Tiếng thét bi thương, mọi người đứng trên cổng thành đều chấn động. Nhưng dân chúng không nghe thấy cũng không thể nghe lọt tai được, vì họ vẫn đang điên cuồng ra sức đùn đẩy chen lấn, đánh đấm loạn xạ một cách mù quáng, dữ dội.
Ngực Hoàng đế phập phồng kịch liệt, hai tay vô thức xiết chặt, toàn thân kiềm chế mà run rẩy từng cơn.
Lộ Ánh Tịch cau mày, muốn rút ra bàn tay đang bị hắn nắm chặt đến phát đau. Nhưng hắn không chút phản ứng lại, vẫn bóp chặt tay nàng.
“Hoàng thượng!” Nàng nhón chân kề miệng sát vào tai hắn, khẽ gọi một tiếng.
Hoàng đế kinh động, dần dần hoàn hồn, mới thả lỏng tay ra.
Nàng quay sang mỉm cười với hắn. Sau đó nàng tiến gần đến tường thành, hơi cúi người về phía trước, lấy giọng hô to: “Bách tính Huy Thành nghe đây! Hoàng thượng lo lắng tình hình bệnh dịch ở Huy Thành nên ngự giá thân chinh. Người cũng đã sắp xếp đại phu ở kinh thành chuẩn bị vào thành, khám và chữa bệnh cho mọi người...”
Tiếng nói trong trẻo, mềm mại nhưng đầy nội lực vang vọng giữa không trung, dư âm kéo dài.
Tất cả mọi người dưới cổng thành đều sửng sốt, dừng lại mọi động tác xô đẩy, đánh đấm, hết thảy đều ngẩng đầu trông lên.
“Hai ngày sau, sẽ có rất nhiều thầy thuốc vào thành sẽ chẩn đoán chính xác cho bách tính chưa nhiễm bệnh trong thành! Những người không mắc bệnh sẽ được ra khỏi thành!” Lộ Ánh Tịch cất cao giọng nói, rành mạch rõ ràng, âm thanh truyền đi xa: “Mọi người đừng hoang mang, triều đình chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp Huy Thành vượt qua khó khăn!”
Dân chúng ngửa đầu nhìn nàng chằm chặp, lặng ngắt như tờ. Sau một lúc lâu, tiếng bàn tán trao đổi tăng lên, không bao lâu làn sóng âm thanh cuộn trào.
“Ngươi là ai? Dựa vào cái gì muốn chúng tôi tin tưởng ngươi!” Có một người dẫn đầu trong đám đông la to lên.
“Làm sao Hoàng thượng có thể tự mình tới đây? Người không sợ nhiễm ôn dịch sao?” Một người nghi hoặc hỏi.
“Huy Thành này muốn nhốt tất cả bệnh nhân trong thành, Hoàng thượng không có khả năng đến đây!” Lại có một người tiếp lời, vừa hoài nghi vừa sợ hãi.
Lộ Ánh Tịch xoay đầu nhìn Hoàng đế, khẽ gật đầu khích lệ với hắn.
Hoàng đế tiếp thu ý nàng, tiến lên tới gần tường thành, cất cao giọng: “Trẫm đang ở đây! Trẫm cam đoan, sẽ dốc hết sức lực bảo vệ con dân của Trẫm!”
Lời nói to rõ, khí phách khiến khung cảnh lại im bặt lần nữa.
Hoàng đế vung tay phải lên, trên tay là một tấm lệnh bài sáng chói dưới ánh mặt trời. Mặc dù lệnh bài chói lóa khó nhìn rõ nhưng vẫn thấy được hình Cửu Long được khắc trên đó, rực rỡ lóa mắt.
Dân chúng bị dọa sợ, không đánh nhau với binh lính nữa. Tất cả trầm mặc, khoanh tay đứng nhìn. Trong lòng mỗi người đều bán tín bán nghi. Tuy rằng Hoàng đế đích thân đến, nhưng bệnh dịch rất đáng sợ, bị vây khốn trong thành lâu cũng sẽ có nguy cơ bị nhiễm bệnh.
Lộ Ánh Tịch quay người lại bảo quan trông coi thành tiếp tục đứng ra kêu gọi, trấn an lòng dân, sau đó kéo Hoàng đế lui ra sau.
“Hoàng thượng, nên trở về cung thôi.” Nàng nói nhỏ, “Tin tức Hoàng thượng ngự giá đến tận đây sẽ lan truyền trong chốc lát, sẽ có nhiều người dân chạy đến trước cổng thành hơn.”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng chằm chặp, đôi môi mím chặt như một lưỡi kiếm mỏng sắc bén. Một lát sau hắn mới thốt ra một câu: “Trẫm muốn đến Tề Nhân Đường.”
