Phượng Thiên Đế Thần

Quyển 1 - Chương 40: Cố nhân



Sau Thiên Vân Phiến thì mấy món đồ được đấu giá đều không vào được mắt mấy người Liên Y, cho nên tới tận khi buổi đấu giá kết thúc, bọn họ không ra giá thêm lần nào nữa. Sau khi nhận được hộp gỗ, mở ra kiểm tra đúng là Thiên Vân Phiến, và trả tiền thì họ đang muốn rời khỏi phòng đấu giá thì vị chưởng quầy đã tới cung kính mời họ nán lại để gặp một người. Không cần suy nghĩ cũng biết người kia là ai.

Cửa phòng chữ thiên thứ nhất mở ra, bên trong một nam tử thanh y, toàn thân nội liễm, trầm ổn, đôi mắt sáng, mái tóc đen được cố định bằng một cây trâm Dương chi bạch ngọc thượng phẩm, ngũ quan không tính là xuất sắc nếu đặt chung với mấy người Phong Ngân, nhưng mà khí tức của hắn làm người ta muốn thân cận, nhất là khi hắn đang cười như bây giờ.

"Y Ngạo, đã lâu không gặp." Dạ Mặc Viêm tiến lên vài bước, tươi cười đón chào. Nụ cười của hắn là Thường Mạnh kinh ngạc không ngớt, thiếu gia thế nhưng cười, lại còn cười rực rỡ lóa mắt như vậy. Từ lúc làm thuộc hạ cho thiếu gia đến nay đã mười năm, hắn nhớ được thiếu gia chỉ cười với muội muội của ngài là Thanh Ca tiểu thư cùng với hai vị bằng hữu mà thôi. Ngoài ra chưa bao giờ hắn cười với ai. Ngay cả Tô Tĩnh Nhã được cho là vị hôn thê của thiếu gia cũng chưa bao giờ được cho sắc mặt tốt chứ đừng nói là cười tới mê người như vậy.

"Dạ Mặc Viêm, đã lâu không gặp." Liên Y cũng cười, đôi mắt sáng cong cong như nguyệt nha, cả khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. Dù khuôn mặt bị hóa trang làm cho thoạt nhìn thêm một chút anh khí, nhưng chỉ cần nàng cười như vậy thì nét anh khí trên người biến mất không còn. Dạ Mặc Viêm nhìn nàng như vậy liền ngây dại. Hắn biết nàng rất đẹp, nhưng giờ phút này nhìn nàng cười với hắn như vậy thì làm trái tim hắn đập thình thịch, thậm chí chính hắn còn nghe thấy tiếng tim mình đập.

Nhìn một màn này Phong Ngân không tự giác thấy khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi vũ khí của hắn bị đem đấu giá. Nụ cười kia thật chói mắt. Hắn không chút thiện cảm nhìn Dạ Mặc Viêm, ánh mắt lạnh đến mức có thể đông chết người. Ba người Mặc Ly Thần Phong đứng bên cạnh hắn cũng thấy rùng mình. Đại ca, huynh lại làm sao a? Có ai chọc giận huynh? Nhưng mà trong mắt Minh Nguyệt lại hiện lên một tia hiểu rõ, tiểu tử Dạ Mặc Viêm này chắc chắn có ý với tiểu muội nàng, nhưng là tiểu muội lại không biết. A, thú vị. Cái này là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng tỏ a. Nhưng mà thực lực người này mới chỉ đến Huyền Vương tứ cảnh, làm sao có thể phù hợp với tiểu muội nàng? Làm sao bảo vệ được muội ấy? Minh Nguyệt chau mày, tự động loại bỏ Dạ Mặc Viêm khỏi hàng ngũ ứng cử chức muội phu. Nếu Liên Yà biết nàng ấy nghĩ gì chắc chắn sẽ khóc ròng a. Tỷ tỷ, ta mới mười một tuổi thôi.

