Phương Thạch Trụ bảo đường của con cái chỉ có thể để nó tự mình đi. Trình Phương không nói gì.
Cửa phòng của Phương Trình Vũ bị cô khóa rất chặt, hai ông bà nằm trên giường mất ngủ một đêm. Khi Trời vừa rạng sáng, cuối cùng Trình Phương lên tiếng: "Hồi nhỏ Tiểu Vũ nghịch ngợm, thích quậy phá!", bà nói vậy những vẫn mang theo ý cười, "Tôi ra ngoài làm việc, nó còn gọi điện thoại cho tôi hỏi mẹ ăn uống có tốt không. Đứa nhỏ hiểu chuyện biết bao, ông Trời chính là thấy nó hiểu chuyện quá..." Đột nhiên bà ngừng lại.
Phương Thạch Trụ thở dài, mệt mỏi nói: "Ý của ông Trời, chúng ta không thể làm chủ. A Phương à, tám năm nay, chúng ta đã cùng con bé ngồi tù tám năm..."
"Tôi chỉ là oán hận thôi, hận ông Trời, hận những kẻ bắt nó vào trong đó..." Trình Phương đấm ngực: "Giờ nó lại thế này....Tôi còn có thể hận ai đây? Ông ơi, ông nói xem Tiểu Vũ thay đổi rồi, tôi hận ai chứ?" Cuối cùng không chịu nổi, bà cúi đầu bật khóc, khóc đỏ cả mắt, bà bảo: "Nay nó còn cho tôi một...đứa bé?"
"Sao bà không nghe khuyên nhủ hả?" Phương Thạch Trụ nghẹn ngào "Tám năm rồi, chúng ta và Tiểu Vũ đều đã...thoát ra, làm sao bà lại đi vào thế?" Ông dụi dụi mắt, "Chàng trai kia cũng ngồi tù với con bé tám năm đấy!"
Trình Phương im lặng rất lâu, rồi bà quay người nhìn chằm chằm Phương Thạch Trụ một hồi cuối cùng buông tay xuống và đứng dậy, "Chẳng ai sống dễ dàng cả." Đi tới ngưỡng cửa, bà lại khóc:"Tùy các người cả đấy..." Thất vọng đi quá, hy vọng dâng lên tựa mặt trời. Mỗi ngày đều luôn có một mặt trời nhô cao như thường.
Phương Trình Vũ thức dậy, cổ họng khô quá. Cô ngửa mặt nhìn trần nhà, không khỏi than: Chu Nhất à, em vượt qua một bước này rồi, em không còn là một cô gái nữa nhé! Cô khàn giọng bật cười, tiếng cười chẳng khác gì kéo đàn nhị hồ hỏng.
Từ một cô gái tới một người phụ nữ, cô thật sự đau đớn. Nhưng sau cơn đau, còn phải đối diện với thế giới này. Phương Trình Vũ nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi đi xuống nhà, "Mẹ ơi, mẹ nấu gì đấy ạ? Thơm thế!" Cô học đòi nịnh nọt: "Mẹ đừng giận con mà!"
"Trong nhà người kia làm gì?" Trình Phương quấy cháo rồi đậy nắp nồi lên, "Đáng để con thích cậu ta như vậy sao?"
"Anh ấy là nhà văn ạ. Con rất thích anh ấy, mẹ ạ." Phương Trình Vũ kéo bàn tay đang cầm muôi của mẹ, vẻ mặt cứng ngắc lắc lắc làm nũng:"Chúng con là trời sinh một cặp á!" Trong nhà làm gì thì có quan trọng gì đâu, cô thích Chu Nhất chỉ vì anh là anh thôi.
Con ấy, con ấy, cái con bé ngốc này. "Trời sinh một đôi." Trình Phương thở dài một hơi. Người nào muốn ở cùng nhau không bảo là Trời sinh một đôi chứ."Ý cậu ta thế nào?"
"Con không biết ạ."
Phương Trình Vũ thành thật:"Mẹ đồng ý rồi ạ?" Cô nói xong thì mới hiểu, thế là toét miệng cười:"Mẹ tốt với con nhất!", lại tiếp tục cứng ngắc dựa sát vào cổ Trình Phương cọ cọ, ngay cả làm nũng mà cũng không biết làm. "Con bé ngốc!" Đứa con gái ngốc nghếch này về sau thật sự phải giao ra ngoài rồi, giao cho ai thì Trình Phương cũng không yên tâm...
