Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Xem ra Hạng Đạt Bình đáng yêu và xinh đẹp hơn so với ngày đầu gặp mặt. Phương Trình Vũ thoáng căng thẳng, cô quay sang hỏi Hạng Đạt Bình: "Đám cưới đông người lắm phải không em?"
Giang Nham hỏi Phương Trình Vũ: "Đám cưới của cô không đông vui à?"
Hạng Đạt Bình lập tức trả lời: "Chị Phương đào hôn, siêu oách luôn!"
Giang Nham thầm kinh ngạc, quãng thời gian này cô ta cũng bận đến nỗi quên mất gọi điện thoại cho bạn mình.
"Tiểu Phương, bên kia cô thu xếp ổn cả chưa?" Giang Nham ngồi ở ghế sau hỏi Phương Trình Vũ ngồi ghế trước.
"Đã thu xếp ổn thỏa rồi ạ!" Có gì phải thu xếp đâu, chỉ cần bản thân không ngớ ngẩn đi hôn Chu Nhất một cái, tất cả đều sẽ gió yên sóng lặng kết thúc.
Tay trái Phương Trình Vũ bấm vào lòng bàn tay phải, thầm nghĩ không có gì đáng sợ hết.
Hạng Đạt Bình và Giang Nham hớn hở tán gẫu về những chuyện xấu hổ của Dư Lương. Giang Nham rất vui vẻ. Phương Trình Vũ cảm thấy Hạng Đạt Bình nhất định chính là khắc tinh của Dư Lương, đến đâu cũng không quên đem chuyện xấu của gã làm như hạt giống mang theo bên người gieo trồng khắp mọi nơi.
Khách sạn Dư Lương đặt tương đối cao cấp, lần trước cô và Chu Nhất từng tới một lần. Phương Trình Vũ hít sâu một hơi, cùng những người liên quan đưa Hạng Đạt Bình bước vào. Mọi người vây thành một vòng đem Hạng Đạt Bình bao trong vòng tròn, mục đích chính là ngăn chú rể đón cô dâu. Phương Trình Vũ xiết chặt hai tay, ánh mắt ngó qua ngó lại xung quanh, dáng vẻ thật sự chẳng khác gì một nữ vệ sĩ gánh vác trách nhiệm trọng đại. Giang Nham đứng sau lưng cô bị cô chọc cười liền túm lấy váy cô. Phương Trình Vũ hệt trinh sát đến thám thính tình hình quân địch nhìn Giang Nham chằm chằm, hỏi: "Sao vậy?"
Giang Nham cười và buông tay ra. Bả vai Phương Trình Vũ sụp xuống vài giây, rồi mau chóng đứng thẳng người hệt một người lính.
Tiến vào đại sảnh hôn lễ của khách sạn, âm nhạc bỗng nhiên từ trong góc vang khắp bốn phía. Có giây lát Phương Trình Vũ hoảng hốt tưởng rằng trở lại thời gian chào cờ, bước chân bắt đầu cứng nhắc, tay cũng chuyển động theo tiết tấu. Giang Nham trông thấy liền khẽ nói với cô đổi vị trí. Có lẽ không đối diện với một sảnh khách khứa nữa khiến Phương Trình Vũ thở phào rất nhẹ nhõm. Cô nhìn Giang Nham bước đi thanh lịch phía trước, bất giác cũng đem nhịp bước chân của mình điều chỉnh giống cô ta.
Đi giày cao gót rất mệt, một lát Phương Trình Vũ liền mất kiên nhẫn, ánh mắt không nhìn chăm chăm phía trước nữa. Cô bắt đầu tìm kiếm vị trí của Chu Nhất.
