Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 14: Luận võ chọn rể (1)



Edit: gau5555

Beta: linhxu

Ánh mặt trời tháng năm rực rỡ khác thường, Phó Vân Ngọc từ “Bách mị sinh” trở về, liền ngoan ngoãn ở trong nhà, đại môn không ra nhị môn cũng không đi, quả thực là một tiểu thư khuê các. Kỳ thật, người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng người trong phủ lại bận rộn muốn đứt chân. Thì ra là phó gia tiểu thư này mấy ngày gần đây cảm giác trong phòng có mùi lạ, tìm tới tìm lui rốt cục phát hiện ra nguyên nhân chính là cái bồn cầu bằng gỗ kia, tuy rằng hạ nhân mỗi ngày đều cọ sạch, nhưng đặt ở cuối giường lại luôn có mùi.

Trong đầu Phó Vân Ngọc không ngừng nhớ lại kết cấu bồn cầu tự hoại ở thế kỷ hai mốt của nàng, phát hiện ra mình căn bản không biết gì cả a, nàng cũng không phải giống như những nữ nhân xuyên qua trong tiểu thuyết, tùy tiện họa ra bản vẽ, tìm người động tay một cái là có thể làm ra một cái chậu ngồi bằng ngọc trắng. Vì thế, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp tối nhất, đem cái thùng kia vào một khu vực ngăn cách với phòng ngủ.

Trong phủ hạ nhân cũng không nhiều, nên chuyện tạo riêng một cái toilet biệt lập lại càng thêm việc. Phó Vân Ngọc trong Yên Ba Uyển, không chỉ có cải tạo phòng ở của nàng, mà ngay cả trong đông sương phòng kia cũng tạo vài nhà vệ sinh có phong cách khách nhau. Phó chính đối với chuyện khuê nữ nhà mình xây dựng rầm rộ cái gọi là buồng vệ sinh, tuy rằng không biết cái gọi là buồng vệ sinh này để làm gì, nhưng mà cũng không phản đối. Đối với khuê nữ này ông luôn vô cùng thương yêu, cho dù nhảy lên lầu lật ngói, hay xuống đất đốt nhà, chỉ cần con an toàn vui vẻ là tốt rồi. Đã nhiều ngày, ông cũng bận việc chuẩn bị luận võ kén rể, không rảnh để lo lắng chuyện phiền toái linh tinh trong phủ.

Bởi vì hai ngày trước phương trượng Thanh huyền tự có gửi một phong thư, nên A Canh ca liền vội vàng trở về trong chùa, lưu lại một mình A Căn ca ở thành Tiên nhạc, ai kêu hắn nhất thời không nhịn được đáp ứng người ta tham gia luận võ kén rể chứ? Nhưng, A Canh ca vẫn còn có chút lo lắng, chính hắn cũng không biết bỏ mặc cho hai người bọn họ như vậy có phải là một quyết định chính xác hay không, hắn không dám nghĩ, nhưng mà, hắn cảm thấy, chuyện tình yêu này, bỏ lỡ, sẽ không thể quay lại được. Loại tình cảm nảy mầm từ sâu trong tâm này, là chân thật nhất, là tốt đẹp nhất. Đổi lại là hắn, cho dù Phật chủ hiện thân cũng không cách nào ngăn cản được mình oanh oanh liệt liệt lâm vào bể tình. Biết rất rõ, lần này mình cùng sư đệ ngốc đã phạm vào giới luật rất nghiêm trọng, nhưng mà, hắn vẫn nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩ không được chùn bước) mà làm. Hòa thượng thì thế nào, Phật chủ lúc trước chưa thành phật, cũng không phải cùng Thâu Đà La yêu chết đi sống lại, sinh được hai hài tử hay sao? Ông ta có tư cách gì đi bóp chết tình yêu trong sáng say đắm trong tâm hồn nhân loại đây.

Tiểu hòa thượng A Căn, một mình ở trong khách điếm, vừa vừa gẩy Phật châu thanh tâm đọc lời chú, trong đầu như cũ không khống chế được tràn ra hình ảnh của Phó Vân Ngọc cười một tiếng hay nhăn mày một cái, hai loại ý niệm không ngừng va chạm, kích thích toàn thân đổ mồ hôi. Làm sao bây giờ? Hắn vô lực nhìn ánh nến mờ mịt, nhẹ nhàng thở dài, chẳng lẽ ta thực sự khó có thể thoát khỏi cử chỉ điên rồ này? Phó gia tiểu thư này rất lợi hại, dựa vào ta đây một thân nội lực mà khó có thể chống lại được nó? Sau khi suy nghĩ miên man một hồi, hắn lại một đêm không ngủ, trời tờ mờ sáng, liền ra khỏi khách sạn, đi đến hiện trường luận võ quan sát tình thế.