Biệt thự của Dư Lương đã sang tên cho Chu Nhất. Sức sống của anh đã dần dần được tình yêu "trợ sinh", nảy mầm này, thậm chí đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ trong sáng tác của anh này. Anh viết, "Chờ đợi là ngọt ngào của đau khổ, tận cùng chờ đợi là một mảng sương mù rộng lớn. Sương mù sẽ không tan đi, mà tôi và cô ấy phải đi chầm chậm..."
"Lão Chu!" Vừa vào tới cửa, Phương Trình Vũ đã cất giọng lảnh lót hét lên, tiếp đó ôm mặt cười ngớ ngẩn đến lạ lùng.
Hệt như "lão Chu" thì ngốc hơn "Chu Nhất" ấy, Phương Trình Vũ mang theo ý kiến của bố mẹ chạy bình bịch lên tầng: "Chu Nhất, em tới đây!" Cô xây dựng sự xuất hiện của mình thành thủy thủ mặt trăng đã từng đọc hồi nhỏ, nhưng nhìn thấy người đàn ông ngồi ngay ngắn dưới chăn vẫn vô thức cúi đầu. Phương Trình Vũ mặt mày ủ ê nghĩ "Thủy thủ mặt trăng vừa yêu đương thì đã khác rồi."
"Xem ra em rất vui!" Chu Nhất không nhịn nổi cười, nói: "Cảm thấy vẫn ổn chứ?"
"Mạnh mẽ đầy sức sống!" Cô bất giác giơ hai tay gồng lên chẳng khác gì một vận động viên cử tạ,"Cực kỳ tốt luôn! Em là người phụ nữ Phương Trình Vũ mà."
Chu Nhất cong khóe môi, Phương Trình Vũ của anh đã bắt đầu biết nói đùa. "Anh cũng cảm thấy tốt lắm!" Anh cởi trần, cầm gậy chống đứng lên, nơi bả vai có dấu răng cắn của Phương Trình Vũ.
Phương Trình Vũ thấy thấy nơi đó thì bỗng nhiên cực kỳ nghiêm túc nói: "Chu Nhất, em sẽ chịu trách nhiệm với anh. Em có thể gả cho anh ạ."
"Được!" Anh nhìn cô cười: "Chỉ cần bố mẹ em đồng ý."
"Họ đã đồng ý rồi ạ." Cô nhanh chóng nói ra miệng, mặt lại bắt đầu đỏ lên.
Chu Nhất sững sờ mấy giây, lại mỉm cười nói với cô: "Vậy chúng mình kết hôn thôi."
Anh trắng quá, đi lại trong phòng cứ như thể một bóng đèn ấy. Phương Trình Vũ vô cùng thích thú, ngón chân cũng nhúc nhích dữ dội, cô đã cầu hôn thành công! Tuy rằng hiện giờ cô vẫn chưa ý thức được mình làm sao ở đâu.
"Cô dâu Phương Trình Vũ!" Chu Nhất vẫy tay gọi cô: "Mời em mặc quần áo cho anh được không?" Căn phòng bật máy sưởi, cơ thể anh tỏa ra sắc hồng, Phương Trình Vũ thẹn thùng bước tới, đột nhiên lên tiếng: "Em hạnh phúc lắm!"
Cô ngẩn ngơ nói: "Trước kia em cho rằng hạnh phúc tựa mặt Trăng treo cao trên Trời ấy, em không với được. Giờ em tóm được mặt Trăng rồi đấy!" Chu Nhất chăm chú nhìn cô một hồi rồi nhàn nhạt hỏi: "Mặt Trời và Mặt Trăng, em thích cái nào?"
"Em đều thích ạ." Cô đáp không hề do dự. "Chu Nhất, anh sẽ dẫn em đi xem kho báu chứ?"
Anh cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cô: "Kho báu ở trong tim anh, cho em chìa khóa tự em vào được không?"
Phương Trình Vũ toét miệng cười đáp: "Được ạ!"
Không biết hai người đang nói cái gì, may mắn thay chỉ là trong thế giới của hai người họ thôi...
