đường."

" Vâng."

Thấy Phượng Tần theo bọn thái giám tiến vào Hoa Đình, Thái Hậu đang ngồi cạnh bàn đá nói:" Các ngươi mau lui xuống, Ai Gia có chuyện phải nói với Hoàng Hậu."

" Vâng."

Khi chỉ còn lại Phượng Tần cùng Thái Hậu, Phượng Tần  quỳ xuống hành lễ:" Phượng Tần  khấu kiến Thái Hậu, thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế." Bất luận bà ta không thích mình đến thế nào, nhưng dù sao cũng là mẫu hậu của tình nhân. Hơn nữa Phượng Tần cũng hiểu tôn ti trật tự, đạo lý kính lão mến trẻ. Vui vẻ nhất luôn là cùng trưởng bối thân cận.

" Đứng lên mau, nghe nói ngươi gặp Hoàng Thượng cũng không cần quỳ, ngươi cũng không cần quỳ hành lễ với Ai Gia, ngồi xuống."

" Không giống nhau." Phượng Tần ngồi xuống xong bèn nói:" Quân Tường là tình nhân của thần, nhưng Thái Hậu là thân mẫu của người, tôn kính mẫu thân là điều thật nên làm."

Biết lẽ tôn kính, tên tiểu tử này cũng được, vì sao trước kia ta chán ghét hắn đến thế? Thái Hậu lần đầu tiên nghĩ thấy chính mình thực già rồi, già đến nỗi phán xét nhân tình không còn minh mẫn, khiến cho nhi tử và người hắn yêu nhất phải phân ly suốt 4 năm trời. Thái Hậu không biết Phượng Tần hiện tại đã không còn là Phượng Tần của năm đó.

" Nghe bọn nô tài nói ngươi vừa chạy bộ?"

" Đúng ạ." Phượng Tần gật gật đầu," Mỗi ngày vận động sẽ giúp cho thân thể khỏe mạnh."

Thái Hậu gật gật đầu, đột nhiên hỏi một câu làm Phượng Tần bó tay không thể lý giải nổi," Phượng Tần , ngươi đã dùng điểm tâm chưa?"

Thái Hậu sao lại đột nhiên hỏi ta đã ăn sáng chưa?" Vẫn chưa ạ." Phượng Tần thành thật lắc đầu. Quân Tường vừa lâm triều, Phượng Tần liền chạy bộ. Tần cũng nghĩ sau khi ăn mà vận động sẽ có điểm không tốt

" Kia ngươi có hứng thú cùng dùng điểm tâm với Thái Hậu già này không?"

" Được ạ." Lạc Quân Tường lâm triều từ sớm, Lạc Tử Vũ cũng sớm lên thư viện học. (Thư viên trong cung bữa sáng rất phong phú), cho nên bình thường Phượng Tần thường ăn sáng một mình. Giờ có người cùng ăn, cậu đương nhiên nguyện ý." Thái Hậu, không bằng chúng ta ăn ngay ở đây, cảnh sắc đẹp, không khí trong lành. Còn có, dung nhan của Thái Hậu tuyệt đối không già chút nào, không giống mẫu thân của Quân Tường, có khi còn giống tỷ tỷ ấy."

Nghe thấy cậu ca ngợi, Thái Hậu tay cầm khăn lụa che miệng tủm tỉm nói:" Phượng Tần  ngươi thực biết nói chuyện, so với Hoàng Thượng đứa con kia của ta tốt hơn nhiều." Kỳ thực Phượng Tần nói thật, năm nay Thái Hậu mới hơn 40 tuổi, lại được cung phụng kỹ lưỡng, nhìn qua trông như mới hơn 30 tuổi, nói là  tỷ tỷ của Lạc Quân Tường cũng không ngoa tí nào.

Dùng xong bữa sáng, Thái Hậu phát hiện cùng Phượng Tần nói chuyện phiếm thật sự rất vui vẻ. Bà vẫn còn luyến tiếc liền đề nghị:" Phượng Tần , Ai Gia thực thích nói chuyện phiếm với ngươi, hơn nữa cũng tò mò chuyện ngươi và Hoàng Thượng gặp nhau thế nào. Không bằng thế này, ngươi cùng Ai Gia về lại từ trữ cung, rồi mới ngươi chậm rãi kể lại cho Ai Gia được không."