"Y Ngạo, đây là . . .?" Dạ Mặc Viêm rất nhanh nhận ra lãnh ý của Phong Ngân, hắn phục hồi tinh thần nhìn về phía mấy người đi cùng Liên Y. Trong lòng cảm thán không ngớt, bọn họ đều là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử. Hơn nữa Dạ Mặc Viêm còn kinh hãi phát hiện tất cả bọn họ hắn đều nhìn không thấu tu vi, ngay cả Liên Y hắn đều không thấu, nhưng hắn khẳng định là nàng mạnh hơn hắn. Rốt cuộc thì nàng tu luyện như thế nào? Mấy tháng trước nàng mới chỉ là Huyền thiên, vậy mà bây giờ đã mạnh hơn hắn, vậy là ít nhất đạt Huyền Vương tứ cảnh đỉnh. Hắn biết nàng ưu tú nhưng thế này không phải ưu tú nữa mà là yêu nghiệt. Nhìn nàng hắn lại càng quyết tâm cố gắng tu luyện, nhất định không thể bị nàng bỏ lại phía sau.

(Tg: đây là lý do vì sao anh này không thể có tư cách thành nam phụ a, chứ đừng nói nam chính. Chẹp, anh không đủ độ yêu nghiệt, hơn nữa, aizz, thôi đọc truyện rồi sẽ biết tại sao. Hihi)

"Đây là đại ca của ta, đây là tỷ tỷ cùng tỷ phu, còn đây là đệ đệ của ta." Liên Y lần lượt nhìn từng người giới thiệu.

"Mọi người, đây là Dạ Mặc Viêm bằng hữu của ta. Cũng là ông chủ của nơi này." sau đó lại hướng mấy người Phong Ngân giới thiệu về Dạ Mặc Viêm.

Hai bên cùng gật đầu xem như nhận thức. Dạ Mặc Viêm dù nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều. Dù sao thì ai cũng đều có bí mật.

"Dạ Mặc Viêm, hai người kia không đến cùng ngươi ?" từ lúc vào Liên Y đã chú ý nhưng không thấy Hàn Hạo Thần hay Hoa Thiên Diễm đâu. Bình thường không phải là ba người bọn họ đều cùng một chỗ với nhau hay sao?

"A, Thần đang ở kinh thành, hai ngày nữa mới tới. Còn Diễm, hắn đang bế quan nhưng không biết khi nào thì ra." Dạ Mặc Viêm khẽ a một tiếng. Sự thật là hắn cũng vừa từ kinh thành tới đây bằng Truyền tống trận. Lúc đi hắn quên thông báo cho hai người kia, nhưng hắn không thể để nàng biết. Hơn nữa hắn thấy may mắn khi hai người kia không nhìn thấy nụ cười vừa rồi của nàng.

"Thanh Ca luôn nhắc tới ngươi." Nhớ đến muội muội bảo bối hắn cười.

"Thật sao? Thanh Ca có khỏe không?" nghe đến Dạ Thanh Ca, Liên Y liền cười rộ, nàng rất thích cô bé này. Thủy linh, xinh đẹp, kiên cường, rất đáng yêu.

"Vẫn khỏe, nhưng lúc nào cũng lầm bầm nhất định tu luyện đến Huyền thiên để được ngươi đem đi chơi." aiz, từ ngày có thể tu luyện đến bây giờ thì muội muội này càng làm hắn đau đầu. Chỉ có điều hắn vui vẻ chịu đựng, dù sao thì muội muội vui vẻ là tốt rồi.

"Dạ Mặc Viêm, đây là Cửu chuyển phong linh đan. Khi nào tìm được người kia thì đồng thời cho cả hai người ăn." trong tay Liên Y xuất hiện bình ngọc, đưa cho Dạ Mặc Viêm.

