Phương Thức Nghịch Tập Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 92: Chương 92




Hôm đó, Nhạc Dao Dao cuối cùng cũng cắn răng đồng ý.

Dù sao nếu nàng có cơ hội diễn xuất, đóng vai nhân vật phụ nào đó, thì có lẽ nàng sẽ được mọi người biết đến.

Nàng sẽ không cần đóng vai người qua đường, diễn viên quần chúng không đáng một xu kia nữa.
3 ngày sau,
Ngày diễn ra sự kiện đã đến, Nhạc Dao Dao mặc một bộ trang phục lộng lẫy, tiến vào bar.
Không gian náo nhiệt ồn ào khiến Nhạc Dao Dao cảm thấy khó chịu, nàng nhìn thấy những vị đạo diễn phía xa xa kia liền phát tỡm.
Nhạc Dao Dao im lặng mà tiến tới chỗ ngồi, cầu mong sao bữa tiệc này mau chóng kết thúc.
Bên này, Nguyệt Ninh nằm dài trên sopha.

Nàng nghiêng đầu hỏi hệ thống: "Tiểu Bạch, lần này chúng ta ra tay được chưa? Ta rất nóng lòng muốn đi gặp chị gái của mình, đã lâu lắm rồi chưa lần gặp mặt a!"
Ân ân, quả thực là rất nhớ nữ chính a! Càng nói thì càng nhớ, chỉ hi vọng sớm gặp mặt.
Hệ thống lắc lắc cái đuôi: [Chúng ta có thể tiến hành, lần này chắc chắn sẽ không sảy ra chuyện, ngài yên tâm]

Nguyệt Ninh nghe xong thì từ từ ngồi dậy, nàng cười cười nói: "Được, đi gặp nữ chính đại nhân nào"
Nói xong, Nguyệt Ninh liền chuẩn bị cùng Tiểu Bạch tiến vào nơi mà Nhạc Dao Dao đang ở.
Nguyệt Ninh trả tiền xe cho tài xế xong liền tiến vào bar, nàng dựa vào hệ thống định vị của Tiểu Bạch mà đi đến nơi Nhạc Dao Dao đang ở.
Bởi vì không khí trong phòng riêng kia khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, vì thế Nhạc Dao Dao liền ra quầy bar, một mình uống rượu, nàng uống đến say khướt.
Nguyệt Ninh đứng gần đó,tay ôm con mèo trắng có đôi cánh nhỏ màu đen, có lẽ là vật trang trí.

Nàng khẽ nhếch nhếch môi, nói thì thầm: "Hệ thống, đổi một lọ dịch dung thuật"
Hệ thống có vẻ hớn hở: [Nga, 200 điểm a.

Xác nhận đổi hay không?]
Nguyệt Ninh cắn răng nói: "Xác nhận!"
Nguyệt Ninh giật giật khóe miệng, gương mặt có chút co quắp.

Một cái lọ thuốc chỉ có duy nhất một viên, sử dụng trong 2h mà đòi tận 200 điểm! Ngọa tào, rõ ràng là muốn hút máu nàng a!
Không để cho Nguyệt Ninh cảm thán xong, âm thanh hệ thống liến vang lên:[Tinh__Đã quy đổi hoàn tất.

Số điểm còn lại là 0]
Nguyệt Ninh: "..." Hảo nghèo a!
Tuy là như vậy, nhưng lần này nàng thật sự rất cần đến nó.

Nguyệt Ninh nhìn viên thuốc trong tay, sau đó bỏ vào miệng.
Nàng, dịch dung thành nam nhân.

Không những như vậy, cả quần áo đều trở thành của nam nhân.

Vì thế, Nguyệt Ninh trở thành một tiểu soái ca, bao ánh nhìn đều hướng về nàng.

Nguyệt Ninh tỏ vẻ: A, nữ nhân!!!
Nhạc Dao Dao cũng bị nhan sắc kia làm mờ mắt, nàng ta cũng nhìn về phía này.
Nguyệt Ninh: "..."
Nhạc Dao Dao nhìn nam nhân phía trước một cách chăm chú, đột nhiên nàng lại nghĩ đến Tần Trạch.
Hôm trước, nàng cùng hắn còn có cái thứ quan hệ kia.

Rõ ràng nàng đã không muốn cùng hắn có bất cứ quan hệ nào, nhưng tại vì sao mỗi khi thấy hắn, nàng lại không thể kìm lòng được?
Tại sao chứ? Tại sao chỉ có mỗi nàng là đau khổ? Còn hắn thì vẫn như thế? Có phải là cuộc tình này đã sai từ lúc bắt đầu?
Nếu đã như vậy, nàng cũng sẽ tìm một nam nhân khác.

Sẽ yêu hắn hơn Tần Trạch, sẽ cùng hắn sống đến đầu bạc răng long.

Khi ấy, có thể nàng sẽ không còn đau khổ như bây giờ nữa chứ?
Nghĩ thế, Nhạc Dao Dao liền tiến về phía Nguyệt Ninh: "Soái ca, có muốn uống chút rượu hay không?"
Nguyệt Ninh đương nhiên sẽ đồng ý, tuy rằng kế hoạch của nàng là bắt cóc Nhạc Dao Dao sau đó tống tiền, nhưng nếu nàng ta đã đưa tận miệng thì nàng lại nghĩ ra một trò mới, rất thú vị.
Và thế là, nàng cùng Nhạc Dao Dao uống rượu.

Nói đúng hơn là Nguyệt Ninh chuốc rượu Nhạc Dao Dao, chuốc đến say khướt.
Nguyệt Ninh bế lên Nhạc Dao Dao, sau đó dự định rời khỏi bar, nhưng một phục vụ đã đứng ra ngăn cản: "Thưa ngài, vị bằng hữu của ngài còn chưa tính tiền"

Nguyệt Ninh giật giật khóe miệng: "Vậy thì sao a?"
Phục vụ nghiêm mặt nói một cách chân thành: "Có lẽ ngài là bằng hữu của cô ấy, hoặc bạn trai của cô ấy, vì thế nên ngài trả tiền cũng là lẽ đương nhiên"
Nguyệt Ninh định nói gì đó, nhưng nàng đã nhìn thấy Tần Trạch đang tiến gần, dưởng như hắn có ý định tiến lại đây.
Nàng khẽ thở dài, nhìn xuống Nhạc Dao Dao, phát hiện nàng ta có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế nàng lập tức nói với vị nhân viên nào đó trước mặt: "Ân? Được thôi!"
Nhìn thấy đôi mắt Nhạc Dao Dao sắp mở ra, Nguyệt Ninh liền chém một phát vào cổ nàng, sau đó bế ngang Nhạc Dao Dao rời đi.
Hệ thống đang ở gần đó: Ký chủ! Ngài có nhớ bỏ quên thứ gì không? Là ta!!!
Ngài đem ta đến đây, sau đó vứt ta như vậy.

Ngài có cảm thấy lương tâm mình đau không? A, quả nhiên là nữ nhân!
Nguyệt Ninh vừa đi, vừa cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nhưng nàng nghĩ mãi vẫn không ra.

Vì thế, nàng quyết định mặc kệ luôn suy nghĩ ấy, chuyên tâm làm việc chính sự mới là quan trọng.
Có lẽ...!Nếu để hệ thống biết được, nó sẽ gào khóc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.