(Tác giả: Ngoại truyện vui vẻ thôi, chương 61 là kết thúc rồi! Thận trọng khi đọc nhé!~~)
Phương Trình Vũ len lén túm lấy cổ áo rồi leo lên giường khiến Trình Phương cả tối canh giữ trong phòng cô làm đồ thủ công sinh ra nghi ngờ.
"Tiểu Vũ, con ra ngoài cả ngày trời để tìm người kia sao?" Người kia? Giọng điệu Trình Phương hơi dịu đi. Trên người Phương Trình Vũ toàn là những vệt hồng mà Chu Nhất lưu lại. Cô nắm chặt tay không lên tiếng chỉ gật gật đầu. Lý do gì có thể giải thích ra ngoài một ngày liền khản cả giọng đây?
Trình Phương xuyên hạt cườm tới cuối sợi dây. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bà lại hỏi: "Phương Tây đâu rồi?" Vẫn thật sự là đứa trẻ không biết nói dối, Phương Trình Vũ đỏ mặt luôn, bởi lẽ cô nhớ tới lời của Chu Nhất.
Hai người trần trụi cùng nằm thẳng trên giường đắp chăn. Phương Trình Vũ nghe thấy Chu Nhất dùng một kiểu giọng nói nhẫn nhịn đau đớn: "Phương Trình Vũ, đầu anh lại đau rồi, anh khó chịu quá!" Phương Trình Vũ ban nãy thực sự giống như đánh đổ bình mật ong lớn trong lòng, giờ lập tức ngồi dậy, cái chăn tự nhiên trượt xuống khỏi cơ thể cơ.
"Anh sao vậy? Em đi lấy thuốc cho anh nhé!" Cô quên luôn tình trạng của mình, trần trụi rời khỏi giường. Trời biết, Chu Nhất sắp phát nổ rốt cuộc là bên trong hay bên ngoài? "Em đừng đi!" Giọng nói của anh bây giờ vẫn pha lẫn mùi vị nhẫn nhịn. Phương Trình Vũ đau lòng lại trần trụi quay lại.
Phương Trình Vũ chẳng bận tâm tới điều gì khác, cô khẽ lẩm bẩm: "Có phải anh phát sốt rồi không?" Sau đó, cô vén chăn ra, nhẹ nhàng đặt tay lên trán Chu Nhất:"Chu Nhất, anh phải tản nhiệt thôi."
Cô lấy tay về, để lên trán mình. Chính vào lúc này, Phương Trình Vũ không mảy may để ý cô đã quen với việc lại vắt ngang qua cơ thể Chu Nhất.
Chu Nhất là người cực kỳ biết kiềm chế. Đôi khi anh thà rằng viết lách tới ngủ vùi cũng không muốn quan tâm tới nhu cầu sinh lý của mình. Nhưng giờ đây đỉnh đầu anh nổ một chùm pháo hoa, tiềm thức của anh nói với bản thân rằng: Cô ấy đã rất mệt, mày cũng nên nghỉ ngơi đi!
"Anh cảm thấy thế nào ạ?" Phương Trình Vũ đưa trán tới trước mặt Chu Nhất, cô thấy Chu Nhất nhắm mắt điều chỉnh hô hấp hỗn loạn lúc trước của anh. Hẳn là đỡ hơn rồi, Phương Trình Vũ cho rằng anh đang ngủ, cô từ từ rút chân mình rời khỏi người anh.
Vừa cúi đầu thì cô nhìn thấy bộ ngực bằng phẳng chẳng khác gì ngọn đồi nhỏ của mình. Vừa nãy khi Chu Nhất đưa đầu tới, cô sợ quá tưởng anh muốn đụng đầu vào mình, ai ngờ anh chỉ nói:"Phương Trình Vũ, ngực của em có một loại cảm giác đẹp đẽ an ổn lắm."
Cô vốn đau muốn chết, nhưng sau khi nghe được câu này liền cười ngu ngơ, lấp lánh ánh lệ, hỏi anh:"Chúng không giống một đôi đào mật, như vậy mà anh vẫn thích à?" Chu Nhất dừng động tác dưới thân, anh thành kính như một tín đồ đem nụ hôn biến thành luồng nhiệt nóng bỏng, hệt rắc hạt giống những bông hoa nhỏ rơi xuống hai ngọn đồi nhỏ của Phương Trình Vũ.
