Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 135: Chương 135




Tần Trạch cười lạnh một cái, sau đó nói: "Thế tại sao cô lại liên tục chuyển tiền vào một cái tài khoản cá nhân? Nam nhân kia rốt cuộc là ai, vì sao hắn lại nói rằng đang giữ ảnh nude của cô, hơn nữa còn cùng cô ngủ tại khách sạn?"
Nhạc Dao Dao nghe xong, nàng ta liền sững người lại.

Thì ra Tần Trạch đã biết mọi chuyện, vì thế hắn mới như vậy...
Nếu như vậy, có phải hắn sẽ vì chuyện này mà bỏ rơi nàng?! Lúc ấy, nàng rõ rành là bị lừa gạt, nàng thật sự khô g cố ý, thật sự...!Nhạc Dao Dao liên tục tự hỏi...!Nếu, nếu hắn từ bỏ nàng thì phải làm sao?
Nhạc Dao Dao thực sợ hãi, sợ hãi Tần Trạch sẽ bỏ rơi nàng ta, sợ hãi sự nghiệp cũng từ đó mà rời đi, cho dù vậy Nhạc Dao Dao vẫn không biết làm sao, chỉ im lặng mà rơi nước mắt.
Nhạc Dao Dao liên tục khóc, nàng ta đáng thương hề hề mà cầu xin sự tha thứ từ Tần Trạch: "Tôi xin lỗi, Tần Trạch, tôi thật sự xin lỗi.


Chuyện này là tôi bị lừa, tôi thật sự không biết gì hết! Tần Trạch, chúng ta bỏ qua chuyện này, sau đó cùng nhau rời đi...!Có được hay không?"
Nhạc Dao Dao một bên rơi nước mắt, một bên thầm mắng.

Tất cả đều là lỗi của lão già kia, nếu không có hắn thì nàng sẽ không phải như vậy, tại sao lão ta lại không chết, tại sao?
Tần Trạch cười lạnh một cái, sâu trong đôi mắt hiện lên vài tia bi thương, hắn chậm rãi nói: "Tôi không cần loại người như cô! Nhạc Dao Dao, có phải cô cố tình sắp đặt chuyện tại khách sạn với tôi hay không?"
"Sau khi cô về nước, có phải là không có nam nhân nào chống lưng, vì thế cô mới quay lại bên tôi, chơi trò nối lại tình xưa?"
"Nhạc Dao Dao, tôi không ngờ cô lại có thủ đoạn như vậy.
Nhạc Dao Dao nghe xong, đôi mắt càng trở nên bi thương, nàng ta khẽ lau nước mắt, sau đó nói: "Tần Trạch, tôi bị oan! Vì cái gì anh không tin tôi? Tần Trạch, tôi thật sự không cố ý...!Tôi thật sự rất yêu anh, chúng ta có thể bỏ qua chuyện này hay không?"
Nhạc Dao Dao thực sự đau khổ, nàng ta không hiểu vì sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này, thế nhưng Nhạc Dao Dao không muốn mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.
Nàng ta thực sự yêu Tần Trạch, hơn nửa nàng ta không muốn như 5 năm trước đánh mấy Tần Trạch.

Nàng ta muốn cùng Tần Trạch sống hạnh phúc bên nhau...
Tần Trạch nghe thấy câu nói kia của Nhạc Dao Dao, hắn liến cười lạnh, sau đó từng chữ từng chữ phát ra một cách lạnh lẽo: "Yêu? Nhạc Dao Dao, cô đừng thốt ra những lời khiến tôi buồn nôn như vậy, thật sự khiến tôi ghê tỡm!"
Nghĩ nghĩ, Tần Trạch cười lạnh một cái sau đó nói: "Cũng đúng, một nữ nhân năm lần bảy lượt đem ảnh nude đi bán thì làm sao có thể sạch sẽ đây?!"
"Tần Trạch tôi thật ngu xuẩn, vẫn cứ một mực tin rằng cô ngươi bị người khác lừa gạt, vì thế một mực giúp đỡ cô...!Nhạc Dao Dao, có phải cô thấy rất vui khi lừa được tôi hay không?" Câu cuối cùng hắn nói ra có vẻ rất bi thương, rất đau lòng.
Nghe thấy Tần Trạch nói mình như vậy, Nhạc Dao Dao cùng vô cùng khổ sở, nàng ta cảm giác như lòng của mình đều bị Tần Trạch xé nát thành ngàn mảnh nhỏ.


"Không phải, ta không có lừa ngươi, ta là thật yêu ngươi." Nhạc Dao Dao khóc điềm đạm đáng yêu, làm cho người khác muốn bảo vệ.
Ánh mắt Tần Trạch trở nên vô cùng bi thương, hắn tựa như con thú hung dữ mà gầm ra từng chữ: "Ngươi thích để ta cảm thấy buồn nôn.

Có phải sau 5 năm, cô qua về để đùa giỡn tình cảm của tôi, hoặc là cô không còn nam nhân nào khác vì thế mới đến tìm tôi?"
Nhạc Dao Dao điên cuồng lắc đầu, nàng ta một mực giải thích: "Không phải, ta không phải.

Tần Trạch, anh nghe tôi giải thích đã! Hôm đó..."
Tần Trạch lập tức nói: "Tôi không nghe, tôi không muốn nghe!"
Nhạc Dao Dao nghe vậy, nàng ta cố gắng nói gì đó, nhưng Tần Trạch đã tự động che tai lại, vì thế nàng ta có nói cũng vô ích.
Nhạc Dao Dao thấy như vậy, nàng ta cũng không nói nữa, sau đó nàng ta chỉ im lặng mà rơi nườc mắt.

Cứ thế, hai người họ không ai nói một lời.
Nguyệt Ninh: (﹁﹁) Ha hả? Vẫn là cái cách nói chuyện cũ rích này?
Chuyện không phải như vậy, anh nghe tôi giải thích với Ta không nghe, ta không nghe! Ha hả?!
Bởi vì bọn họ không ai nghe ai giải thích, vì thế bắt đầu tự làm tổn thương chính mình, bắt đầu đau lòng, sau đó lại đi vung đạn cho những cái pháo hôi đáng thương.
Nguyệt Ninh thực sự ba chấm, vì sao bọn họ lại không ngồi xuống mà nói rõ với nhau, một lời rồi một lời mà giải thích mọi chuyện? Có phải logic của nam nữ chính khác với cái logic của nàng hay không?!
Bởi thế, vì mao bọn họ lại không cùng nhau giải quyết, thay vào đó lại đem đối phương thương tích đầy mình, bộ dạng Ta thực đau khổ vì ngươi không yêu ta?!
Ha hả?! Đây rõ ràng là có bệnh khó nói a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.