Chu Nhất vừa tới thì Dư Lương sắp xếp anh vào chỗ ngồi ngay, một chỗ gần sát bục tuyên thệ của cô dâu chú rể. Anh mặc lễ phục màu xanh đậm ngồi đó, ánh mắt trông ngóng chăm chú nhìn cô dâu đang đi tới, hiển nhiên cũng để ý thấy được Phương Trình Vũ lần thứ hai mặc váy trước mặt mình. Nom cô còn căng thẳng hơn cả cô dâu, thậm chí hít thở cũng mất tự nhiên, anh không khỏi cười thầm. Dư Lương còn tưởng vợ mình xinh đẹp đến nỗi làm cho Chu Nhất cũng ngây ngốc nhìn, đặc biệt đắc ý nói với anh: "Thế nào? Người anh em tốt, từ nay về sau thì cam tâm tình nguyện nhảy luôn vào nấm mồ hôn nhân đi. Ông phải cố gắng tìm một nấm mồ thu nhận mình nhé." Chu Nhất cất ý cười, ngoảnh đầu nhìn Dư Lương thờ ờ đáp: "Không có cảm giác giam giữ thì anh vẫn tự do. Kết hôn không phải là mồ chôn."
Ngày vui trọng đại nói những lời này không thích hợp, Dư Lương vỗ lưng Chu Nhất, đứng lên nhìn đoàn người nghênh đón cô dâu của mình.
Trong đám cưới, Hạng Đạt Bình vừa xuất hiện liền tỏ ra tự nhiên thoải mái, không giống bộ dạng kém Dư Lương sáu tuổi chút nào. Tim cô ấy cũng nhảy nhót, nhìn về phía người đàn ông mặc âu phục màu đen thoáng để lộ cảm xúc vui mừng đi tận cuối hàng, âm thầm tuyện thệ: Chúng ra sẽ mãi mãi ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc.
Đoàn phù dâu có bảy người, mỗi người đều trẻ trung da trắng dáng xinh như ngọc. Phương Trình Vũ đi cùng họ tới sau bục tuyên thệ của cô dâu chú rể thì toan rời đi. Giang Nham kéo cô lại nhỏ giọng hỏi: "Cô muốn đi đâu?"
Phương Trình Vũ nhìn ánh đèn sáng choang trước mắt mình, trên mặt hiện ra từng vòng lại từng vòng đỏ ửng không tự nhiên. Dường như cô chưa từng bị người ta quan sát thế này. Mặc dù cô biết nhân vật chính mãi mãi không phải là mình, nhưng không thể tránh khỏi căng thẳng và tự ti. Nhất là tương phản rõ ràng trước mặt Chu Nhất thế này.
"Các vị quan khách, trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, cô dâu có lời muốn nói." MC bật mic nói với đám đông.
Hạng Đạt Bình nhận mic, vỗ vài cái, sau đó chính thức bắt đầu lên tiếng:
"Hôn lễ này của Dư tiên sinh, không phải, chú rể của tôi yên tâm giao toàn quyền bố trí cho tôi. Tôi không thích đám cưới truyền thống quá phức tạp cho nên làm theo ý mình đơn giản đi, là để nhắn nhủ cho bản thân cũng là cho bạn bè người thân của tôi. Hôm nay tôi rất hạnh phúc gả cho chú rể của mình. Bình thường anh ấy rất hài hước hóm hỉnh, trong công việc cũng cực kỳ quan tâm tôi, có thể gặp được anh ấy tôi thật sự..." Hạng Đạt Bình rơi những giọt nước mắt vui sướng, Dư Lương ôm cô ấy vào lòng, hai người ôm chặt lấy nhau.
Khách khứa nổ một tràng pháo tay, MC nhận lấy mic tuyên bố hôn lễ bắt đầu.
Phương Trình Vũ đứng trên bục nước mắt chan chứa, quay lưng đi. Cô nghĩ phụ nữ có thể có một đám cưới mình yêu thích và cả người đàn ông yêu mình cùng tham gia là một chuyện hạnh phúc hiếm hoi xiết bao. Người bạn yêu cũng yêu bạn, cô lau nước mắt quay đầu lại thì thấy Chu Nhất vẫn nhìn cô trân trân. Anh đẹp trai quá, cứ như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, cô không thể nhìn thẳng, dùng ánh mắt thản nhiên bình tĩnh đáp lại.