Ngày cưới, Phương Thạch Trụ từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ lần đầu tiên mặc Tây trang. Trình Phương thì rất hài lòng với mái tóc thiết kế ổ gà của người nước ngoài.
Nhưng cả hai đều tỏ ra nghiêm túc. Vu Thâm không thể cùng chuyện trò với Phương Thạch Trụ, trái lại Trình Phương nói mấy chuyện vụn vặt về Phương Trình Vũ khiến Vu Thâm bật cười. Từ đầu chí cuối Phương Thạch Trụ nghĩ làm một phụ huynh tham dự một dịp trang trọng thì phải giống như họp hội phụ huynh mới được. Toàn bộ quá trình hôn lễ đều theo tâm nguyện của Phương Trình Vũ. Cô đem lễ cưới đơn giản hóa thành quy mô gia đình, không cần thiết phải nhiều náo nhiệt. Tình cảm giữa hai người vốn chính là chuyện rất yên tĩnh, Phương Trình Vũ nghĩ chỉ có yên tĩnh mới có thể dài lâu. Cô thích như vậy.
"Chu Nhất, hôm nay em đẹp không ạ?" Cô không dám nhìn người đàn ông anh tuấn mặc Tây trang màu đen ở trước mắt. Cô nhỏ giọng nói: "Em...em không hài lòng với kiểu tóc lắm."Em chỉ muốn để anh thấy được mình hoàn mỹ thôi.
"Phương Trình." Dường như Chu Nhất đoán được cô đang nghĩ gì," Anh cần em luôn nhìn anh đi tới trước mặt bố mẹ, em có thể làm được không?" Phương Trình Vũ vô thức ngẩng đầu nhìn anh. Chu Nhất cong khóe môi, nói: "Em rất đẹp!" Em rất đẹp. Cô hơi phấn khích, hai má đỏ bừng, lại máy móc lặp lái một lượt: "Em rất đẹp."
Sau khi hôn lễ chỉ có năm người kết thúc, Vu Thâm đưa cho Chu Nhất một phần lễ vật. Ông ta biết người con trai này của mình không có ý tiếp quản Vu Mễ Nhân Gia, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ông ta cảm thấy bản thân cả đời cũng không thể thay đổi được anh. Dù ông ta là cha, nhưng ông ta từng làm sai rất nhiều chuyện. Vu Thâm hổ thẹn với Chu Nhất, nhưng con trai ông ta lại không hận ông ta. Nỗi hổ thẹn càng thêm sâu sắc này của Vu Thâm đặt cả lên người cô con dâu đen nhẻm trước mắt mình.
"Cha không có gì thực sự để lại cho Chu Nhất!" Vu Thâm kéo bàn tay khẩn trương tới nỗi đổ mồ hôi của Phương Trình Vũ lại: "Cha muốn thay nó nói lời cảm ơn con." Phương Trình Vũ quá cảm động, cô đứng một bên rơi nước mắt.
"Tiểu Vũ, còn không cảm ơn cha chồng!"
"Cảm ơn cha!" Cô khom người một cái làm lộn xộn cả kiểu tóc đã cố gắng duy trì. Mọi người lại bật cười. Vu Thâm bảo: "Tôi có hai cậu con trai, vậy mà lại đều không giống cha. Chu Nhất rất giống mẹ của nó, trọng tình cảm. Đứa kia lúc nhỏ được tôi chiều hư, không nói đến." Ông ta vẫy tay gọi luật sư, thế là luật sư bước vào đưa cho ông ta một phần văn kiện."Tôi biết làm cha đều không dễ dàng, đây là căn nhà tôi mới mua ở trong thành phố, ông bà thông gia chuyển..." Phương Thạch Trụ lên tiếng từ chối luôn: "Chúng tôi không đi đâu! Nhà cũ ở đã nhiều năm như vậy, chúng tôi không muốn chuyển đi." Trình Phương cũng xua tay: "Tiểu Vũ và Chu Nhất dọn vào ở đi, người trẻ tuổi ở nhà mới, chúng tôi sống ở nhà cũ là được rồi."
Vu Thâm không ngờ câu trả lời như vậy, ông ta chỉ nói sang tên trước đã, ở hay không ở sau này hãy nói tiếp. Nhìn đôi vợ chồng trẻ bên cạnh chỉ bận tâm chuyện trò, đôi tay đan chặt vào nhau, Trình Phương có chút không vui: "Tiểu Vũ, tối nay con..."