Lộ Ánh Tịch kinh hãi, vội vã nói: “Tuyệt đối không được!”
“Nếu như Trẫm không dám đi, thì làm sao các thầy thuốc tự nguyện đến Huy Thành đây?” Giọng Hoàng đế khàn thấp nhưng rắn rỏi, kiên quyết.
Tề Nhân Đường vốn là dược đường lớn nhất trong Huy Thành, nay đã thành nơi nguy hiểm nhất. Triều đình trưng dụng nhà dân xung quanh Tề Nhân Đường để cách ly những người mắc dịch bệnh nghiêm trọng.
Lộ Ánh Tịch trố mắt nhìn hắn, hạ giọng nài nỉ hắn: “Thần thiếp hiểu tâm tình của Hoàng thượng lúc này, nhưng Hoàng thượng long thể rất quan trọng, còn rất nhiều chuyện chờ Hoàng thượng giải quyết, định đoạt kìa.”
Hoàng đế giữ im lặng. Vầng trán tái nhợt nay đã trở nên thê lương hơn.
Lộ Ánh Tịch bình thản nắm tay hắn, kéo hắn đi theo một lối khác trên tường thành. Nhiệt độ cơ thể hắn cực thấp, tay lạnh như băng. Những lời chửi rủa, gào thét đầy căm phẫn của bách tính, hắn nghe thấy nhất định cảm thấy những câu nói đó như mũi khoan đục khoét trái tim hắn đến tận xương tủy.
Trước khi trèo thang xuống khỏi thành, Phạm Thống vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên thốt ra: “Hoàng thượng, Phạm mỗ muốn ở lại Huy Thành.”
Hoàng đế nhíu mày, thấp giọng nói: “Vì sao?”
Phạm Thống nhếch môi cười trừ, kính cẩn cúi đầu nhưng không nói gì.
Trong mắt Hoàng đế hiện vẻ tự chê bản thân, đưa tay vỗ vai Phạm Thống, cũng không nhiều lời nữa, sau đó quay người trèo xuống dưới.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt Phạm Thống một cái, mang theo vài phần tán thưởng không thành tiếng. Hiện nay rất ít quần thần tự động xin vào Huy Thành chống chọi với bệnh dịch. Xem ra Phạm Thống cũng là người có trái tim lương thiện.
“Phạm huynh, hai ngày tới tạm thời huynh không nên tiếp cận quá gần người bệnh, chỉ cần canh giữ ở cổng thành là được.” Nàng nhỏ nhẹ căn dặn hắn ta, lại nói: “Khi lương thực và dược liệu được chuyển vào, làm phiền Phạm huynh trông coi cẩn thận. Đừng để người khác đục nước béo cò, lén trộm tiền của bất chính.”
Phạm Thống nhìn nàng với ánh mắt thắc mắc, nhưng không cố gắng hỏi, khấu đầu nói: “Vâng, Phạm mỗ nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ thành.”
Lộ Ánh Tịch vểnh môi cười nhạt, xoay người leo xuống thang dây nhẹ nhàng thoăn thoắt mà xuống dưới thành.
Thị vệ và xe ngựa đang chờ, Hoàng đế đứng lặng bên cạnh xe, đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt ưu sầu thế kia.
“Hoàng thượng, hồi cung thôi.” Lộ Ánh Tịch đến gần hắn, dịu dàng nói.
“Ừ.” Hoàng đế thu lại đường nhìn, khẽ gật đầu.
Còn chưa bước lên xe, sắc mặt hai người đều bỗng dưng xấu đi.
Lộ Ánh Tịch khe khẽ thở dài, tâm trạng rầu rĩ. Ngọn núi phía nam lại có cuộn khói đen cuồn cuộn bốc lên, chứng tỏ lại có một nhóm thi thể người bệnh nữa bị đốt.
Ánh mắt Hoàng đế trầm trọng, lộ ra sự bi thương đau buồn không thể diễn đạt bằng lời.
“Hoàng thượng, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn đã.” Lộ Ánh Tịch dịu dàng khuyên nhủ.
Hoàng đế không hé răng, hai tay nắm chặt thành quyền, nhảy phóc lên xe ngựa. Bất lực! Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân bất lực như vậy!
