Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 70: Chương 70




Nhanh chóng nói chuyện chính, sau đó mặc kệ tên điên này! Nàng không rảnh ngồi nghe hắn nói nhảm!
Mộ Dung Duật không tin, hắn nghi hoặc mà hỏi: "Nhanh như vậy? Có chính xác hay không? Có thể là âm mưu của hắn đấy!"
Giọng nói của Nguyệt Ninh vô cùng chắc chắn: "Vô cùng chính xác, yên tâm đi"
Trong phần ngoại truyện đã viết như vậy, tuy rằng viết sơ nhưng nàng vẫn nhớ như in! Nàng còn nhớ Tài liệu mật mà trong chương đó đã viết, rất có thể là cái tài liệu mà nàng cần tìm!
Nếu như hệ thống mà biết, nó chắc chắn sẽ nói: Không phải là kí chủ dùng 50 điểm để quy đổi, xem lại bộ tiểu thuyết kia hay sao? Rõ ràng là nhờ bổn hệ thống!
Mộ Dung Duật im lặng một lúc, sau đó hắn nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Dựa vào đâu mà cô chắc chắn như vậy? Cô là ai?"
Nguyệt Ninh cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, chuyện này anh không cần xen vào!"
Nghĩ nghĩ một chút, sau đó nàng nói tiếp: "Nhưng, nói cho anh nghe cũng được...!Dù sao cũng không quan trọng"
Nghe thấy giọng nói đó của Nguyệt Ninh, Mộ Dung Duật cũng trở nên nghiêm túc, hắn gấp gáp nói: "Cô nói đi, tôi đang lắng nghe đây"
Nguyệt Ninh im lặng một chút, sau đó mới từ từ nói ra: "Thật ra, tôi xuyên đến đây.

Thế giới anh đang ở là một quyển sách, và tôi đã từng đọc nó.


Cho nên mọi thứ diễn ra tôi đều biết hết!"
Mộ Dung Duật cau mày, hắn lập tức xù lông: "Cô là bị thần kinh!"
Xuyên cái gì mà xuyên! Chẳng qua nàng ta không muốn nói cho hắn biết mà thôi! Còn cố tình bịa ra câu chuyện này, nàng ta cho rằng hắn là đứa trẻ ba tuổi hay sao! Có thể dễ dàng lừa như vậy???
Nguyệt Ninh tỏ vẻ: Thấy chưa? Ta nói thật mà ngươi lại không tin, vậy thì ép ta nói thật làm cái gì a?
Nghĩ nghĩ một chút, Nguyệt Ninh không đùa với con hàng Mộ Dung Duật nữa, nàng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Quay lại chuyện chính, tập tài liệu kia đang ở trong thư phòng của Tần Trạch!"
Mộ Dung Duật nghiêng lông mày, hắn hỏi: "Thư phòng?"
Nguyệt Ninh nhếch môi: "Đúng, nằm ở trong thư phòng tầng 3, trong ngăn thứ ba, két sắt bảo hiểm"
Mộ Dung Duật im lặng một lúc, hắn nhướng mày sau đó nói: "Cặn kẽ như vậy? Lẽ nào nghề nghiệp cũ của cô là ăn trộm?"
Một cô gái bình thường thì làm sao có thể tìm ra những thứ này? Rõ ràng là đứng đầu giới đạo tặc a!
Đạo tặc Nguyệt Ninh: "..." Đạo tặc cọng lông, ăn trộm cọng lông!
Rõ ràng là nàng dùng 7749 cách mới có thể tìm ra, rõ ràng là dùng siêu mưu kế! Đạo tặc?! Cả nhà ngươi đều là đạo tặc!
Mộ Dung Duật thở dài một cái, hắn gõ gõ mặt bàn: "Được rồi, cô muốn tôi làm gì?"
Nguyệt Ninh: "Đầu tiên là..."
Mộ Dung Duật có vẻ không tin tưởng lắm: "Chắc chắn ổn không?"
Thật sự là ổn hay không? Kế hoạch này hắn cảm thấy có khả năng không thành công.

Mộ Dung Duật nhíu mày, hắn sợ rằng kế hoạch thất bại.
Nguyệt Ninh giọng nói vô cùng chắc chắn: "Đương nhiên! Đây là kinh ngh..."
Đầu dây bên kia dường như không nghe rõ, Mộ Dung Duật hỏi lại: "Cái gì cơ?"
Nguyệt Ninh ho vài cái: "Tôi nói đây là kế hoạch vô cùng tuyệt vời! Đừng hỏi nữa, tôi tắt máy đây"
Nguyệt Ninh lắc lắc đầu, nàng lập tức cúp máy.


Không nói nữa, lỡ miệng thì lại không tốt.
Bên này, sau khi Nguyệt Ninh tắt máy, Mộ Dung Duật nhíu mày.

Hắn ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt suy tư.
Kế hoạch lần này không biết có ổn hay không, hắn cảm thấy Nhạc Linh Nhi dường như đã thay đổi tính cách.

Hắn đã cho người điều tra danh tính của nàng ấy, thế nhưng tài liệu nhận được thì vô cùng khác so với bên ngoài.
Người này tuyệt đối không nên trêu chọc, hắn cảm giác được nguy hiểm khi ở cạnh nàng ta.
Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng hắn cũng gọi cho Bối Kỳ.

Trực tiếp bàn giao nhiệm vụ này cho nàng ta.
Không đợi Mộ Dung Duật suy nghĩ, một mail tin nhắn đã gửi đến cho hắn, khiến hắn cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.
Nhìn gương mặt Mộ Dung Duật lúc xanh lúc đỏ, nhìn vô cùng vui mắt.

Nguyệt Ninh nằm trên sopha mà cười cười, cho mi món quà nhỏ, không cần cảm ơn a!
Ta đã nói, tuyệt đối không nên cho người theo dõi ta.


Không nghe thì chỉ có nhận món quà từ tấm lòng của ta!
Cho dù tìm hiểu thông tin thì cũng không tìm ra được gì.

Nhưng nàng rất ghét bị người khác tra hành tung, tra xét mọi thứ.
Bên trong món quà nhỏ ấy thật sự không có gì to tát cả, chẳng qua chỉ là hai cái tài liệu nhỏ mà thôi, là hai bản photo .
Bản thứ nhất là tất cả thông tin về Mộ Dung Duật, từ khi còn nhỏ đến lúc lớn.

Đặc biệt là vô cùng chi tiết, tất cả mọi thứ đều được ghi vào, bao gồm từ lớn đến bé!
Những thói quen nhỏ nhặt mà hắn không để ý cũng được ghi vào, cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ nhặt thường ngày đều được viết vô cùng tỉ mỉ, vô cùng chi tiết!
Bản thứ hai là về Nhạc Dao Dao, tuy không hề cho tiết như của hắn, nhưng cũng khiến người khác lạnh sống lưng!
Kèm theo một vài bản vặt vẽo, Mộ Dung Duật mở ra thì gương mặt chấn kinh, hắn dường như không thể tin vào mắt mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.