Phương Trình Ngủ Say

Chương 13: 13: Phương Trình Thứ Mười Ba




Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi từng chữ từng câu: “Phương Tranh, em coi anh thành cái gì, người gọi đến thì đến gọi đi thì đi sao? Hay là rác dùng xong thì tiện tay vứt bỏ?”
Sau khi hoàn toàn ngửa bài, Cố Uyên không hề vui vẻ như tưởng tượng, những cảm xúc dồn nén trong lồng ngực bấy lâu bùng phát, giống như một con sóng hùng vĩ, sắp nhấn chìm anh.
“Phương Tranh, em rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rồi sao?” Anh thấp giọng khẽ cười.
Phương Tranh nói: “Em chưa bao giờ phủ nhận sự thật này.”
“Sự thật? Có phải em nói, phủ nhận và giả bộ không quen biết là hai chuyện khác nhau không?” Cố Uyên châm chọc cười một tiếng, “Phương Tranh, đã nhiều năm như vậy, em vẫn không hề thay đổi.”
Phương Tranh không tiếp lời, chỉ cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn anh.
Đội trưởng Tống nghe điện thoại xong trở lại, tinh ý nhận ra bầu không khí một bàn này rõ ràng là không ổn.
“Hai người đang nói gì vậy?” Sau khi anh ta ngồi xuống, thì phá vỡ sự im lặng bằng giọng điệu thoải mái, “Sao đều nghiêm túc thế.”
Phương Tranh định thần lại, cười đáp lại: “Cũng không có gì, chỉ là nói với đội trưởng Cố về chuyện của An An mà thôi.”
Cô liếc mắt nhìn Cố Uyên, sau đó nói: “Tôi vừa mới bàn bạc với đội trưởng Cố, qua mấy ngày nữa lại đến gặp người giám hộ của Tiểu An An một chuyến.”
Cố Uyên dời ánh mắt đi, không nhìn cô.
“Là như vậy à.”
Đội trưởng Tống nhìn Phương Tranh một chút, rồi lại nhìn Cố Uyên, trong mắt dường như đã sáng tỏ.

Anh ta suy nghĩ một chút, mấy giây sau, lại nói: “Luật sư Phương, tôi ngược lại có một số chuyện, không hiểu rõ lắm, có thể hỏi cô một chút được không?”
Phương Tranh hơi giật mình, nói: “Đội trưởng Tống, mời anh nói.”
“Là vấn đề liên quan đến quyền nuôi dưỡng Tiểu An An.” Đội trưởng Tống có chút chần chừ, “Cũng đã ly hôn rồi, lúc trước quyền nuôi dưỡng An An được trao cho người vợ, bây giờ cha ruột của cô bé còn có thể nhận được quyền nuôi dưỡng cô bé sao?”
Phương Tranh giải thích: “Là như vầy, sau khi vợ chồng ly hôn, thì hai bên vẫn là người giám hộ hợp pháp của trẻ vị thành niên, một bên bởi vì qua đời, thì bên còn lại sẽ nhận được quyền nuôi dưỡng theo quy định của pháp luật.

Anh Triệu có đầy đủ khả năng nuôi nấng, cũng có nguyện vọng nuôi Tiểu An An mãnh liệt.”
“Ở nhà anh Triệu tôi cũng đã nói rồi, trừ phi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, thì về cơ bản không có gì hồi hộp đối với phán quyết quyền nuôi dưỡng An An.”
Đội trưởng Tống có chút khó hiểu: “Nếu đã như vậy, thì tại sao ông bà ngoại của An An và những người thân khác còn muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng An An?”
“Bởi vì việc này còn liên quan đến vấn đề phân chia tài sản thừa kế, đây cũng là phần phức tạp nhất của vụ này.

Hàng thừa kế thứ nhất là vợ chồng, con cái, cha mẹ, tình hình gia đình của An An nói phức tạp, thì cũng không thể coi là phức tạp được, nhưng bên trong liên quan đến vấn đề thừa kế tài sản của con cái.

Hơn nữa, cha dượng của An An và vợ cũ của ông ấy cũng có con, hơn nữa cha mẹ hai bên vẫn còn sống, vì vậy…”

Phương Tranh nói đến đó thì ngừng.