Mắt thấy quá trình đám cưới tiến hành gần xong, cô dâu chú rể và từng phù dâu phù rể bắt đầu kính rượu. Bắt đầu từ bàn của Chu Nhất, Dư Lương phấn khởi mặt đỏ bừng bừng uống cạn một ly rượu lớn, gã kích động ôm lấy Chu Nhất: "Người anh em, tôi hạnh phúc lắm, thật đấy. Ông cũng sẽ hạnh phúc, người anh em ạ, tôi yêu ông. Ông phải hạnh phúc đấy!" Trên mặt Chu Nhất bất giác nhuộm một tầng đỏ ửng, anh cầm ly rượu lên và uống cạn, sau đó cất lời:"Chăm sóc mình tử tế, tôi sẽ hạnh phúc."
Phù dâu từ phía sau tiến lên trước kính rượu, lúc đến lượt bàn của Chu Nhất, Phương Trình Vũ hào khí không biết đã thay cô dâu chắn bao nhiêu ly. Cô không tài giỏi gì, tiết mục tương tác trong hôn lễ ban nãy cô đều không tham gia, đây là lượt uống cô lấy ra hai mươi phần tinh thần để ứng phó với những bàn tay giơ ly rượu ra trước mặt cô dâu. Hạng Đạt Bình hơi lo lắng cho cô. Giang Nham cũng uống rất nhiều. Bầu không khí vừa mở ra thì rất sôi nổi, tiếp sau nhiệt tình của khách khứa cũng qua đi. Hạng Đạt Vũ lo lắng nhìn hai người Phương Trình Vũ và Giang Nham, một đen một trắng nhưng lại đồng thời bị nhuộm đỏ bởi men rượu.
Cuối cùng đến bàn đầu tiên, Phương Trình Vũ hệt một nữ chiến sĩ quyết tiến không lùi, nhìn cũng chẳng nhìn liền đem ly rượu trước mắt đưa đến bên miệng. Song, ly rượu đặt trong tay một người đàn ông không hề động đậy, cô không khỏi ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn anh..
"Chu Nhất, đưa rượu cho tôi." Hơi rượu nồng nặc khiến Chu Nhất cau mày. Hạng Đạt Bình như thể tìm được cứu tinh, thì thầm vài câu với Chu Nhất, anh gật đầu.
Phương Trình Vũ đã say, trong miệng luôn gào thét đòi uống rượu, quyết tâm phải lấy ly rượu trên tay Chu Nhất. Cô dùng sức cạy bàn tay của Chu Nhất ra. Anh nắm chặt ly rượu không buông chỉ nhìn cô nói một câu: "Tôi mời rượu cô dâu, không phải em." Phương Trình Vũ cáu hẳn, cô bất chấp hình tượng cắn một phát lên bàn tay của anh, không nhẹ không nặng nhưng thật sự khiến Chu Nhất bỏ tay ra.
Phương Trình Vũ cười hì hì cầm lấy ly rượu của anh đưa lên môi mình liền uống ực. Cô trông thấy Chu Nhất chậm rãi ngồi xuống, bản thân cũng từ từ sán tới, dựa gần bên tai anh vẫn cười hi hi như cũ nói: "Tôi cũng là cô dâu, cô dâu Phương Trình Vũ. Hì hì."
Chu Nhất chẳng khác gì bị điện giật, một bên tai lập tức đỏ ửng. Lúc này hôn lễ đã tương đối lộn xộn, anh ấn vai Phương Trình Vũ, chậm rãi kéo cô, tìm được Dư Lương nói với gã: "Anh đưa thẻ phòng ban nãy cho tôi, tối nay tôi không về." Dư Lương chưa kịp nhìn anh đã giơ luôn tay hô một tiếng, gọi người đưa anh đi.
Phương Trình Vũ cả đường như con cóc chân mềm nhũn bò nhoài mặc Chu Nhất chậm rì rì dìu lấy cô.
"Anh đi chậm thật!" Cô bất mãn càu nhàu một câu. Chu Nhất đã uống rượu, đi đường quả thực càng chậm hơn so với bình thường, nhưng anh kiên trì quyết định phải đưa Phương Trình Vũ đến phòng của khách sạn.