"Tối nay con cùng Chu Nhất ạ!" Cô chẳng hề nghĩ ngợi mà trả lời như vậy đấy.
Phương Thạch Trụ cảm thấy con gái mình hôm nay cực kỳ đáng yêu, ông còn định lên tiếng khen ngợi ngay thì bị Trình Phương trừng mắt lại. Phương Trình Vũ vui vẻ liền hỏi rất nhiều, cái gì cũng muốn hỏi một lượt. Cô cảm thấy Chu Nhất rất tài giỏi, cái gì cũng biết, gả cho anh giống như gả cho một cuốn bách khoa toàn thư sống động ấy, không đúng, anh còn đẹp hơn so với bách khoa toàn thư, hơn nữa còn có thể giúp cô sinh em bé này.
Nghĩ thế, cô lại bắt đầu cười ngu ngơ. Chu Nhất ôm vai cô, nhàn nhạt nói: "Tối này chúng mình về nhà em." Sau đó thì chuyện phát triển thành Phương Thạch Trụ và Trình Phương, hai ông bà già nửa đêm không ngủ đứng ngoài cửa phòng của Phương Trình Vũ nghe trộm. Ôi chao, Phương Trình Vũ kêu đến là thảm. Phương Thạch Trụ xấu hổ nghe thấy cả, bấy giờ Trình Phương mới vừa lòng rời đi. Hai ông bà lại mất ngủ suốt đêm, động tĩnh lớn quá, không biết khi nào có thể ôm cháu đây? Lần này là vui đến không ngủ nổi...
Càng gần kề quá khứ càng tổn thương đau đớn, bởi vì bất kể quá khứ ra sao thì cũng không thể trở lại. Phương Trình Vũ bảo mình cần coi quá khứ là bạn bè, chung sống hòa bình với nó. Chu Nhất hơi kinh ngạc. Quá khứ rớt lại trong bóng tối của cô dường như là một tình cảnh khốn cùng. Nhưng Chu Nhất biết, chỉ có đi qua tình cảnh khốn cùng ấy hai lần mới không thể thật sự ngăn cản được cô.
Tòa án bác bỏ khởi tố lại vụ án kết thúc đã nhiều năm, đòi hỏi phải có bằng chứng xác thực. Nếu không có chứng cớ, như vậy có thể yêu cầu bồi thưởng tổn thất.
Đây là một ngày sau một năm kết hôn của Phương Trình Vũ và Chu Nhất. Dư Lương và Hạng Đạt Bình từ Pháp về chơi. Chu Nhất nghĩ tới lúc rồi. Một năm nay Phương hi hi ha ha ầm ĩ, anh âm thầm thu thập một số tư liệu và chứng cứ không hoàn chỉnh. Luật sư của Vu Thâm bảo khả năng lật lại bản án cực kỳ nhỏ, đề nghị Chu Nhất yêu cầu bồi thường. Chu Nhất nói cảm ơn, Phương Trình Vũ của anh sẽ không thích bồi thường, luật sư khó xử rời đi.
Quá khứ là một ngọn núi. Phương Trình Vũ ở dưới chân núi, Chu Nhất đứng ở lưng chừng núi đợi cô. Hai người họ cố gắng, anh nguyện dẫn cô đi qua, cho dù khó mà lật đổ quá khứ.
"Phương Trình." Chu Nhất nói với người phụ nữ đang ngồi đọc sách đối diện với mình: "Anh đã đệ trình đơn phúc thẩm lên tòa án." Công việc ở thư viện, hẹn bản thảo của tạp chí, làm trợ lý chỉnh sửa cho Chu Nhất khiến Phương Trình Vũ vô cùng bận rộn. Cô mờ mịt ngẩng đầu lên: "Anh muốn bảo em đi tòa án ạ?" Phương Trình Vũ phản ứng lại, xiết chặt nắm tay: "Vô ích thôi, Chu Nhất. Em đã thử rồi, vô ích thôi." Thế giới này vứt bỏ cô một lần, sẽ không nhặt cô lên đâu, cô nghĩ điều đó là đương nhiên, liền đáp: "Em không muốn đi!"