" Vâng,nhưng thưa Thái Hậu, nếu Quân Tường lâm triều về mà không thấy ta tại vĩnh tường cung, sẽ cuống lên sai người tìm ta khắp nơi mất."

" Này dễ dàng thôi." Thái Hậu phân phó nói:" An công công, ngươi đi Phi Long Điện, đợi khi Hoàng Thượng bãi triều, thông báo với người Hoàng Hậu ở Từ Trữ Cung của ta."

" Vâng, nô tài tuân mệnh."

Bãi triều rồi, Lạc Quân Tường nhận được hồi báo của An công công, lập tức khởi hành tới Từ Trữ Cung. Trên đường đi, hắn con lo lắng Phượng Tần có thể xảy ra chuyện, bởi vì hắn biết mẫu hậu chẳng ưa gì Phượng Tần , mà chuyện chính mình tự tiện lập Phượng Tần làm Hoàng Hậu, Thái Hậu tuy cũng không nói gì, nhưng hẳn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Hắn càng nghĩ càng bất an, cuối cùng nhịn không được mà thi triển khinh công, phi xẹt qua cầu ngoại Phi Long Điện, vội vàng tăng cước bộ.

Vội vàng tìm đến, thấy Phượng Tần cùng Thái Hậu hai người ngồi cùng ngồi một bàn nói cười vui vẻ, hắn tiến lên hành lễ," Nhi thần khấu kiến mẫu hậu."

" Quân Tường!" Gặp lại tình nhân, Phượng Tần  hưng phấn đứng lên," Ngươi tới nhanh thật , bình thường bãi triều xong cũng có về Vĩnh Tường Cung nhanh thế đâu, mà từ Phi Long Điện đến Từ Trữ Cung còn xa hơn nhiều. Nhìn kìa, đầu đầy mồ hôi rồi, mau ngồi đi." Phượng Tần  dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khô mồ hôi lấm tấm trên mặt Lạc Quân Tường.

" Đương nhiên phải nhanh chân rồi, hắn sợ Ai Gia đối với ngươi bất lợi mà." Thái Hậu nửa đùa nửa thật nói, tuy bà bình thường cùng đứa con này không hề thân thiết, nhưng mẹ nào sinh con ra lại không hiểu lòng con? Xem Phượng Tần lau mồ hôi cho Lạc Quân Tường, Thái Hậu dần dần nghĩ thấy hổ thẹn, Phượng Tần  thân là nam tử cũng yêu chồng tha thiết theo đạo phu phụ, thế mà lúc tiên đế còn tại thế, chính mình chỉ lo tranh quyền đoạt lợi cùng cung tần nội cung, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến vì tiên đế làm cái việc đơn giản như lau mồ hôi.

" Sao thế được?" Phượng Tần trừng mắt lớn," Thái Hậu ưu ái ta còn không hết, hơn nữa còn dặn lúc ta chạy bộ thì báo với người một tiếng. Người cũng muốn rèn luyện thân thể cùng ta."

Nhất thời, Lạc Quân Tường ngẩn người nhìn Thái Hậu, như lần đầu tiên mới gặp mặt chính mẫu thân của mình. Thái Hậu sao thế?

Nhìn ra tâm tư Lạc Quân Tường, Thái Hậu trầm giọng: 

" Hoàng Thượng, trước kia đều là Ai Gia quá ích kỷ, chỉ lo tranh quyền ngoại gia (nhà ngoại), cho tới bây giờ không có quan tâm quá huynh đệ các con. Năm năm trước chia rẽ con cùng Phượng Tần, nay Ai Gia thực muốn nói một câu xin lỗi thật tâm với hai con”

" Mẫu hậu, ngài ngàn vạn lần đừng nói những lời này." Trẫm còn muốn cảm tạ ngài, bằng không trẫm sẽ không gặp được Phượng Tần của hiện tại.