Những lời tiếp theo, cô không có nói tiếp, nhưng đội trưởng Tống đã rất rõ ràng.
Đôi khi, chuyện phức tạp không phải là nội dung các điều khoản pháp luật phức tạp, mà là mối quan hệ không rõ ràng giữa người với người.
Đội trưởng Tống không khỏi cảm thán: “Lòng người ấy, thật đúng là phức tạp.”
Anh ta nhìn về phía Cố Uyên, thuận miệng hỏi một câu: “Đội trưởng Cố, cậu nói đúng không.”
Cố Uyên nhướng mắt, ánh mắt như là trong lúc lơ đãng, lại dừng ở trên người Phương Tranh.
Thế giới màu đen trong mắt anh xen lẫn những cảm xúc không thể giải thích được.
Anh chậm rãi nói: “Không phải sao?”
Trong lúc nói chuyện, món ăn mà bọn họ gọi lục tục được dọn lên.
Tổng cộng có bốn món mặn, một món canh.
Đội trưởng Tống lại gọi thêm ba bát cơm trắng, phục vụ có lẽ là sinh viên làm thêm ba tháng hè, nghiệp vụ không quá thuần thục, lúc mang đồ ăn lên, đã vô tình làm rơi đũa trước mặt Phương Tranh.
Phương Tranh vô thức cúi xuống nhặt lên, nhưng có người đồng thời đưa tay ra.
Hai bàn tay không hẹn mà gặp chạm vào nhau.
Hai người đều ngẩn ra.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, Phương Tranh thu tay về, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Cố Uyên cố kìm nén tâm trạng phiền não, cầm đôi đũa dưới đất lên, quay đầu nói với phục vụ, “Phục vụ, có thể đổi một đôi đũa mới không?”
Phục vụ liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em lập tức đổi cho anh một đôi.”
Cô ấy vội vàng chạy đi, chẳng mấy chốc đã mang theo đôi đũa mới tới.
Phương Tranh nhận lấy, nhẹ nhàng cảm ơn.
Nhà hàng do đội trưởng Tống giới thiệu quả thực rất ngon, hương vị đậm đà.
Đồ ăn nóng hổi thơm phức, nhưng Cố Uyên lại ăn không ra mùi vị gì.
Phương Tranh lặng lẽ gắp đồ ăn.
Trong suốt quá trình hai người không nói một lời nào, bữa cơm này ăn vô cùng yên tĩnh.
Lúc sắp kết thúc, đội trưởng Tống đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, luật sư Phương, bên Cục còn có chuyện, có lẽ không thể đưa cô về được.”
Phương Tranh vô thức trả lời: “Không thành vấn đề, tôi tự bắt taxi ——”
Cố Uyên ngắt lời: “Tống đội, tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Đội trưởng Tống hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó, cười sáng tỏ một tiếng: “Được, đã hiểu.


Vậy luật sư Phương nhờ cậu.”
Anh ta lấy khăn giấy lau miệng, rồi lại lấy điện thoại ra xem giờ, đứng dậy nói: “Vừa nãy đồng nghiệp thúc giục rất gấp, tôi đi về trước xem có chuyện gì.

Hai người cứ ăn từ từ, tôi đi trước.”
“Còn nữa, luật sư Phương, hôm nay cảm ơn cô, để cô tốn kém rồi.”
Phương Tranh khẽ mỉm cười: “Không cần khách khí.”
***
Sau khi đội trưởng Tống rời đi, bầu không khí đột nhiên lạnh xuống.
Trên thực tế, hai người cũng ăn gần hết rồi.
Cố Uyên đặt đũa xuống, nhìn Phương Trang đang từ từ ăn canh.
Anh đứng dậy.
“Anh ra bên ngoài đợi em.”
Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài.
Phương Tranh vội vàng đặt bát xuống, gọi phục vụ tới trả tiền.
Sau khi vội vàng quét mã QR thanh toán, cô đứng dậy đuổi theo. 
***
Màn đêm như hóa thành mực nước không thể tan, vừa dày vừa đậm đặc.
Ánh đèn neon chói lọi tạo nên những màu sắc khác nhau cho thành phố S sau khi màn đêm buông xuống, phản chiếu ánh sáng của một phần kiến ​​trúc này.
Cố Uyên giẫm lên ánh sáng rực rỡ trên mặt đất, chậm rãi bước tới dưới một gốc cây.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Phương Tranh mở cửa đi ra khỏi nhà hàng, thì tiếp tục đi về phía trước.
Phương Tranh đuổi theo.
“Cố Uyên, anh chờ em một chút.”
Nghe thấy tiếng kêu của cô từ phía sau, nhưng Cố Uyên không dừng lại.
Phương Tranh chạy đuổi kịp anh, đưa tay túm lấy góc áo của anh: “Anh đừng đi nhanh như vậy, em theo không kịp.”
Cố Uyên đột nhiên dừng lại, Phương Tranh không kịp phản ứng, không thu chân được, trực tiếp đụng vào lưng anh.
“A, tại sao anh lại đột ngột dừng lại ——”

Phương Tranh lùi về phía sau hai bước, miễn cưỡng đứng vững bước chân, nhưng bàn tay đang túm lấy góc áo của anh lại không buông.
Cố Uyên xoay người lại, dễ dàng cầm cổ tay của cô, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô, không chút lưu tình hỏi: “Phương Tranh, tại sao em còn muốn quay lại?”
Phương Tranh ngẩn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Một lúc sau, cô cong môi lên: “Nếu như em nói, em nhìn trúng đội trưởng Cố, muốn giao lưu sâu sắc với anh, anh tin không?”
Cố Uyên nhìn cô với ánh mắt u ám khác thường, đột nhiên cười thành tiếng.
“Trò lừa bịp như vậy, em còn chơi chưa đủ à?”
Anh nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi từng chữ từng câu: “Phương Tranh, em coi anh thành cái gì, người gọi đến thì đến gọi đi thì đi sao? Hay là rác dùng xong thì tiện tay vứt bỏ?”
Phương Tranh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt nhạt đi.

