Bạch Cẩn Lan tỉnh lại là lúc xế chiều, như lần trước y đang ở trong lều nhưng lần này Lý Nghiêm Chính đang ở kế bên cả Niên Doãn Minh cũng ở cách đó không xa. Trong người vẫn thấy rất khó chịu nhưng có lẽ hiện tại không phải trên xe ngựa nên đã giảm đi không ít, ngơ ngác nhìn một lát mới phát hiện ra trọng điểm.
“ Hiện tại chỉ mới xế chiều tại sao lại đống trại, đi đây không xa là đã đến Trần Lạc Bình rồi không phải sao?” Bạch Cẩn Lan ngạc nhiên nhìn Lý Nghiêm Chính hỏi.
“ Tình trạng của ngươi rất tệ không tiện đi tiếp với lại từ đây đến Trần Lạc Bính đến mười dặm sợ đến tối cũng chưa đến nên đống trại mai hẳn lên đường” Lý Nghiêm Chính lấy khăn vừa ngâm nước nóng vắc khô rồi đưa cho y lâu mặt nói.
“ Ta sợ sẽ không kịp trở về, đến lúc đó độc của phụ thân trở nặng thì thuốc cũng khó giải được” Bạch Cẩn Lan nhận lấy khăn lo lắng nói.
“ Ngươi không phải trước khi đi đã nhờ ta gửi một mật thám về cho Bạch tướng quân rồi sao, mật thám của Nhị Vương Gia thì Bạch Tướng Quân sẽ không cho người khác xem đâu”.
Bạch Cẩn Lan nghe Lý Nghiêm Chính nói liền thả lỏng một chút, đưa khăn ấm lên lau mặt, một lúc sau lau xong thì Lý Nghiêm Chính đưa tay định thu khăn lại thì lúc này Bạch Cẩn Lan mới nhận ra cả Tú Hồng và Khuynh Bạch không có ở đây mà người hầu hạ y rửa mặt là Nhị Vương Gia. Y nhìn tay gắn rồi nhìn khăn trên tay sau đó đưa cho hắn, thở ra một hơi.
“Tú Hồng và Khuynh Bạch sao không có ở đây?”.
“ Hai người họ có vẻ còn không khỏe hơn ngươi bao nhiêu, sắc mặt nhợt nhạt lâu lâu lại nhăn mặt đau đớn nên ta cho họ nghỉ ngơi cả rồi” Lý Nghiêm Chính để chậu nữa rửa mặt qua một bên nói.
“ Sao lại như vậy, họ như vậy sao ta lại không có cảm nhận nào?” Bạch Cẩn Lan nghe liền hốt hoảng, bước xuống khỏi giường “ Mau ta muốn đến xem họ thế nào”.
“ Ngươi đừng gắp, hai người họ cả ngày không muốn gặp ai, ai cũng không vào được” Lý Nghiêm Chính nhìn thấy liền chạy đến ở y nói.
“ Ta đến họ nhất định sẽ gặp, họ không ổn ta nhất định cũng sẽ không yên”.
Hai người đi ra khỏi lều, Niên Doãn Minh nhìn thấy cũng đi theo nhưng bị Bạch Cẩn Lan ngăn nên đành ở lại. Hai người đến lều của Tú Hồng và Khuynh Bạch, bên trong lêu hiện tại rất yên tĩnh nhưng Bạch Cẩn Lan lại cảm nhận linh khí của bản thân lan ra khắp nơi liền đi thẳng vào lều. Bạch Cẩn Lan cảm thấy bất an vô cùng, từ khi Tú Hồng và Khuynh Bạch thành hình người đến nay chưa từng bạo phát linh lực mà hiện tại không biết lý do gì linh lực lại tràn ra nhiều như vậy.
“ Ngài ở ngoài ta vào thăm họ một lát sẽ ra ngay” Bạch Cẩn Lan quay nhìn Lý Nghiêm Chính nói.
“ Được” Hắn gật đầu nói.
Y bước vào trong, vừa nhìn thấy hai người họ định gọi thì một luồn linh khí bay thẳng vào thân thể y, cả ngươi y hấp thụ hết linh khí vừa xông vào. Luồn linh khí đó không hề xa lạ mà là linh khí do Tú Hồng và Khuynh Bạch phát ra, y đi đến gần họ, hai người hiện tại đang trong trạng thái điều khí, nhìn lại rất khó khăn.
Khi y tiến gần thêm, họ như cảm nhận được, linh khí xong ra ngoài lại nhiều hơn, dấu Phượng Trạch và Bạch Liên trên tráng Tú Hồng và Khuynh Bạch cùng trên người Bạch Cẩn Lan đồng loạt phát sáng.
“ Chủ... Nhân, bọn ta... Sắp không suy trì được... Nữa, sắp trở về... Thân thể người rồi” Tú Hồng từ từ mở mắt khó khăn nói.
“ Sao lại như vậy, lúc trước không phải vẫn rất tốt sao, tại sao lại thành thế này?” Bạch Cẩn Lan hoảng loạn hỏi.
“ Bọn ta là nguyên linh cửa người, là linh lực bảo họ người, nhưng bọn ta lại được xuất ra... Nên khi mang thai người mới yếu như vậy, thân thể người hiện tại không chóng đỡ được nữa... Nên bọn ta được tự triệu hồi trở về” Khuynh Bạch cũng thất thố không kém nói.
“ Các ngươi thế nào rồi, có phải rất đau đớn không?” Bạch Cẩn Lan nhìn sắc mặt nhợt nhạt của họ hỏi.
“ Nếu bọ ta trở về thân thể người... Phải đến khi người sinh hài tử... Bọn ta mới có thể xuất ra ngoài... Nên người phải tự bảo trọng thân thể”.
Nói xong câu đó Tú hồng và Khuynh Bạch cũng biến thành luồn linh lực chui vào cơ thể y, cảm nhận lại được nguồn linh lực thoáng chóc y vô thức biến trởi lại nguyên thần. Lý Nghiêm Chính từ liên kết cảm nhận được thay đổi từ Bạch Cẩn Lan liền xông vào, nhìn thấy bộ dạng nguyên thần của y liền ngạc nhiên, lại nhìn xung quanh không thấy Tú Hồng và Khuynh Bạch lại càng ngạc nhiên hơn.
“ Lan Lan, chuyện này là sao? Lý Nghiêm Chính tiến lại, ngồi xuống đở y hỏi.
“ Ta không biết, chỉ có chút dễ chịu hơn trước” Bạch Cẩn Lan cả người dựa vào Lý Nghiêm Chính nói.
Một lúc sao dạng nguyên thần của y cũng biến mất trở về như ban đầu, lúc này Bạch Cẩn Lan sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa, môi lại có chút hồng hào, quầng thâm dưới mắt cũng biến mất. Lý Nghiêm Chính nhìn y trở nên tươi tắn hơn lúc trước liền có chút ngạc nhiên, chỉ mới vài phút sao lại...