"Liên Y, đa tạ." nhận bình ngọc, Dạ Mặc Viêm trầm mặc hồi lâu mới nói được mấy chữ thiên vân. Hắn thật sự không biết nên nói gì. Nhưng là hắn muốn gọi tên nàng cảm tạ mà không phải tên giả Y Ngạo.

"Được rồi, khách sáo như vậy làm gì? Nếu muốn cảm ơn ta thì cho ta một cái Hỏa Long quả là được." Liên Y cười cười nhìn hắn, nàng giúp hắn cũng một phần vì giao dịch của bọn họ, một phần vì hắn là bằng hữu của nàng. Hắn hoàn toàn không cần thấy áy náy, hơn nữa bởi vì đi Thần Minh Vực tìm kiếm ma tinh mà nàng mới gặp mấy người Mặc Ly Thần Phong, khế ước với Phượng Vô Quân. Nàng còn phải cảm ơn hắn đấy.

"A, Liên Y đã có ai nói với ngươi là ngươi có bản tính của thương nhân chưa? Yên tâm, ta vẫn giữ lại hai quả cho ngươi." Dạ Mặc Viêm cũng cười, trong tay xuất hiện một hộp làm từ Bích hàn ngọc, chiếc hộp to gấp đôi chiếc vừa rồi.

"Nha, thật sự có ?" đôi mắt Liên Y sáng lên.

"Thật ra thì, Hỏa Long quả là chúng ta tìm được. Tổng cộng có năm quả, một quả cho Diễm, một quả cho Thanh Ca. Ta và Thần không dùng, liền nghĩ đến ngươi. Nhưng chúng ta tìm không được. Diễm liền nói đem một quả đi đấu giá, nhất định dụ được ngươi tới. Thật không sai." Dạ Mặc Viêm chậm rãi kể lại. Nguyên văn câu nói của Diễm là: nàng ta là một cái luyện đan sư, nếu nghe tin có linh dược như Hỏa Long quả thì nhất định sẽ đến. Cái mũi của luyện dược sư còn linh hơn cẩu a. Nhưng Dạ Mặc Viêm tuyệt đối không dám nói nguyên văn nếu không trước khi Hoa Thiên Diễm bị tính sổ thì hắn chính là kẻ gặp nạn.

"Hừ, cái tên đó nhất định là nói lời không hay ho chứ gì. Khi nào gặp hắn ta nhất định cho hắn đẹp mặt." Liên Y khinh bỉ mà hừ một tiếng. Cái tên yêu nhân chết tiệt ấy, không cần nghĩ cũng biết lời hắn nói không có từ nào tốt đẹp.

______________

Một canh giờ sau. Cẩm Tú lâu. Trong tiểu viện phía sau.

"Liên Y, muội và Dạ Mặc Viêm quen biết như thế nào vậy? Còn có Thần và Diễm là ai?" Minh Nguyệt vẫn muốn hỏi nhưng phải nhịn xuống, bây giờ mới dám hỏi. Không chỉ Minh Nguyệt mà mấy người Phong Ngân cũng thật muốn biết. Rốt cuộc có quan hệ gì mà mắt không nháy một cái, đưa luôn cho Liên Y hai Hỏa Long quả. Dù là trong mắt bọn họ, Hỏa Long quả không đáng bao nhiêu, nhưng với người thường thì nó cực kì trân quý.

"Muội chữa bệnh cho Dạ Thanh Ca, muội muội của Dạ Mặc Viêm." rồi Liên Y kể lại đơn giản một chút về Hàn Hạo Thần cùng Hoa Thiên Diễm.

Phong Ngân vẫn nhớ cái tên xông vào băng động tại Bạch Băng bình nguyên, cố gắng lay gọi Liên Y. Ấn tượng của hắn với Hàn Hạo Thần cũng không tệ lắm.

