Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 10: Ăn giấm rồi



Từ xưa đến nay, thanh thiền quốc luôn đối đầu với các môn phái tu tiên trên giang hồ, không đơn giản là đối đầu một cách bình thường, người hoàng tộc hoặc hào môn thế gia không được phép đến bất kỳ môn phái nào để học phép. Vì Thanh Thiền Quốc có nguyên linh nên cũng có linh lực trong người, còn phái tu tiên thì lại tu luyên mới có được linh lực.

Lúc mười tuổi Bạch Cẩn Lan được đưa đến phái Thiên Lang Môn học vì mẫu thân y là nhị đệ tử của chưởng môn đời trước, Cẩn Thiên Lan, nhưng chưởng môn kỳ này Hà Tô Tĩnh lại từng yêu mên mẫu thân của y, mẫu thân Bạch Cẩn Lan lại lựa chọn đối đầu với cả sư môn để lấy Bạch Uẩn nên hà tô tĩnh luôn làm khó với y nhất là y lại là một phế vất không được tu luyện linh lực.

Một lần Hà Tô Tĩnh so sánh cẩn là và mẹ y còn xúc phạm đến phụ thân y nên Bạch Cẩn Lan đã phản khá lại.

"Đúng là phết vật, ngay cả một chút linh lực cũng không có thì đưa đến đây làm gì? mẫu thân ngươi năm sáu tuổi đã đến trúc cơ ngươi là con trai nàng sao lại không có tiền đồ như vậy, chắc cũng là do tên phụ thân vô tích sự của người truyền lại chứ sao lại thành một phế vật như vậy" Hà Tô Tĩnh nhìn y với gương mặt khinh bỉ nói.

"Người không được xúc phạm phụ thân ta!" Bạch Cẩn Lan nổi giận nói.

"Ta xúc phạm phụ thân ngươi thì đã sao, nếu không phải năm đó hắn không dùng kế gạt Thiên Lan sư muội thì người cũng không tạo ra một tên phế vật như người".

"Chứ không phải năm đó là do người có chủ ý để mẫu thân ta đến bên cạnh phụ thân ta để thám thính tình hình chiến trường của Thanh Thiền Quốc sao?".

Hà Tô Tĩnh bị đánh trúng sai lầm năm xưa nên thẹn quá hóa giận tiến lại chưởng vào Bạch Cẩn Lan một chưởng, y bị một chưởng của hà tô tĩnh văng ra xa ngã trên đất. lúc này đại đệ tử thiên lang môn, Niên Thanh - Niên Doãn Minh chay đến chắn trước Bạch Cẩn Lan.

"Sư phụ, đệ ấy không làm gì người sao người đánh đệ ấy!".

"Tên phế vật này dám cãi lại ta" hà tô tĩnh tức giận nói.

"Cẩn Lan chỉ nói vài lời mà thôi, là người xúc phạm đến phụ mẫu đệ ấy trước".

"Vì nó mà ngay cả ta con cũng chống lại".

"Sư phụ, lần này là người sai trước,".

"Sư huynh không cần nói thay đệ, lần này đệ chịu nhục đủ rồi, nơi này đệ cũng không muốn ở lại" Bạch Cẩn Lan đứng dậy, tay trái che chỗ vường mới bị hà tô tĩnh chưởng, tay phải hơi đẩy niên doãn minh nói.

"Hà Tô Tĩnh, người làm sư phụ ta có phải hơi lâu không? nếu ngươi không muốn làm thì đừng làm nữa, ta cùng không muốn ở đây để chịu sỉ nhục".



trở lại hiện tại.

"Sau đó ta rời đi, đại sư huynh không lâu sau cũng rời khỏi thiên lang môn không biết lý do gì, hiện tại đang hành y ở Mộc Biện Sơn" Bạch Cẩn Lan từ từ kể lại.

"Vậy ngươi đến Mộc Biện sơn để gặp niên doãn minh?" Lý Nghiêm Chính khó chịu nói.

"Cũng không phải nhưng vậy, mộc biện sơn quả là có thảo dược mà ta cần, đại sư huynh lại thông thạo góc ngách của Mộc Biện sơn nên vẫn nên hỏi huynh ấy thì hơn".

"Cũng đúng, Mộc Biện sơn quanh năm sương mù bên trong lại có yêu thú, làm y giả ở một nơi như vậy, sư huynh của ngươi cũng rất lợi hại".

"Ngươi ăn giấm của đại sư huynh à?" bạch cẩn lan nghiên đầu nghi ngờ hỏi.

"Không có".

Mặt y bây giờ tỏ vẻ 'ta tin mới lạ' nhưng lại không nói gì thêm, hiện tại đang mang thai nên bây giờ ngồi trên xe ngựa nên trong người cảm thấy không thoải mái, muốn nôn mà lý nghiêm chính đang ngồi bên cạnh nên không thể. trong người khó chịu nên sắc mặt Bạch Cẩn Lan trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy xuống thái dương, lý nghiêm chính thấy vậy liền lo lắng.

"Ngươi sao vậy?".

"Ta có lẽ say xe thôi, ưm, không đã, dừng xe!" nói xong xe liền dừng lại, y tay che miệng bước xuống nôn.

Lý Nghiêm Chính thấy vậy cũng đi theo, thấy Bạch Cẩn Lan nôn đến mức xanh mặt liền lấy tay vô lưng giúp y. một lúc sau, y nôn xông gương mặt đã tái xanh không còn giọt máu, Bạch Cẩn Lan có chút choáng váng chống tay lên thân cây để đứng vững. Bỗng nhiên Tú Hồng và Khuynh Bạch không biết từ đâu xuất hiện phía sau đưa cho y viên đan dược, sau khi uống xong y cũng thấy tốt hơn.

"Cảm thấy thế nào rồi?" Lý Nghiêm Chính lo lắng hỏi.

"Kông sao nữa rồi, tiếp tục đi thôi".



hai người lên xe tiếp tục lên đường, do tác dụng của đan dược mà lúc này Bạch Cẩn Lan lại vô cùng buồn ngủ ngồi cứ gật gù không thoải mái, lý nghiêm chính từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời khỏi người y, thấy như vậy liền tiến lại ngồi gần dựa đầu y vào vai mình, Bạch Cẩn Lan cảm nhân điểm tựa liền thiếp đi nhanh chống.

Lúc y tỉnh lại cả đoàn người đã bắt đầu dựng trại, từ kinh thành đến mộc biện sơn rất xa nên phải dừng chân cấm trại một đêm. hiện tại y đang ngủ trong một lều to, bước ra thì mới biết hiện tại họ đang ở trong rừng.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.