Mọi người đều biết, ngũ hoàng tử, hiện là Phượng Thấm Vương gia, mặc dù khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng mà không chuyện ác nào không làm, những đứa nhỏ xinh đẹp, không biết đã bị hắn bắt đi bao nhiêu, lại không lâu sau liền bị hắn đưa trở về, chính là sinh mệnh của những đứa nhỏ, đều đã muốn héo rũ, còn lại thân thể lạnh như băng. Thế nhân đều nói, Phượng Thấm vương gia tội ác tày trời, ắt gặp thiên lôi đánh xuống. Không ít người đến trước phủ vương gia chửi mắng, lại bị hộ vệ vương gia phủ đánh chết. Người qua đường mặc oán giận, cũng không dám xàm ngôn, dù Phượng Thấm vương gia làm gì cũng là bảo bối đệ đệ hoàng thượng tối sủng ái. Nhưng mà, không một ai biết, chuyện tình kiếp trước của Huyền Minh, người hắn yêu đã cướp đi hết thảy của hắn, trừ bỏi chiệc nhẫn màu bạc này, ngay cả Thanh Nhi cũng không biết. Không ai biết hắn đối với Thanh Nhi để ý, không phải yêu say đắm, chính là loại cảm giác ỷ lại……
Chỉ có Thanh Nhi biết, tâm của ta đã chết, ngay cả chính ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Thường xuyên mang theo ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, không hề có cảm giác tức giận, đáy lòng có thản nhiên ấm áp. Ít nhất, ít nhất, có Thanh Nhi là thật quan tâm ta……
“Gia, ngày đã vài ngày không vào triều, cũng không có xin phép……”
“Không có việc gì.” Hoàng đế sẽ không so đo nhiều như vậy.
“Nhưng là hôm nay là sinh nhật bệ hạ, bệ hạ cố ý sai Lưu công công đến thông tri, hiện tại Lưu công công còn tại đại đường, gia cần phải đi gặp hắn a?” Thanh Nhi hỏi.
Ta gật gật đầu, đôi môi giương lên,“Bệ hạ đã nói vậy, đệ đệ không thể không đến gặp a.” Ngữ khí rất là cung kính, lại nhìn Thanh Nhi cười.
“Thật lạ a, gia, ngày thường cũng không thấy ngày tôn trọng bệ hạ như vậy. Bình thường, ngay cả lễ giáo phép tắc cũng không có. Thường tùy tiện qua loa, chẳng có ai kiêu ngạo……….”
Ta nháy mắt mấy cái, ánh mát lạnh như băng mang theo một chút ấm áp,“Ta thực kiêu ngạo sao? Thanh Nhi càng lúc càng lớn mật.”
Tùy ý mang vào một cái đai lưng màu trắng, ta giương mắt, nhìn thi thể trên giường, thật vất vả tâm tình mới tốt lên, liền cái gì cũng không nói.
“Gia yên tâm, người này Thanh nhi sẽ xử lý”
Ta gật gật đầu, xoay người rồi đi ra ngoài.
Đi vào đại đường, Lưu công công đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, ta ngồi ở chủ vị, lấy khủy tay chống lên bàn, bàn tay chống đầu, mọt đầu tóc dài đen như mực, thẳng tắp rớt xuống hướng theo cánh tay trắng ngần của ta, yêu dã mị nhân.
Nhìn Lưu công công nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi truyền ý của hoàng đế,“Phượng Thấm Vương gia, hôm nay sinh thần Hoàng Thượng, mở tiệc chiêu đãi chúng thần, mong vương gia đúng giờ nhập điện.”
“Bổn vương không có thời gian, mời Lưu công công trở về.” Khoát tay, ta liền đuổi Lưu công công về.
“Nhưng là……” Lưu công công khó xử mặt nhăn mày nhíu,“Nếu Bệ hạ nghe được câu trả lời của Vương gia, sẽ không hài lòng.”
“Thì sao?” ta nhẹ nhàng nhìu mi.
“Bệ hạ sẽ xử phạt ta, hy vọng Vương gia chớ làm khó lão nhân.”
“Hừ,” Ta hừ nhẹ một tiếng, ý tứ nhìn Lưu công công, bình tĩnh nói xong,“Lưu công công thật đúng là lớn gan, dám nói bổn vương làm ngươi khó xử. Bệ hạ xử phạt ngươi, như thế thì sao, quan hệ gì đến ta.”
Vỗ vỗ tay, hai gia đinh tráng kiện đi đến, một trái một phải đứng bên cạnh Lưu công công.“Tiễn khách.” Đôi môi phun ra hai chữ, ta đứng dậy đang chuẩn bị trở về phòng. Lại nghe –
“Vương gia chậm đã — Hoàng Thượng nói, nếu đem nay vương gia không đến, chớ trách hoàng thượng đối với thị nữ Thanh Nhi khai đao.”
“Khai đao?” hai mắt ta trợn to, sắc bén nhìn về phía hắn,“Mời ngươi chuyển lời cho bệ hạ, thần đệ chắc chắn sẽ đến……” Vẫy tay một cái, Lưu công công đã bị đem ra khỏi Vương phủ.
Xoay người lại, ta bước nhanh đi vào trong phòng. Nguyên bản nam hài chết ở trên giường đã không còn thấy, mà giường cũng được đổi mới. Thanh Nhi lẳng lặng đứng ở bên giường.
“Thanh Nhi……” Ta gọi.
“Gia?” Thanh Nhi nghi hoặc nhìn ta.
“Hoàng đế không biết làm cách nào biết được ngươi, còn bắt ngươi để uy hiếp ta.” Ta nắm chặt quyền, dùng lực đập lên bàn, cái bàn biến thành hai nửa.
Thanh Nhi nhìn nhìn ta, lại nhìn cái bàn vỡ, nở nụ cười.
“Gia, ngài vốn là không cần để ý Thanh Nhi, Thanh Nhi không muốn liên lụy gia.”
“Thanh Nhi, ngươi không hiểu……” Ta giương lên mi mắt,“Ngươi đối ta, so với người thân còn thân hơn……” Những người ta biết, quan tâm của ta chỉ có ngươi.
Thanh Nhi hốc mắt đỏ hồng,“Gia đối đãi Thanh Nhi tốt như vậy, Thanh Nhi cả đời cũng không thể đên đáp.”
Nhu nhu hai má của nàng.
Ta âm thầm nghĩ.
Sinh thần phải không? Nhất định phải đưa đại ca một phần lễ vật “Đặc biệt”.
Buổi tối.
Bầu trời đêm tối đen, chỉ có một vòng trăng tròn, cùng hai ngôi sao lóe sáng.
Một ngôi, sáng ngời chói mắt, cho dù ở thật xa, cũng không ảnh hưởng vẻ sáng ngời của nó, nhưng mà lại ẩn ẩn lộ ra vẻ âm u.
Một ngôi sao khác, khác ngôi sao kia, không tỏa sáng nhưng chung quanh lại phiếm một tầng hào quang màu tím, thanh khiết tỏa sáng trên bầu trời đêm.
Xe ngựa của ta đi vào cung điện, đi vào Thần Dương điện.