"Được." Chu Nhất dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô.
Hôm Phương Trình Vũ bị lừa tới tòa án ấy, Chu Nhất chỉ bảo là sách mới cần tư liệu để viết, hy vọng cô giúp anh đi thu thập. Tuy đó là nơi đầy ác mộng, nhưng Phương Trình Vũ vẫn lựa chọn bước vào.
Cô nguyện ý vì người cô yêu thương nhất trở lại nơi đó lần nữa. Trạm thứ nhất của cái lồng giam ấy. Mỗi bước đi vào, cô đều cố ý chỉ nhìn giày của mình, chúng u ám rất giống chỗ này. Từ đầu chí cuối chỉ có một âm thanh nhắc nhở cô chạy trốn, chạy trốn...Chân đã di chuyển bốn lăm độ, cửa lớn ở kia, chạy thoát có thể lần nữa quay về với thế giới bên ngoài, cô luôn khao khát về lại thế giới bên ngoài. Nhưng sau khi đứng thừ người hai phút, cô tiếp tục đi vào trong. Tường vẫn vậy, nước sơn vẫn vậy, trong không khí vẫn hỗn độn mùi vị công bằng và không công bằng, chúng nhắc tỉnh cô: Phương Trình Vũ, mày là kẻ bị vứt bỏ, bởi vì mày đặc biệt, bởi vì mày ngu ngốc, bởi vì mày không hiểu quy tắc của thế giới này, cho nên mày phải bị nốc-ao, mày đáng bị nhốt tám năm.
"Không phải như thế..." Cô lắc đầu thật mạnh,"Tôi đã sắp hòa nhập với họ rồi..." Không phải như thế, cô cúi đầu khẽ khóc, nhưng lời giãi bày không có hiệu quả, mãi mãi không có hiệu quả...Trên tay cô có một quyển sách, nước mắt và mồ hôi đã dính ướt cả trang sách, trong làn nước mắt mờ mịt, nét chữ mơ hồ không rõ. Thật sự vô ích. Sách cũng không thể cứu vớt mình. Phương Trình Vũ nhớ cánh cửa đối diện, nỗi sợ hãi bị khóa lại bên trong đó của cô, giờ như con quỷ nhỏ chui ra đứng cạnh cô cười nhạo, "Phương Trình Vũ, cho dù mày rời khỏi đây, vĩnh viễn vẫn là 274, nhát gan, yếu đuối, 274 sợ mất mặt..."
"Tôi không phải 274!" Cô ôm đầu gào to, đột nhiên chạy như điên về phía cánh cửa ấy.
Chỉ mất bảy bước chân, bước chân sải rộng hơn chỉ cần bảy bước! Cô dùng sức đẩy cửa ra, nhắm mắt, lớn giọng nói: "Xin lỗi, tôi tới muộn!" Dư Lương và Hạng Đạt Bình ngồi ngay ngắn trên ghế thẩm phán sững người, sau đó cả hai cười to: "Lão Chu, ông đúng là thần! Thời gian vừa vặn luôn!"
Phương Trình Vũ nhìn tòa án trống trơn, lại lần nữa đỏ hoe cả mắt, cất giọng vịt khàn: "Chu Nhất, anh đáng ghét!"
Sự thật chính là như vậy. Chu Nhất dịu dàng nói: "Phương Trình Vũ, em làm anh kinh ngạc đấy!" Phương Trình Vũ khóc đến nỗi phì cười. Sự thật chính là như vậy, một người bị trí tưởng tượng thổi phồng.
"Nếu có những chuyện khiến em thất vọng, nếu có những người khiến em đau lòng, nếu có những lời trước sau không kể, anh thay họ xin em tha thứ. Nếu có những chuyện khiến em hoang mang, nếu có những người khiến em băn khoăn, nếu có những bài hát trước nay em không hát, anh thay họ xin em tha thứ, tha thứ không tưởng tượng tốt đẹp, tha thứ không hy vọng thiết thực, tha thứ không thể không thể xóa bỏ thời gian hẹn ước, tha thứ hoảng loạn suy tính thiệt hơn, tha thứ máy bay không cất cánh đúng giờ, tha thứ bầu Trời xám xịt và ánh nắng ảm đạm. Sau đó thắp sắng lên những tâm tình!"