Lộ Ánh Tịch theo sau trèo lên xe. Tiếng vó ngựa đều đều vang lên, nàng mới cúi đầu nói: “Nhân lực ít ỏi, nhưng không cần phải hổ thẹn.” Đã là sinh mệnh một con người thì đều đáng quý, nàng sẽ không phân chia đó là con dân của nước nào.
Hoàng đế mở miệng giọng khàn đặc: “Lúc Trẫm mới lên ngôi, luôn có bè lũ phản động gây rối. Trẫm xuất quân chinh phạt và chẳng bao giờ bị đánh bại. Nhưng hôm nay Trẫm mới biết được, Trẫm chẳng hề có năng lực mạnh mẽ hơn người, Trẫm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.”
Lộ Ánh Tịch im lặng ngóng nhìn hắn, không tìm được lời nào để an ủi. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, Huy Thành mỗi ngày đều có người chết, cuối cùng sẽ là hàng chục ngàn. Hoàng đế nghiêm trị hà khắc đối với Thái thú Huy Thành cùng một số viên quan liên quan, nhưng cũng không thể kéo vãn tình thế đã rồi. Cho dù bây giờ có tra ra kẻ nào đầu sỏ trong việc ném xác gia súc xuống sông Vị Hà cũng là chuyện vô ích.
Bầu không khí im ắng, ngột ngạt. Nàng nhìn hắn, nhỏ nhẹ thưa: “Hoàng thượng, hai ngày sau sư phụ sẽ dẫn một số y giả đến Huy Thành.”
Hoàng đế ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng: “Có bao nhiêu người?”
“Thần thiếp không biết.” Lộ Ánh Tịch lắc đầu. Nàng quả thực không rõ, chỉ hy vọng sư phụ có thể huy động càng nhiều đệ tử Huyền môn đến đây càng tốt. Nhưng nàng biết sư phụ cũng rất khó khăn, không có khả năng điều động toàn bộ đệ tử Huyền môn.
Hoàng đế nheo mắt, không bày tỏ ý kiến. Nàng quả nhiên có cách liên lạc với Nam Cung Uyên, đồng thời thuyết phục y điều động đệ tử Huyền môn. Lẽ nào Ô Quốc và Lâm Quốc âm thầm bắt tay nhau?
Thấy mắt hắn bắn ra tia sáng sắc nhọn, đáy lòng Lộ Ánh Tịch cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nếu không vì bách tính vô tội, nàng quyết không muốn làm những chuyện vô bổ.
Hoàng đế rủ mi mắt không muốn nhìn nàng, dựa lưng vào vách xe chợp mắt suy nghĩ, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ u sầu như bị bao trùm bởi bóng ma vô hình.
***
Trở lại hoàng cung, xe ngựa đưa Hoàng đế về lại Thần cung trước, sau đó mới đưa nàng về Phượng Tê cung.
Nàng vất vả cả ngày, khó khăn lắm mới về đến trước cửa điện, thì bỗng có một người từ con đường mòn bên cạnh bổ nhào ra, đồng thời quỳ sụp xuống trước bậc thềm.
Nữ tử mặc váy trắng toàn thân, mái tóc dài rối tung rối mù kia đúng là Hạ Như Sương ư?
“Hoàng hậu tỷ tỷ!” Tiếng gọi thống khổ nghẹn ngào vuột ra, Hạ Như Sương ngẩng gương mặt bi ai chờ mong nàng.
Nàng còn chưa kịp đáp lại đã thấy hai tên thái giám cuống quít đuổi theo, vội vã hành lễ với nàng. Rồi mỗi tên bên trái bên phải chụp một cánh tay vừa đỡ vừa kéo Hạ Như Sương đứng dậy.
Lộ Ánh Tịch ho khan một tiếng, mắt đảo qua hai tên thái giám.
Một gã lớn tuổi hơn trong hai tên thái giám đứng ra cung kính thưa với nàng, “Hoàng hậu nương nương, Hạ Quý phi mắc bệnh trong người, nô tài phụng mệnh Hoàng thượng, hầu hạ và trông coi Quý phi nương nương.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương không có bệnh...” Tiếng nói Hạ Như Sương mềm yếu vỡ tan, khuôn mặt tràn ngập đau thương.
Lộ Ánh Tịch yên lặng suy nghĩ trong giây lát, sau đó mới dịu ngọt nói: “Muội muội tu dưỡng cho tốt. Đợi khi nào Bản cung rảnh rỗi sẽ đến thăm hỏi muội muội.”