" Đúng ạ, Thái Hậu, người làm mẫu thân có cái lo lắng của mẫu thân, làm gì cũng là vì Quân Tường thôi." Hơn nữa nếu không phải người lúc trước như vậy, ta cũng sẽ không gặp được người ta yêu nhất kiếp này. Phượng Tần cùng Lạc Quân Tường tình chàng ý thiếp nhìn nhau cười cười.

Bọn họ bộ dáng ân ái vậy, làm Thái Hậu thật cảm thấy được an ủi," Hoàng Thượng, những vì chính mình tìm được một Hoàng Hậu tuyệt vời, ngươi còn vì Ai Gia tìm được một tức phụ hoàn hảo."

Lạc Quân Tường cùng Phượng Tần nắm tay từ Từ Trữ Cung về lại Vĩnh Tường Cung, Phượng Tần  hỏi:" Quân Tường, Thái Hậu vừa nói ngươi giúp nàng tìm được một tức phụ, tức phụ có ý gì?"

" Tức phụ là thê tử của nhi tử, mẫu hậu đã thật lòng nhận ngươi. Hôm nay nhìn thấy mẫu hậu như vậy, cũng thấy người thay đổi quá nhiều." Lạc Quân Tường cảm khái nói.

" Quân Tường, sau này chúng ta có nhiều thời gian nên đến thăm Thái Hậu, bình thường Hồng Nhi đều  đến thư viên, mà bên người bên cạnh mẫu thân không phải thái giám thì là cung nữ, sợ người còn không hết thì sao dám nói chuyện với người. Thái Hậu quả thực rất cô đơn."

" Được, nghe lời ngươi."

Tuy con đường phía trước còn rất lâu dài , nhưng hạnh phúc theo nắm tay của Lạc Quân Tường cùng Phượng Tần mà chỉ dẫn cho đôi lứa.

Chỉ cần Phượng Tần không bị Lạc Quân Tường “hành” cho đến mức không xuống giường nổi thì mỗi buổi sáng sau khi Lạc Quân Tường vào triều, Tần cũng tự thay trang phục do chính mình thiết kế - loại trang phục giống trang phục vận động hiện đại, buộc cao tóc, chạy bộ trước khi dùng bữa sáng.

Sáng hôm đó, Phượng Tần theo đúng lịch trình, chỉ phải tẩy mình thật sạch, rồi mới đổi được quần áo đi vào ngự hoa viên. Nói thật, Phượng Tần  rất thích chạy bộ trong Ngự Hoa Viên, bởi vì ngự hoa viên buổi sáng chẳng những khí hậu nhẹ nhàng khoan khoái không có nắng gắt, lại không đông đúc, diện tích rộng lớn mà chỉ có hơn mười cung nữ và thái giám phụ trách quét dọn, chăm hoa; nhưng cũng vì ở đây có nhiều kỳ hoa dị thảo, hấp dẫn không ít chim nhỏ tìm chốn đậu, điểu ngữ hương hoa, làm cho người ta thần vạn phần sảng khoái.

" Đó là......" Hôm nay sáng sớm tiện rời giường, Thái Hậu đột nhiên đến ngự hoa viên, thấy bóng dáng Phượng Tần đang chạy bộ từ xa, lấy làm lạ mà hỏi

An công công không biết đáp án liền lập tức hỏi thái giám phụ trách chăm hoa Ngự Hoa Viên," Khải bẩm Thái Hậu, vị kia chính là Hoàng Hậu, Hoàng Hậu thường xuyên chạy bộ sáng sớm." Cũng vì thân là nam tử, cho dù trên giường có nhận sủng hạnh của Lạc Quân Tường, nhưng đến khi được hạ nhận xưng tụng “Hoàng Hậu nương nương”, Phượng Tần cũng nổi hết cả da gà, kiên quyết yêu cầu trong triều từ thái giám tới đại thần bỏ nhanh hai chữ “nương nương” khỏi hoàng hiệu, chỉ gọi ngắn gọn “Hoàng Hậu”.  

