Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 89: Chương 89




Dùng đầu gối cũng có thể biết được diễn biến sẽ xảy ra sau khi Nhạc Dao Dao bị mất hết tất cả tiền, không xu dính túi.
Lúc đó, đương nhiên là nam chính Tần Trạch sẽ đứng ra bảo vệ nàng ta.

Dựa vào một sự tình cờ nào đó, nam chính sẽ gặp nữa chính, sau đó dang tay giúp đỡ!
Nguyệt Ninh nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhớ lại toàn bộ cốt truyện diễn ra sau đó.
Nhạc Dao Dao buồn bã ngồi tại quầy bar, nàng uống rất nhiều rượu, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự.
Trùng hợp thay, hôm đó Tần Trạch cũng có mặt tại Bar để ký một hợp đồng lớn.

Hắn tình cờ đi ra ngoài hút một điếu thuốc, lại tình cờ bắt gặp Nhạc Dao Dao đamh say rượu mà loạng choạng ra khỏi nhà vệ sinh.
Càng tình cờ hơn nữa là hắn nhìn thấy Nhạc Dao Dao đang bị một đám côn đồ bắt nạt, sau đó hắn liền ra tay giúp đỡ.
Nhạc Dao Dao uống say, nàng ta cho rằng người đàn ông mà bản thân ngày đêm mong nhớ hiện tại đứng trước mặt mình chỉ là một giấc mơ, vì thế nàng ta liền ôm lấy hắn, hôn hắn.

Tần Trạch ngựa giống đương nhiên sẽ không chịu được sự kích tình này, huống chi đây là người phụ nữ mà hắn đã tìm kiếm suốt 5 năm, là người hắn thật sự yêu!
Nhạc Dao Dao vẫn cứ cho rằng bản thân mình đang mơ, vì thế nàng ta cùng Tần Trạch một đêm phóng túng, cuồng hoan.
Đến khi Nhạc Dao Dao thực sự tỉnh táo, nàng ta lập tức chạy trốn, trên bàn còn để lại 1 tờ tiền lẻ, cùng với câu Tiền công ngày hôm qua trên tờ giấy.
Tần Trạch từc giận, nhưng hắn càng hứng thú hơn với Nhạc Dao Dao.

Thế là hắn bắt đầu con đường truy thê thần tốc, lảm.cảm động biết bao trái tim thiếu nữ.
Tiếp đó, cùng với sự hợp tác của thiên tài bảo bảo 5 tuổi, bọn họ nhanh chóng sống cùng nhau, cuối cùng một nhà ba người, hạnh phúc mĩ mãn.
Nguyệt Ninh: "..." Kịch bản này nghe có vẻ quen quen? Có phải là nàng đã nghĩ nhiều rồi hay không?
Nguyệt Ninh cảm thấy sau 5 năm, bọn họ vẫn không hề thay đổi.
Nhạc Dao Dao tự cho rằng bản thân đã không còn yêu Tần Trạch nữa, nhưng đấn lúc nhìn thấy hắn thì lại cho rằng bản thân nằm mơ?
Ân, một giấc mơ quả thực kiều diễm, nồng đậm mùi kích tình một cách triền miên!
Nếu nàng ta quả thực không còn yêu thì vì sao lại trở về? Lấy lý do là giải quyết tất cả mọi chuyện, nhưng nếu cẩn thận dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng có thể biết, chuyện này là không có khả năng!
Tần Trạch là ai cơ chứ? Thế lực của hắn bành trướng như thế nào, nàng ta còn không biết hay sao?
Cứ cho rằng không biết, nhưng nàng ta làm thế nào để có thể lật đổ hắn? Dùng cái não nhỏ của mình, sau đó liên kết với nam phụ?
A ha, ha ha, ha ha ha! Quả thực nàng cũng cười không nổi!
Nguyệt Ninh xoa thái dương, nàng không muốn phân tích não bộ của Nhạc Dao Dao, điều cần làm bây giờ đó là xem tình huống hiện tại của bọn họ!
Nguyệt Ninh mở ra màn hình hệ thống, nhìn thấy hình ảnh của hai người họ đang mây mưa với nhau, một cách điên cuồng.
Nguyệt Ninh: "..."
Nàng nhắm mắt, lại mở mắt.


Cuối cùng nàng đành phải xem lại diễn biễn vài tiếng trước tại quầy bar, nàng muốn xem thử, có phải là giống như trong cốt truyện hay không?
Xem được một lúc, Nguyệt Ninh liền tắt, nàng không xem nữa.
Quả nhiên, kịch bản kia vẫn xảy ra như vậy.
Nhạc Dao Dao uống say, sau vài lần Trùng hợp liền gặp được Tần Trạch, sau đó bọn họ lập tức lăn ga giường.
Nguyệt Ninh chỉ muốn hỏi, vì cái gì mà lại gấp gáp như thế? Có phải đã đói khát rất lâu?
Nàng nhíu mày, sau đó nghiêm túc nghĩ nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Sáng hôm sau, Nhạc Dao Dao thức giấc thì nhìn thấy Tần Trạch nằm bên cạnh, nàng ta hoảng hốt một hồi, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Trước khi đi, nàng ta còn để lại cho hắn vài đồng bạc lẻ, coi như phí dịch vụ.
Muốn hỏi số tiền này từ đâu mà có ư? Thật ra, nàng ta bị mất ví tiền, nhưng trong váy nàng vẫn còn vài đồng tiền lẻ, vì thế liền xảy ra một màn này.
____
Bên này, sau khi Nhạc Dao Dao rời khỏi, nước mắt nàng lại lộp bộp rơi xuống.

Nàng không ngờ rằng bản thân vẫn còn có cơ hội gặp hắn, cũng không ngờ xảy ra một màn như vậy.
Đêm hôm qua, cứ xem như là một giấc mơ ngọt ngào cuối cùng của nàng và hắn.

Sau này, nàng sẽ không còn dính líu gì đến hắn nữa.

Nước sông không phạm nước giếng, một đời vô ưu vô lo.
Nhạc Dao Dao vẫn mang theo tâm trạng ấy mà tiến vào khách sạn gần đó, bởi vì trong túi không có tiền nên chỉ đành dùng điện thoại công cộng mà gọi cho Mặc Thâm, hi vọng hắn có thể ra tay giúp đỡ nàng.
Hiện tại nàng chỉ còn mỗi hắn, cũng chỉ có thể nương tựa vào hắn mà thôi.

Nếu hắn không giúp, không biết rằng nàng có thể chống đỡ nổi hay không.
Nhạc Dao Dao ngồi gọi rất lâu, nhưng vẫn không ai bắt máy.

Bởi vì quá đau lòng, quá tổn thương nhưng không biết phải làm gì cho tốt, vì thế Nhạc Dao Dao chỉ biết ngồi tại đó mà khóc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.