“chủ nhân, vậy thực lực mấy mguời đó như thế nào? cũng yếu như Dạ Mặc Viêm sao? Không thấy mấy tên Huyền quân chứ đừng nói đến Huyền đế.” Phượng Vô Quân chớp mắt hỏi. Hôm nay hắn gặp một đống người nhưng thực lực đều rất yếu ớt. Mấy người Liên Y muốn ngất. Cái gì mà yếu ớt? Hắn nghĩ ai cũng yêu nghiệt như hắn hả? Hắn nghĩ Huyền quân, Huyền đế thật sự là rau cải trắng hả?

Mặc hắn nghĩ lung tung, Liên Y vung tay, bố trí một tầng trận pháp quanh sân nhỏ của bọn họ. Từ ngày Mặc Ly Thần Phong gia nhập việc huấn luyện Liên Y cùng Phượng Vô Quân thì trong bài học của Liên y thêm một thứ là trận pháp. Liên Y rất vui vẻ mà học tập. Thêm một hiểu biết thì nàng lại thêm một phần đảm bảo. Mặc Ly Thần Phong rất vui vẻ. Liên Y rất thông minh lại dụng tâm học tập cho nên chỉ trong thời gian ngắn nàng đã học được mười mấy loại trận pháp. Bây giờ dùng thực lực của nàng có thể lập được trận pháp mà nếu một kẻ dù am hiểu hay không am hiểu trận pháp muốn phá thì thực lực phải đạt Huyền Quân trở lên mới phá được. Hơn nữa chân chính của trận pháp là sự sáng tạo cùng thiên biến vạn hóa. Nếu một ngày nàng làm được đến cảnh giới như vậy thì nàng chân chính có thể tạo ra một nơi như Thần Minh Vực. Thậm chí còn lớn hơn thế.

Sau khi bố trí xong trận pháp Liên Y liền kéo mọi người vào không gian. Nàng nhanh chóng đem hai Hỏa Long quả trồng xuống. Quả nhiên như dự đoán hai quả ấy vừa được trồng xuống liền ra rễ nảy mầm thành hai cây nhỏ, tuy chỉ cao gần năm tấc (khoảng mười hơn mười xen ti mét) nhưng đã rất thần kì rồi. Mấy người Phong Ngân cũng ngạc nhiên nhìn nàng. Không phải nói muốn luyện Hỏa long đan hay sao? Sao bây giờ lại đem trồng rồi. Phượng Vô Quân vẫn là trực tiếp hỏi.

“Ta đương nhiên muốn luyện Hỏa long đan nhưng mà thực lực hiện tại không đủ. Hơn nữa chỉ có hai quả, làm sao dám chắc hai lần luyện sẽ thành công. Quan trọng hơn là, Hỏa long đan là đan dược không phẩm cấp, thực lực càng cao, luyện được đan dược phẩm chất càng lớn. Nếu hiện tại luyện ta chỉ luyện ra đan dược tăng lên một cảnh nhỏ nhưng nếu thực lực đạt Huyền quân luyện thì đan dược thu được sẽ giúp tăng ngay ba cảnh giới. Điều cuối cùng là còn thiếu hai giọt máu giao long cùng ma tinh Thôn Thiên mãng xà nữa.” Liên Y cũng hảo tâm mà giải thích.

Nàng cũng muốn luyện nhưng mà bây giờ chưa được hơn nữa nàng không muốn mình ỷ lại vào đan dược. dù tốt như thế nào thì căn cơ vẫn sẽ không đủ. Lúc giao chiến sẽ dễ dàng rơi vào hạ phong. Dù sao thì cái gì là cố gắng tu luyện cũng đều sẽ tốt hơn ngoại lực. Nếu không rơi vào trường hợp bất khả kháng thì nàng tuyệt đối không muốn dùng dược vật tăng lên tu vi.