" Chạy bộ?" Từ sau chuyện của Cố Vệ Quốc, bất luận là cách nhìn nhận việc hay xem xét người, Thái Hậu cũng đã thông hiểu thêm nhiều. Người thân thì sao chứ? Thân nhân cũng sẽ tùy lúc vì lợi lộc mà bán đứng chính mình.  Chính là bởi trước kia mình đối với huynh trưởng một nhà quá dung túng, cho nên mới dẫn đến kết cục suýt nữa đem nhi tử của mình và cả giang sơn của tiên đế cùng diệt vong. Tuy Phượng Tần  không phải là người mình chọn cho Quân Tường, nhưng hắn cũng là cánh tay đắc lực nhất giúp Hoàng Thượng trị vì giang sơn, hay là giờ mình cũng nên tìm hiểu hắn từ đầu.

" Người đâu, theo Hoàng Hậu, truyền hắn tới trước đình hoa kia, Ai Gia ở đó chờ hắn."

" Vâng, nô tài tuân mệnh."

" Hoàng Hậu! Hoàng Hậu......" Vài tên thái giám cơ hồ vận hết khí lực mới đuổi kịp Phượng Tần.  Một đám người, một đám người? Đó là bởi vì lúc Phượng Tần chạy bộ, toàn bộ thái giám trong Vĩnh Tường Cung phụng hoàng mệnh theo phụng bồi hắn, tùy chỗ mà phục vụ. Thấy mỗi ngày, mấy gã này tay chân tụt trong đống quần áo thái giám lùng bùng vướng víu cùng chạy hụt cả hơi, Phượng Tần  đành phải  giúp mỗi người làm một bộ quần áo, làm cho bọn họ thoải mái địa chạy cùng mình.

Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, Phượng Tần dừng lại quay đầu thấy vài tên thái giám quỳ gối chính ngay dưới chân mình mà không ngừng thở gấp, lắp bắp," Nô...... Nô tài, khấu...... kiến...... Hoàng Hậu......"

" Mau bình thân, sao các ngươi thở không ra hơi thế, có chuyện gì sao?" Phượng Tần lấy khăn vắt ở cổ lau mồ hôi trên mặt. 

"Tạ Hoàng Hậu, khải bẩm Hoàng Hậu, Thái Hậu có thỉnh."

Thái Hậu tìm ta? Phượng Tần không thể không giật mình tự ngẫm, Thái Hậu trước nay chẳng ưa gì mình, "Thái Hậu tìm ta? Người chờ ta ở đâu?"

" Thái Hậu ở đình trong Ngự Hoa Viên, thỉnh Hoàng Hậu đi theo chúng nô tài."

" Kia đi thôi, các ngươi dẫn đường."

" Vâng."

Thấy Phượng Tần theo bọn thái giám tiến vào Hoa Đình, Thái Hậu đang ngồi cạnh bàn đá nói:" Các ngươi mau lui xuống, Ai Gia có chuyện phải nói với Hoàng Hậu."

" Vâng."

Khi chỉ còn lại Phượng Tần cùng Thái Hậu, Phượng Tần  quỳ xuống hành lễ:" Phượng Tần  khấu kiến Thái Hậu, thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế." Bất luận bà ta không thích mình đến thế nào, nhưng dù sao cũng là mẫu hậu của tình nhân. Hơn nữa Phượng Tần cũng hiểu tôn ti trật tự, đạo lý kính lão mến trẻ. Vui vẻ nhất luôn là cùng trưởng bối thân cận.

" Đứng lên mau, nghe nói ngươi gặp Hoàng Thượng cũng không cần quỳ, ngươi cũng không cần quỳ hành lễ với Ai Gia, ngồi xuống."

" Không giống nhau." Phượng Tần ngồi xuống xong bèn nói:" Quân Tường là tình nhân của thần, nhưng Thái Hậu là thân mẫu của người, tôn kính mẫu thân là điều thật nên làm."

Biết lẽ tôn kính, tên tiểu tử này cũng được, vì sao trước kia ta chán ghét hắn đến thế? Thái Hậu lần đầu tiên nghĩ thấy chính mình thực già rồi, già đến nỗi phán xét nhân tình không còn minh mẫn, khiến cho nhi tử và người hắn yêu nhất phải phân ly suốt 4 năm trời. Thái Hậu không biết Phượng Tần hiện tại đã không còn là Phượng Tần của năm đó.