“Hoàng hậu tỷ tỷ, Như Sương chỉ muốn nói vài câu với tỷ tỷ.” Thân thể Hạ Như Sương yếu đuối, sắc mặt lại tái nhợt, hốc hác tiều tụy đi nhiều.
Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn nàng ta, không khó để đoán ra mấy ngày qua bị giam lỏng nàng ta trở nên quá thê thảm.
“Các ngươi lui trước đi, Bản cung nói chuyện với Hạ Quý phi một chút.” Lộ Ánh Tịch nhìn về phía hai tên thái giám, lời nói uy nghiêm không cho phép cãi lại.
Hai tên thái giám do dự đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau mới cùng nhau hành lễ rồi lui ra, đứng chờ ở cuối hành lang cách đó không xa.
Lộ Ánh Tịch lại cho các thị vệ bảo vệ nàng lui ra. Khi xung quanh đã vắng lặng, nàng mới mở miệng hỏi: “Hạ Quý phi có chuyện gì muốn nói với Bản cung?”
Hạ Như Sương lại quỳ xuống lần nữa, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở: “Hoàng hậu tỷ tỷ! Hoàng thượng nói Như Sương sinh bệnh kỳ quái, tâm thần bất ổn, không cho Như Sương ra ngoài gặp ai. Như Sương biết Hoàng thượng muốn giam lỏng Như Sương cho đến chết. Hôm nay Như Sương mạo hiểm, không sợ chết chống lại ý chỉ đến đây gặp tỷ tỷ, chỉ cầu tỷ tỷ trả lại công bằng cho Như Sương.”
“Công bằng?” Lộ Ánh Tịch nhắc lại hai từ này, ánh mắt nhìn nàng ta chòng chọc.
Hạ Như Sương bày ra bộ mặt yếu đuối mỏng manh, đôi mắt đẹp ẩn chứa u tối mãnh liệt: “Như Sương vốn sắp được làm mẹ, có thể chạm tới tương lai hạnh phúc. Nhưng hôm nay lại phải sống thê thảm đến nông nỗi này. Chẳng lẽ tỷ tỷ không thấy Như Sương đáng thương sao? Cũng không thấy áy náy ư?”
Lộ Ánh Tịch không nói, vẻ mặt bình thản không chút thay đổi.
Hạ Như Sương chua chát cười gằn hai tiếng, từ từ lại nói: “Trông cậy vào lòng người thiện lương, đúng là Như Sương quá ngu xuẩn rồi. Nếu như Như Sương nói cho tỷ tỷ nghe một bí mật kinh thiên động địa, chẳng biết tỷ tỷ có giúp Như Sương được tự do hay không?”
“Bí mật thế nào?” Lộ Ánh Tịch hơi nhíu mày. Nàng còn nhớ lúc Hạ thị thất thế, Hoàng đế muốn tống Hạ Như Sương sang biệt viện ở hành cung. Vì đề phòng Hạ thị gây tội lại liên lụy đến nàng ta, nên Hoàng đế mới cho nàng ta một con đường lui. Ai có ngờ đâu, người trong Hạ thị chưa kịp gây chuyện lần nào nữa, thế nhưng chính Hạ Như Sương tự đi vào con đường chết.
“Về Tê Điệp cũng là về Hoàng hậu tỷ tỷ người.” Hạ Như Sương hơi hất cao mặt, đôi mắt kiên quyết hàm chứa vài phần tàn ác. Trước đây nàng ta không biết vốn dĩ chính Ô Quốc làm hại nàng ta mất con. Hiện tại đã biết rõ, nàng tuyệt đối không tha thứ Ô Quốc, cũng tuyệt đối không tha thứ cho Lộ Ánh Tịch! Khi đó, nếu nàng ta không sảy thai, nếu vẫn bình an sinh hạ hoàng tử, thì bây giờ nàng ta đã được nở mày nở mặt, phú quý đề huề, cũng không bị rơi vào kết cục thảm thương như bây giờ!
Lộ Ánh Tịch bình tĩnh quan sát nàng ta một lúc lâu sau mới khẽ than thở: “Bản cung không muốn biết cái bí mật gì đó. Càng biết nhiều, sẽ càng thêm nhọc lòng.” Nói xong, nàng liền cất bước vào trong điện, chỉ bỏ lại Hạ Như Sương một mình quỳ trên thềm đá.
“Lộ Ánh Tịch...” Hạ Như Sương mở miệng gào thét, uất hận nghẹn ngang cổ họng không trút ra được.
Nàng ta nhìn chằm chằm bóng lưng hiên ngang rời đi của nàng, con ngươi co rút lại, phát ra tia lửa hận.