Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 12: Chương 12




Nguyệt Ninh lại tiếp tục phun tào rất nhiều: Ta không phải là ruột thịt với ngươi, ta là người xuyên đến.

Người thân ruột thịt của các ngươi không còn, nếu như là nguyên chủ thì nàng đã sớm đai thương đến chết.
Cứ cho là tỷ muội ruột đi, thế nhưng có tỷ tỷ nào ép buộc lấy thận của em gái không? Có cha mẹ nào uy hiếp con gái nhỏ để ép đưa thận cho đứa con gái mình yêu thương nhất không? Vậy đứa con gái kia là gì? Không phải thân sinh sao? Chính mình sinh ra mà còn có thể như vậy, nếu như là con nuôi thì chắc có lẽ đã bị ép đến chết rồi nhỉ?
Dù là thân sinh, nhưng vẫn ít có người đưa nội tạng của bản thân ra cho người khác.

Dù là người nhà nhưng bọn họ vẫn là vì bản thân, yêu thương bản thân nên rất khó có thể giao nội tạng.

Huống hồ gì cha mẹ người ta cũng chưa chắc cho phép, mất một đứa được rồi, không thể mất hai đứa.
Mất thận có thể mua thận được, tìm thận phù hợp để thay thế.

Bệnh viện vẫn có khả năng cung cấp, có thể là do người ta hiến cơ quan nội tạng khi qua đời, có thể là do họ vì lí do gì đó mất mạng mà hiến ra.

Cho nên không nhất thiết phải lấy thận của em gái mà đeo lên người, điều đó là không cần thiết.

Thận bị suy yếu không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian ngắn để tìm thận phù hợp thì tốt rồi.

Hằng năm có rất nhiều người hiến các cơ quan nội tạng, các bệnh viện trong và ngoài nước cũng rất nhiều.

Cho nên có thể trao đổi một chút, nếu thật sự quá cấp bá
Bọn họ không phải không có tiền, chẳng qua là muốn bức ép nguyên chủ mà thôi.

Vị tỷ tỷ kia vì hận nên mới nghĩ ra cái trò này, thật ra thận của nàng không đến mức phải cắt ra để thay cái mới, chỉ cần dưỡng dưỡng một chút thì sẽ ổn mà thôi.
Trong căn phòng bệnh, mọi người nghe được câu này thì lièn gật đầu tán thành.

Ai ai cũng cảm thấy Nhạc gia mẫu thân nói đúng, bọn họ không cảm thấy vấn đề này có chút sai sai, ngược lại là họ vô cùng tán thành ý kiến này.
Nhạc mẫu thân đứng lên, nàng tiện tay lấy ra giỏ trái cây bên cạnh.

Bà ta mang theo biểu cảm cao cao tại thượng mà đi ra khỏi phòng.

Bà ta cho rằng chỉ cần mình đến thăm thì sẽ khiến cho Nhạc Linh Nhi cảm động đến mức rơi lệ.
Nhạc Linh Nhi là người như thế,bà ta chỉ cần tỏ ra một chút thương hại đối với nàng.

Nàng ta sẽ vô cùng vui vẻ hạnh phúc, sau đó sẽ đáp ứng yêu cầu của bà ta.
Nguyệt Ninh: Ta không cần, mau mau cút! Sự thương hại đó ta không muốn, ngươi đem cái thương hại kia cất vào trong đi.

Vô sự hiến cần, phi gian đức đạo!
Thế nhưng, ngươi muốn ta cảm động khóc? Muốn ta làm bạch liên hoa sao? Được, mời vào.

Có bất ngờ cho ngươi!
Nhạc mẫu thân tâm trạng vui vẻ, bà ta liền bước vào phòng bên cạnh.


Kết quả là bà ta giật mình mà nhìn thấy 3 người cảnh sát đang đứng bên trong.
Bà ta hoảng hốt mà nhìn cảnh sát, không dám đén gần.

Tại sao cảnh sát lại đến đây? Có phải Nhạc Linh Nhi làm sai chuyện gì khién cho cảnh sát phải đến đây hay không?
Đã thế thì cũng đừng liên lụy đến bà ta, thà rằng bản thân mình chấp nhận không có đứa con như thế này, vì thế cho nên đừng liên lụy đến nàng.
Con người vốn là sinh vật như vậy, Tống mẫu thân sợ hãi cảnh sát mặc dù bà ta không làm sai chuyện gì cả.

Cũng giống như chuột sẽ sợ mèo.

Con người luôn luôn sợ hãi những thứ mà bản thân không thể với tới được, tựa như một siêu anh hùng dù đã cứu cả thế giới nhưng loài người vẫn luôn e sợ hắn.

Bỡi lẽ hắn có sức mạnh vĩ đại mà bọn họ không thể có, lỡ sau này hắn phá hủy thế giới hay giết bọn họ thì phải làm sao?
Loài người luôn như vậy, từ xưa đến nay đều là như vậy cả.

Thời cổ xưa, có một vị phù thủy đã giúp đỡ dân làng thoát khỏi căn bệnh hiểm ác, nàng ta đã chúc phúc dân làng bình an cả đời.
Thế nhưng khi bọn họ khỏi bệnh, bọn họ lại cho rằng đó là một lời nguyền rủa: Chỉ cần phù thủy còn ở đây, nàng ta sẽ còn chúc phúc cho dân làng.

Nếu bà ta đi rồi thì sẽ làm dân làng trở nên như trước, dịch bệnh sẽ bắt đầu tràn lan.

Bọn họ tự mình biên rồi diễn như một câu chuyện xưa, sau đó bọn họ bàn bạc giết chết phù thủy.

Phù thủy bởi vì yêu thương dân làng, yêu thương thế gian nên nàng tin tưởng họ, bọn họ lừa gạt nàng sau đó moi tim của nàng ta làm vật dẫn tế thần.

Bọn họ cầu nguyện một đời bình an.
Phù thủy bởi vì tin tưởng bọn họ, nàng cuối cùng bị moi tim ra hiến tế.

Thế nhưng nàng vẫn không chết, dân làng sợ hãi vì bọn họ sợ nàng ta sẽ trả thù cả làng.

Vì thế cho nên thiêu sống phù thủy trên một cây thánh giá rất to, phù thủy lúc ấy mới chết.
Đến lúc chết phù thủy vẫn không hiểu vì sao nàng ta lại bị giết, nàng đối xử tốt với dân làng, giúp bọn họ rất nhiều thứ, còn trị căn bệnh quái ác kia.

Nhưng vì sao bọn họ lại đối xử với nàng như thế? Nàng vẫn không thể hiểu được bọn họ không hiểu được loài người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.