Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 147: Chương 147




Rất nhanh, liền đến ngày diễn ra hôn lễ.
Bởi vì Nguyệt Ninh là vợ cũ, vì thế không được mời.

Nàng cảm thấy có chút đáng tiếc, bởi vì không được tân mắt chứng kiến món quà mà bản thân đã chuẩn bị.
Dù sao thì, nàng cũng muốn nhìn xem gương mặt của Tần Trạch sau khi nhận được món quà sẽ như thế nào.

Chắc có lẽ là rất thú vị đi?!
Tần Trạch cử hành hôn lễ vô cùng long trọng, từ truyền thông cho đến thượng lưu, Internet,...!Đều biết đến Nhạc Dao Dao là nữ nhân của hắn.
Nguyệt Ninh đương nhiên là không thể không biết, bởi vì một phần là do hệ thống, phần còn lại chính là được truyền bá khắp mạng xã hội.
Nguyệt Ninh nằm trên sopha, tay cầm hạt dưa, nhàn rỗi mà xem hôn lễ của Tần Trạch và Nhạc Dao Dao đang được phát trên tivi.
Trên tivi, Nhạc Dao Dao mặc một chiếc váy cưới trắng tinh vô cùng xinh đẹp, chiếc áo bồng bềnh, vạt áo cũng rất dài.

Hơn nữa, phía sau còn có 2 nữ nhân ngoại hình xinh đẹp đang giúp nàng ta nâng váy.
Một người đàn ông chỉnh chu, với gương mặt điềm đạm đang được Nhạc Dao Dao khoác tay tiến đến phía của Tần Trạch.
Nguyệt Ninh biết, đó là vị quản gia của Tần Trạch.

Lần này, lão sẽ tạm thời làm người giám hộ cho Nhạc Dao Dao, hơn nữa sẽ đường đường chính chính dắt Nhạc Dao Dao đến chỗ Tần Trạch tại lễ đường.
Bởi vì cha Nhạc Dao Dao đã sớm mất, hơn nữa mẹ nàng ta cũng ở trong tù, vì thế đây cũng là điều hiển nhiên.

Tiếp đó trên tivi, Tần Trạch cách Nhạc Dao Dao không xa lắm.

Hắn mặc một bộ vest đen tao nhã, trên ngực còn đính một kí hiệu tinh xảo, và đương nhiên là cùng một loại với kí hiệu trên váy Nhạc Dao Dao.
Ánh đèn lung linh, chiếu rọi ngũ quan của Tần Trạch.

Điều này khiến cho gương mặt của hắn càng thêm soái khí, tự như vị vương tử mà bao nhiêu thiếu nữ vẫn luôn nghĩ đến, tựa như truyện cổ tích bạch mã hoàng tử và cô công chúa nhỏ xinh đẹp.
Tần Trạch tiến đến, nhẹ nhàng cầm lấy tay Nhạc Dao Dao với ánh mắt ôn nhu đến cực điểm.
Nhạc Dao Dao cũng thế, gương mặt nàng ta ửng đỏ vì thẹn thùng, hơn nữa ánh mắt đầy yêu thương, ái mộ.
Khung cảnh của hai người vô cùng ngọt ngào, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Nam thanh nữ tú, rất là đẹp đôi...!Thế nhưng, đó chỉ là đối với người khác mà nói.

Còn đối với Nguyệt Ninh, nàng chỉ cảm thấy ê hết cả răng.
Nguyệt Ninh cảm thấy nếu nàng xem Tần Trạch và Nhạc Dao Dao ngọt ngào thêm vài lần nữa, có lẽ nàng sẽ mắc bệnh tiểu đường.
Sau khi Nhạc Dao Dao và Tần Trạch đứng trước mặt cha xứ tuyên thệ xong, bọn họ bắt đầu thâm tình mà trao nhẫn cho nhau.
Tiếp đó, đến khi Nhạc Dao Dao đeo xong nhẩn cưới cho Tần Trạch thì hắn bắt đầu ôn nhu thâm tình mà hôn xuống.
Tại giờ phút này, đám phóng viên bắt đầu nhao nhao chụp ảnh một cách rầm rộ.

Có lẽ, ngày mai sẽ có tin tức về hôn lễ lám cưới thế kỷ khiến hàng vạn người mơ ước.
Đột nhiên, trên màn hình lại xuất hiện đoạn video ngắn.

Là video của hai người họ, nhưng là dạng hoạt hình.
Tần Trạch đã dùng rất nhiều tiền mà làm ra, đây là cảnh từ lúc bọn họ yêu nhau đến hiện tại.

Đoạn video này khiến Nhạc Dao Dao cảm động đến mức rơi nước mắt, nàng ta chỉ biết đứng tại chỗ mà nhìn Tần Trạch với ánh mắt đầy hạnh phúc.
Sau khi đoạn video kia phát xong, Tần Trạch bắt đầu tiến lại gần màn hình của sân khấu lễ đường.