" Nghe bọn nô tài nói ngươi vừa chạy bộ?"

" Đúng ạ." Phượng Tần gật gật đầu," Mỗi ngày vận động sẽ giúp cho thân thể khỏe mạnh."

Thái Hậu gật gật đầu, đột nhiên hỏi một câu làm Phượng Tần bó tay không thể lý giải nổi," Phượng Tần , ngươi đã dùng điểm tâm chưa?"

Thái Hậu sao lại đột nhiên hỏi ta đã ăn sáng chưa?" Vẫn chưa ạ." Phượng Tần thành thật lắc đầu. Quân Tường vừa lâm triều, Phượng Tần liền chạy bộ. Tần cũng nghĩ sau khi ăn mà vận động sẽ có điểm không tốt

" Kia ngươi có hứng thú cùng dùng điểm tâm với Thái Hậu già này không?"

" Được ạ." Lạc Quân Tường lâm triều từ sớm, Lạc Tử Vũ cũng sớm lên thư viện học. (Thư viên trong cung bữa sáng rất phong phú), cho nên bình thường Phượng Tần thường ăn sáng một mình. Giờ có người cùng ăn, cậu đương nhiên nguyện ý." Thái Hậu, không bằng chúng ta ăn ngay ở đây, cảnh sắc đẹp, không khí trong lành. Còn có, dung nhan của Thái Hậu tuyệt đối không già chút nào, không giống mẫu thân của Quân Tường, có khi còn giống tỷ tỷ ấy."

Nghe thấy cậu ca ngợi, Thái Hậu tay cầm khăn lụa che miệng tủm tỉm nói:" Phượng Tần  ngươi thực biết nói chuyện, so với Hoàng Thượng đứa con kia của ta tốt hơn nhiều." Kỳ thực Phượng Tần nói thật, năm nay Thái Hậu mới hơn 40 tuổi, lại được cung phụng kỹ lưỡng, nhìn qua trông như mới hơn 30 tuổi, nói là  tỷ tỷ của Lạc Quân Tường cũng không ngoa tí nào.

Dùng xong bữa sáng, Thái Hậu phát hiện cùng Phượng Tần nói chuyện phiếm thật sự rất vui vẻ. Bà vẫn còn luyến tiếc liền đề nghị:" Phượng Tần , Ai Gia thực thích nói chuyện phiếm với ngươi, hơn nữa cũng tò mò chuyện ngươi và Hoàng Thượng gặp nhau thế nào. Không bằng thế này, ngươi cùng Ai Gia về lại từ trữ cung, rồi mới ngươi chậm rãi kể lại cho Ai Gia được không."

" Vâng,nhưng thưa Thái Hậu, nếu Quân Tường lâm triều về mà không thấy ta tại vĩnh tường cung, sẽ cuống lên sai người tìm ta khắp nơi mất."

" Này dễ dàng thôi." Thái Hậu phân phó nói:" An công công, ngươi đi Phi Long Điện, đợi khi Hoàng Thượng bãi triều, thông báo với người Hoàng Hậu ở Từ Trữ Cung của ta."

" Vâng, nô tài tuân mệnh."

Bãi triều rồi, Lạc Quân Tường nhận được hồi báo của An công công, lập tức khởi hành tới Từ Trữ Cung. Trên đường đi, hắn con lo lắng Phượng Tần có thể xảy ra chuyện, bởi vì hắn biết mẫu hậu chẳng ưa gì Phượng Tần , mà chuyện chính mình tự tiện lập Phượng Tần làm Hoàng Hậu, Thái Hậu tuy cũng không nói gì, nhưng hẳn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Hắn càng nghĩ càng bất an, cuối cùng nhịn không được mà thi triển khinh công, phi xẹt qua cầu ngoại Phi Long Điện, vội vàng tăng cước bộ.

Vội vàng tìm đến, thấy Phượng Tần cùng Thái Hậu hai người ngồi cùng ngồi một bàn nói cười vui vẻ, hắn tiến lên hành lễ," Nhi thần khấu kiến mẫu hậu."