"Ngứa mà, anh đừng thế này, ngứa quá!" Phương Trình Vũ cười khúc khích. Tâm trí Chu Nhất như một cái máy in màu trắng di chuyển tới lui trên cơ thể của cô. Từ cổ, cánh tay, bả vai, ngực, rốn, cuối cùng dừng lại. Anh cắm "phích cắm" vào, động tác tăng nhanh. Một câu Phương Trình Vũ vừa hỏi ra khỏi miệng bị đụng vỡ tan tành.
"Em đau... Anh...công tắc ở đâu, em muốn...rút phích cắm." Toàn thân Chu Nhất nhuốm một thứ màu hồng đủ khiến cho Phương Trình Vũ đắm đuối. Nước mắt cô lại lần nữa chảy ra theo tiết tấu rên rỉ của anh.
"Xin lỗi em, anh mất khống chế!" Mặt Chu Nhất đỏ bừng, anh "rút ra", lật người nằm xuống giường, mang theo hơi thở vẫn chưa ổn định, anh hỏi:"Em muốn nói gì?"
Cô hít hít mũi, quay đầu nhìn thân thể trắng như bạch ngọc của anh, giơ cánh tay lên làm một động tác phô diễn cơ bắp. Chỗ đó thật sự nổi lên một bắp thịt nho nhỏ, giống một cái đùi gà.
"Anh đang bệnh, không thể vận động kịch liệt được đâu." Cô buồn cười nhưng lại nghiêm túc cảnh cáo anh. Còn anh vậy mà lại quên luôn cơn đau đầu của mình hổn hển cười ra tiếng.
Tây Phương lười nhác làm ổ thành một đống. Phương Trình Vũ muốn ôm nó đi:"Em phải về nhà. Sau khi tìm được anh rồi, em muốn mau chóng sinh em bé!"
Cô kéo cái chăn lên trên mặt mình chà lung tung, rồi lấy quần áo ở đầu giường. Chu Nhất túm cô lại hỏi:"Em biết mình đang nói gì không?" Ánh mắt nóng bỏng, Phương Trình Vũ né tránh, sợ lại bị anh "nhấn công tắc".
"Không có gì ạ, em phải đi rồi!" Cô làm như thật cầm đồ lót mặc vào. Chu Nhất chậm rãi di chuyển tới phía sau bắt đầu hôn lên lưng Phương Trình Vũ. Cô bất giác rụt cổ, thậm chí quên luôn cả động tác trên tay. Môi anh mang theo mùi thơm quyến rũ, Phương Trình Vũ chẳng khác gì con bươm bướm mất đi trọng tâm rơi xuống một giữa một khóm hoa.
Chu Nhất dùng sức hôn, Phương Trình Vũ cuống cuồng nhìn thấy đồng hồ trên tường đã chỉ ba giờ chiều. "Anh đừng cắn em mà, em thật sự phải đi rồi." Không biết từ khi nào, khuôn mặt của Chu Nhất lại xuất hiện trên đỉnh đầu của Phương Trình Vũ, thân dưới của anh và Phương Trình Vũ dán vào nhau, khít khao vô hạn.
"Anh cố gắng cho em một đứa nhóc được không?" Chu Nhất chưa từng dùng loại giọng điệu mê hoặc lòng người này nói với Phương Trình Vũ. Cô sửng sốt, Chu Nhất lần nữa đưa "phích cắm" vào trong cơ thể cô.
"Tiểu Vũ, mẹ đang hỏi sao Phương Tây không về cùng con đấy?"
Trình Phương buông hạt châu trên tay xuống, bà trông thấy Phương Trình Vũ dường như sợ lạnh, bọc cả người trong cái chăn hoa."Có phải con..." Bà duỗi tay đặt lên trán con gái, chỉ nghe thấy Phương Trình Vũ nghèn nghẹt trả lời với giọng nói khàn khàn lạ thường:"Có lẽ trong bụng con có một em bé, mẹ ạ!"