Hắn đứng tại đấy, tay cầm micro, bắt đầu ôn nhu mà nói:
"Nhạc Dao Dao, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trên cuộc đời tôi.

Tôi vui vẻ, vì đã có được em.

Vì thế, xin em hãy lắng nghe một chút lời của kẻ si tình này..."

"Chúng ta đã vượt qua rất nhiều đau khổ, rất nhiều chuyện thương tâm.

Tôi đã khiến em tổn thương rất nhiều lần, thật sự tôi cũng không biết phải bù đắp cho em bao nhiêu mới đủ, vì thế, tôi nguyện tặng em cả tính mạng này, và tất cả những thứ mà tôi có."
"Tôi biết rằng, những việc mà bản thân đã làm với em thật sự rất quá đáng, tôi không cầu xin em tha thứ, nhưng tôi chỉ xin em...!Cho tôi bảo vệ em hết quãng đời còn lại, cho dù sau này trời có sụp xuống, xin em hãy nhớ rằng bên cạnh em vẫn còn có tôi."
"Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi mới biết rằng bản thân đã yêu em rất nhiều, yêu em đến phát điên.

Có lẽ vì thế, ông trời đã cho chúng ta một cơ hội trở về bên nhau.

Vì thế lần này, tôi thề rằng sẽ không bao giờ đánh mất em"
"Nhạc Dao Dao, tôi biết rằng bản thân mình không xứng với em, nhưng em có thể cho tôi thêm một cơ hội hay không?! Em chỉ cần một lần nữa chấp nhận trái tim tôi, tôi thề, tôi sẽ hoàn toàn xứng đáng với tình cảm mà em dành cho tôi."
Tần Trạch nói xong sau đó hắn nhìn Nhạc Dao Dao, tựa như hắn đang chờ đợi câu trả lời từ nàng ta.
Sau khi nghe được những lời thâm tình kia của Tần Trạch, Nhạc Dao Dao liền lộp bộp rơi nước mắt.

Nàng ta thực sự hạnh phúc, thực sự vui vẻ.
Nhạc Dao Dao cảm thấy bản thân mình thực sự may mắn, bởi vì có thể cùng Tần Trạch kết hôn, sau này cũng có thể cùng hắn trải qua một đời người.
Cuối cùng, sau bao nhiêu đau khổ mà bản thân phải chịu, thì hiện tại nàng đã có được hạnh phúc! Thứ hạnh phúc này, không phải ai cũng có được, nàng là người duy nhất!
Nhạc Dao Dao cảm thấy, những đau khổ kia hoàn toàn là xứng đáng.

Có lẽ ông trời chỉ muốn trêu đùa nàng, thử thách nàng một chút mà thôi.
Sau cơn mưa, trời sẽ sáng.

Hiện tại nàng đã cùng Tần Trạch kết hôn, tương lai sẽ càng rực rỡ.
Nhạc Dao Dao cảm thấy, tựa như bản thân đang mơ một giấc mơ.


Giấc mơ này nàng hi vọng sẽ mãi mãi không tỉnh lại, bởi vì nó quá ngọt ngào, quá hạnh phúc!
Bên kia, Tần Trạch nhìn Nhạc Dao Dao với ánh mắt thâm tình đến cực điểm.

Hắn cho rằng, sau hôm nay bọn họ sẽ mãi mãi thuộc về nhau.
Hiện tại hắn cũng không quan tâm đến mối thù kia nữa, dù sao thì bà ta đã nhận được một kết quả xứng đáng, hiện tại bà ta ở trong tù cũng không mấy vui vẻ, hơn nữa còn trở thành máy phát ti3t.

Dù sớm hay muộn, thì cũng sẽ mất mạng.
Vì thế, hắn cũng không cần quan tâm đến một tiện nhân sắp chết, hơn nữa là chết trong nhục nhã.
Tuy vậy, Tần Trạch vẫn cảm thấy bà ta vẫn chưa trả đủ, nhưng hiện tại hắn cũng không còn quan tâm đến chuyện này nữa, vì thế liền mặc kệ.
Hiện tại, Tần Trạch chỉ muốn cùng Nhạc Dao Dao mau chóng kết hôn.

Sau đó bọn họ sẽ cùng nhau hưởng tuần trăng mật, tiếp đó trở về cùng nhau sống hạnh phúc.
Bên này, Nguyệt Ninh: "..."
Đối với Tần Trạch nam chính đang đeo chiếc sừng dài 5m, Nguyệt Ninh chỉ cười cười, không nói.
Nàng thực sự mong chờ, sau khi Tần Trạch biết được mọi chuyện thì có thể nói ra những lời đường mật như vậy hay không.
Dù sao thì, nàng cũng muốn biết vẻ mặt của hắn sau khi nhận được món quà kia.
Nguyệt Ninh tiếp tục cười cười, nàng chăm chú nhìn vào màn hình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.