" Quân Tường!" Gặp lại tình nhân, Phượng Tần  hưng phấn đứng lên," Ngươi tới nhanh thật , bình thường bãi triều xong cũng có về Vĩnh Tường Cung nhanh thế đâu, mà từ Phi Long Điện đến Từ Trữ Cung còn xa hơn nhiều. Nhìn kìa, đầu đầy mồ hôi rồi, mau ngồi đi." Phượng Tần  dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau khô mồ hôi lấm tấm trên mặt Lạc Quân Tường.

" Đương nhiên phải nhanh chân rồi, hắn sợ Ai Gia đối với ngươi bất lợi mà." Thái Hậu nửa đùa nửa thật nói, tuy bà bình thường cùng đứa con này không hề thân thiết, nhưng mẹ nào sinh con ra lại không hiểu lòng con? Xem Phượng Tần lau mồ hôi cho Lạc Quân Tường, Thái Hậu dần dần nghĩ thấy hổ thẹn, Phượng Tần  thân là nam tử cũng yêu chồng tha thiết theo đạo phu phụ, thế mà lúc tiên đế còn tại thế, chính mình chỉ lo tranh quyền đoạt lợi cùng cung tần nội cung, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến vì tiên đế làm cái việc đơn giản như lau mồ hôi.

" Sao thế được?" Phượng Tần trừng mắt lớn," Thái Hậu ưu ái ta còn không hết, hơn nữa còn dặn lúc ta chạy bộ thì báo với người một tiếng. Người cũng muốn rèn luyện thân thể cùng ta."

Nhất thời, Lạc Quân Tường ngẩn người nhìn Thái Hậu, như lần đầu tiên mới gặp mặt chính mẫu thân của mình. Thái Hậu sao thế?

Nhìn ra tâm tư Lạc Quân Tường, Thái Hậu trầm giọng: 

" Hoàng Thượng, trước kia đều là Ai Gia quá ích kỷ, chỉ lo tranh quyền ngoại gia (nhà ngoại), cho tới bây giờ không có quan tâm quá huynh đệ các con. Năm năm trước chia rẽ con cùng Phượng Tần, nay Ai Gia thực muốn nói một câu xin lỗi thật tâm với hai con”

" Mẫu hậu, ngài ngàn vạn lần đừng nói những lời này." Trẫm còn muốn cảm tạ ngài, bằng không trẫm sẽ không gặp được Phượng Tần của hiện tại.

" Đúng ạ, Thái Hậu, người làm mẫu thân có cái lo lắng của mẫu thân, làm gì cũng là vì Quân Tường thôi." Hơn nữa nếu không phải người lúc trước như vậy, ta cũng sẽ không gặp được người ta yêu nhất kiếp này. Phượng Tần cùng Lạc Quân Tường tình chàng ý thiếp nhìn nhau cười cười.

Bọn họ bộ dáng ân ái vậy, làm Thái Hậu thật cảm thấy được an ủi," Hoàng Thượng, những vì chính mình tìm được một Hoàng Hậu tuyệt vời, ngươi còn vì Ai Gia tìm được một tức phụ hoàn hảo."

Lạc Quân Tường cùng Phượng Tần nắm tay từ Từ Trữ Cung về lại Vĩnh Tường Cung, Phượng Tần  hỏi:" Quân Tường, Thái Hậu vừa nói ngươi giúp nàng tìm được một tức phụ, tức phụ có ý gì?"

" Tức phụ là thê tử của nhi tử, mẫu hậu đã thật lòng nhận ngươi. Hôm nay nhìn thấy mẫu hậu như vậy, cũng thấy người thay đổi quá nhiều." Lạc Quân Tường cảm khái nói.

" Quân Tường, sau này chúng ta có nhiều thời gian nên đến thăm Thái Hậu, bình thường Hồng Nhi đều  đến thư viên, mà bên người bên cạnh mẫu thân không phải thái giám thì là cung nữ, sợ người còn không hết thì sao dám nói chuyện với người. Thái Hậu quả thực rất cô đơn."

" Được, nghe lời ngươi."

Tuy con đường phía trước còn rất lâu dài , nhưng hạnh phúc theo nắm tay của Lạc Quân Tường cùng Phượng Tần mà chỉ dẫn cho đôi lứa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.