Phương Trình Vũ đã uống rượu nên rất khó khăn, lẩm bẩm một hồi bố, con xin lỗi, một hồi lại mẹ con nhớ mẹ, khiến cơn đau đầu lâu không phát tác của Chu Nhất lại tập kích bất ngờ. Cuối cùng cũng đến phòng thuê, toàn thân Chu Nhất đẫm mồ hôi chỉ cảm thấy đỉnh điểm của ba vạn hồng quân trường chinh. Anh để Phương Trình Vũ nằm ngủ trên giường, bản thân ngồi bên há miệng thở hổn hển.
Mồ hôi trên người Chu Nhất bởi không thể lau nên ngấm cả ra ngoài, anh lần nữa trầy trật đứng dậy đi vào phòng tắm, cởi quần áo, chỉ thay áo choàng tắm của khách sạn mà không tắm. Anh cho rằng bản thân muốn cần nghỉ ngơi lắm rồi, bèn mặc áo choàng nằm xuống cạnh Phương Trình Vũ và nhắm mắt lại.
Anh không ngủ, nhắm mắt chỉ là để cơn đau đớn đập kịch liệt của huyệt thái dương có thể dần dần rút lui như thủy triều. Huống hồ phòng của khách sạn quá sáng, chẳng khác gì ban ngày. Qua một lúc lâu, hô hấp của Phương Trình Vũ dần dần ổn định. Anh cũng có thể khôi phục sức lực bản thân đã bỏ ra, tháo cái chân giả xuống.
"Đèn sáng quá! Tôi không thể không nhìn em." Ngồi bên Phương Trình Vũ, anh nom cả người cô cuộn tròn, tư thế này thể hiện cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Phương Trình Vũ ngủ nửa giờ thì lầm rầm. Chu Nhất nghiêng người mới có thể miễn cưỡng nghe rõ cô đang nói gì: "Tôi là cô dâu Phương Trình Vũ. Cô dâu, tôi là cô dâu...." Anh lại rùng mình, ma xui quỷ khiến dán sát tai cô hỏi: "Chú rể là ai?"
Phương Trình Vũ không trả lời, cô bắt đầu khóc. Nhắm mắt cũng khóc.
Anh ta có tốt với em không.
Thậm chí cô ngủ cũng không an ổn. Chu Nhất đau lòng nhìn cô, lại ghé bên tai cô khẽ khẽ thổi một hơi, thì thầm nói:
"Tôi cho em sức mạnh nhé."
Phương Trình Vũ không khóc nữa, cô ngủ tiếp. Xoay người một cái, áo tắm của Chu Nhất bị Phương Trình Vũ đè lên, anh chỉ có thể dùng tư thế dựa vào lưng cô để nghỉ ngơi, rồi cũng mau chóng cũng ngủ mất.
Lúc ba giờ, cơn say của Phương Trình Vũ vơi bớt một nửa thì tỉnh lại, cô rất khát, tự giác dậy tìm nước. Chu Nhất trước giờ ngủ không sâu nên giật mình.
Chu Nhất ý thức tỉnh táo hỏi cô rằng: "Phương Trình, cô cần gì?"
"Tôi muốn uống nước. Chu Nhất tôi khát nước quá, tôi muốn uống nước."
Phương Trình Vũ đứng bên giường nhìn áo choàng tắm của Chu Nhất mở rộng để lộ vòm ngực trắng bóc và nhẵn bóng, cô bất giác liếm môi.
Chu Nhất hoàn toàn không biết, anh ngồi dậy chỉ vào cái tủ hướng cửa ra vào, ra hiệu cho cô đi rót nước. Cô ngơ ngác nhìn anh, vô thức nói: "Chu Nhất, anh trắng quá, cứ như gốm sứ ấy, nhưng anh gầy yếu lắm đấy."
(Tác giả: Hôm ấy một người bạn học của tôi nói anh ta cảm thấy bản thân rất gầy yếu.
Đồn tử chỉ muốn nói, cậu gầy yếu như thế còn giành học bổng là an ủi sao?)