Cô nghiêm túc, cũng nói từng chữ một: “Em chưa từng nghĩ như vậy.”
Anh buông tay cô ra, cố gắng kiềm chế, lạnh lùng nói: “Em cho rằng, sau khi anh bị em lừa, thì sẽ còn rơi vào bẫy của em lần nữa sao?”
Đủ loại ánh đèn đầy màu sắc hòa lẫn với nhau phác thảo đường nét về đêm của thành phố, cũng phác thảo khuôn mặt quá lạnh lùng của Cố Uyên.
“Phải không?”
Giọng nói của Phương Tranh nhỏ đến không thể nghe được.

Cô quay mặt đi chỗ khác, nắm bàn tay hơi tê ở bên hông, hít một hơi thật sâu.
“Nếu là như thế, vậy thì em hiểu rồi.” Cô thấp giọng nói xin lỗi anh, “Thật xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến đề tài này với anh nữa.”
Sau vài giây im lặng, cổ họng Cố Uyên khô khốc mở miệng: “Phương Tranh, em biết rõ anh không phải có ý này.

Anh không muốn em nói xin lỗi, anh chỉ muốn nghe chính miệng em nói ——”
Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi đến.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Cố Uyên lấy điện thoại ra nhìn màn hình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, ổn định lại cảm xúc.
“Xin lỗi, anh đi trả lời điện thoại.”
Anh để lại Phương Tranh ở tại chỗ, xoay người bước đi.
Phương Tranh nhìn bóng lưng của anh, trong mắt tựa như có ánh sáng dịch chuyển, dồn dập mà sáng rựa.
Cô không nhúc nhích.
Anh chưa đi bao xa, thì điện thoại của Phương Tranh cũng đổ chuông.
Cô thu lại suy nghĩ.
Nhưng lúc cô vừa mới lấy điện thoại ra, còn chưa kịp nhấc máy, thì bên kia đã cúp máy.
Thông báo nhắc cuộc gọi đến trở thành cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình khóa.

Nhưng mà, thông báo cuộc gọi nhỡ xuất hiện chưa được mấy giây, thì đã bị đống tin nhắn WeChat gửi đến đè xuống.
Là Kiều Tiểu Xuyên.
Phương Tranh bấm vào tin nhắn.
Kiều Tiêu Xuyên: “Không cần gọi lại, vừa nãy mình gọi điện thoại cho cậu, chỉ là muốn nhắc cậu nhìn điện thoại một chút.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Mình nhìn thấy cậu!!!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Còn có người nào đó!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Cậu với người đó ở cùng một chỗ!!!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Hôm nay vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng, đồng nghiệp nói ra ngoài ăn cơm chúc mừng, không ngờ lại tình cờ gặp được cậu, còn người đó nữa.

Vốn dĩ muốn đi tới nhà hàng bên cậu, nhưng không có bàn.

Lúc đi ngang qua cửa, nhìn thấy bàn của cậu, sắc mặt của Tô giả tiên liền thay đổi ngay tại chỗ.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Hahahahaha cậu không thấy đâu, các cậu vừa mới đi ra khỏi nhà hàng, cô ta thấy dáng vẻ thân mật của các cậu thì gần như phát điên lên!!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Mới mấy ngày thôi nhỉ, hình như còn chưa tới một tuần? Chị gái à chị ra tay cũng thật nhanh đấy.

Nhưng mà sao cậu giải quyết được đóa hoa cao lãnh đó vậy?”
Phương Tranh liếc nhìn người ở cách đó không xa, sau đó cúi đầu, không nhanh không chập trả lời: “Không phải ai cả, là bạn trai cũ của mình.”
Kiều Tiêu Xuyên: “!!!!!!!!!!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Cố Uyên, đội trưởng đội đàm phán đó, hóa ra là mối tình đầu và bạn trai cũ của cậu?!”
Kiều Tiêu Xuyên: “Chuyện bao lâu rồi mà sao mình không biết?!”
Mặc dù câu trả lời của Phương Tranh chậm hơn tám nhịp, nhưng chắc chắn đã ném ra một quả bom làm bằng phẳng lòng của Kiều Tiêu Xuyên.
Cách màn hình, cũng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc của cô ấy.
Phương Tranh: “Không phải mấy ngày trước mình đã nói với cậu, mình gặp lại mối tình đầu và bạn trai cũ rồi sao?”
Kiều Tiêu Xuyên: “Nhưng cậu lại không nói cho mình biết là ai.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Mình chưa từng nghĩ tới bọn họ lại là cùng một người!”
Phương Tranh: “Xuyên Xuyên, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Kiều Tiêu Xuyên lại không có động tĩnh.
Một lúc sau, điện thoại mới lại vang lên.
Đôi lời tâm tình của editor: Cuối cùng Cố đội trưởng cũng chịu bộc lộ cảm xúc thật của mình rồi, may quá đi.

=)))).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.