Ở trong không gian tiếp tục tiếp diễn màn huấn luyện – tu luyện – luyện đan – học trận pháp như mọi ngày. Trong khoảng thời gian này, Phong Ngân còn phá giải phong ấn trên Thiên Vân phiến. Khi lực lượng quang nguyên tố thánh khiết của Phong Ngân chạm đến cây quạt thì nó liền thay da đổi thịt. Toàn bộ cái xấu xí, hoen rỉ kia biến mất. Cây quạt phát ra ánh ánh chói mắt. Nan quạt làm từ cực phẩm tử kim quặng bọc bên ngoài bằng dương chi bạch ngọc cực phẩm. Vải dệt kia làm từ Tuyết tàm ti vạn năm, còn quý hiếm hơn cả kim tàm ti ngàn năm, trên đó vẽ một bức tranh giang sơn tươi đẹp vô cùng tinh xảo. Nơi cố định nan quạt là một viên cực phẩm Hắc trân châu. Cả cây quạt này đừng nói mười vạn kim tệ, kể cả là trăm vạn, ngàn vạn cũng mua không được. Mỗi thứ làm nên cây quạt đều giá trị liên thành. Hơn nữa Liên Y còn phát hiện kì thật bức tranh kia là tụ linh trận đã đạt đến Thần cấp, giúp cây quạt hấp thu huyền khí linh khí, năng lượng vô cùng cường đại. Nhìn lại nhìn, mọi người biết vũ khí của Phong Ngân không kém nhưng thật không ngờ đã đạt đến hàng Thần khí như vậy. Lại thấy Phong Ngân một thân nguyệt nha trường bào thêu tường vân, mái tóc bạch kim phiêu đãng, tay cầm Thiên Vân phiến, cả người toát ra hào quang, lại có chính khí Quang nguyên tố. Hắn lúc này chân chính là một vị thần.

Sang đến ngày thứ hai (trong không gian đã là một tháng) khi đang tu luyện thì Liên Y thấy trận pháp bên ngoài của nàng dao động. có người muốn xông vào trận pháp. Liên y mở mắt, liền xuất hiện trong phòng. Bên ngoài là ba đạo bóng dáng trong đó một tên mặc hồng y đang muốn thoát khỏi kềm chế của hai người kia để xông vào trận pháp. Liên Y khẽ cười, cái tên này, aizzz. . .

“Nếu hắn muốn xông vào thì cứ cho hắn xông vào đi” nói với ra bên ngoài, giọng nói mang theo ý cười của nàng dưới tác dụng của trận pháp giọng nói khuếch tán như xa như gần từ bốn phương tám hướng truyền lại làm ba người giật mình. Dạ Mặc Viêm cùng Hàn Hạo Thần buông tay Hoa Thiên Diễm mặc hắn nháo, đến lúc mất mặt thì đừng trách bọn họ không ngăn cản. Nhưng ngoài dự đoán của ba người là Hoa Thiên Diễn lại xoay tay, kéo hai huynh đệ của mình cùng vào. Sao hắn có thể một mình mất mặt được. Nếu mất mặt thì cùng mất mặt đi. Hơn nữa làm sao dám chắc hắn phá không được trận pháp này ? Hừ cứ chờ đi.

Hai canh giờ sau, ba người chật vật ra khỏi trận pháp. Hai người Dạ Mặc Viêm và Hàn Hao Thần thì còn tốt, chỉ là quần áo đầu tóc hơi chút rối loạn, xộc xệch, chứ Hoa Thiên Diễm chính là thê thê thảm thảm. Trên khuôn mặt trắng nõn như sứ có vết bầm tím ở mắt hệt như con gấu mèo, quần áo tơi tả. Chân chính hủy đi hình tượng phong lưu tà mị của hắn. Liên Y lại rất không nể tình mà cười ha ha.

“Đến phòng chữ Thiên thứ nhất của Cẩm Tú Lâu đi, chúng ta chờ ngươi.” Nói xong câu đó Hoa Thiên Diễm lôi kéo hai người kia rời khỏi. Chưa bao giờ mà hắn chật vật như vậy trước mặt người khác, nhất là nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.