Sáng sớm hôm nay, trong khu vực phồn hoa nhất thành Tiên Nhạc liền xuất hiện một lôi đài, lôi đài này ước chừng khoảng hai mươi mét vuông, bốn góc của lôi đài đều được cột bằng một đoá hoa lụa đỏ thẫm, bốn cạnh cũng được buộc tơ lụa đỏ thẫm. Phía sau nó được dựng một phòng nghỉ, phía trên đặt một bàn trà cũng ba cái ghế bành, thảm trải đỏ thẫm, tất cả chuyện này đều biểu hiện không khí long trọng cùng vui mừng ngày hôm nay. Chung quanh Lôi đài đã đầy chật người, có một ít là quần chúng, còn một ít là các thiếu gia, chắc chắn đều là cao thủ tới tham gia luận võ chọn rể.

Phó Chính cùng Vương quản gia đi đến hiện trường, sau khi xem xét tình trạng hiện trường một chút, tỏ vẻ vô cùng vừa lòng, những cao thủ võ lâm được mình thuê đã đến mai phục trong đám người cải trang thành người đến tham gia, người được lựa chọn thích hợp làm con rể trong lòng mình nhất, đã đến, đang trong phòng nghỉ uống trà. Luận võ chọn rể còn chưa bắt đầu, nhưng rất nhiều người phía dưới đã muốn nhảy lên trên đài nóng lòng muốn thử .

Phó Vân Ngọc ở nhà tỉ mỉ trang điểm, dùng phấn che đi đôi mắt bị quầng thâm, tối ngày hôm qua, nàng hưng phấn quá độ mà cả đêm không ngủ được, đây chính là lần đầu tiên nàng được ở hiện trường xem luận võ chọn rể a! Nhìn dung nhan tuyệt sắc trong gương, nàng bỗng nhiên nghĩ đến A Căn ca hôm nay sẽ tới tham gia luận võ chọn rể, trên mặt hiện lên hai đóa hồng sắc, mặc vào bộ váy dài hoa lan màu trắng bạc mấy ngày trước đã đặt ở cẩm tú phường ( cửa hàng đặt may quần áo), đi đến hiện trường luận võ.

Lúc Phó Vân Ngọc đi tới, trên lôi đài đã có người đang luận võ. Nàng đến, làm cho mỗi người ở đây đều nín thở im lặng, sững sờ tại chỗ. Mỹ mạo như vậy, ở Bạch Tượng quốc chỉ sợ không phải số một cũng số hai, cái loại bệnh sắc trên mặt nàng trước kia đã biến mất không thấy, thay thế bằng khí sắc màu hồng lộ ra dưới lớp phấn trắng, lông mày kẻ đen, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào vô cùng khéo léo, một đôi mắt sáng giống như sóng lưu chuyển, nhìn lướt qua. Thật sự nàng là thiên tư tuyệt sắc hiếm thấy, không chỉ có ngũ quan tinh xảo tỉ mỉ, một mỹ nữ tuyệt sắc bình thường khó có thể có được, mà nàng còn có một phong thái thanh nhã động lòng người.

Trên lôi đài hai người đang đánh nhau cũng sững sờ ở tại chỗ, trong mắt đều lộ ra tinh quang, nữ tử khuynh quốc khuynh thành như vậy, thật là lần đầu nhìn thấy. Nhưng rất nhanh, hai người đánh nhau lại khôi phục, chiêu thức cũng càng ngày càng ngoan độc.

Ngồi ở trong phòng nghỉ Phó Vân Ngọc căn bản không nhìn hai người trên lôi đài, mắt hạnh nhìn lướt qua toàn trường, lại không thấy tiểu hòa thượng A Căn, trong lòng của nàng bỗng nhiên nhói lên. Một bên khác trong phòng nghỉ một vị nam tử trẻ tuổi mặc tử y ( áo tím), ánh mắt luôn dừng ở trên người nàng, như có điều suy nghĩ.

Tỷ thí năm trận, lúc này trên đài còn dư lại một người vóc dáng mập lùn lỗ mãng giống như Võ Đại Lang, làn da ngăm đen, đôi mắt vô cùng sắc bén, lộ ra tinh quang khiếp người. Phó Vân Ngọc vốn cũng không có cảm giác chán ghét đối với người này, bởi vì nàng sẽ không bởi vì vóc dáng một người mà kỳ thị hắn, nhưng mà, lúc nhìn đến sài đao ( củi khô) cầm trong tay, đôi lông mày của nàng cau lại, trong lòng nghĩ đến, niên đại này thật là có đủ thứ lạ, chắc chắn võ nghệ người này là vô cùng cao cường, ngay cả sài đao cũng có thể làm vũ khí. Đang lúc người này ở trên mặt đắc chí kêu gào, thì trong đám người lại xuất hiện một nam tử bạch y còn trẻ, ngọc diện, mày kiếm, biểu tình lãnh khốc.

Võ Đại Lang: anh trai của Võ Tòng, là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử

Tốt! Phó Vân Ngọc trong lòng âm thầm hô lên một tiếng. Nhìn thấy soái ca, nàng lúc nào cũng không có sức chống cự. Vị soái ca kia sau khi đi lên, trước tiên nhìn về phía nơi nghỉ ngơi cúi chào, báo danh hào của mình. Sau đó, xuất ra vũ khí của mình, tiểu tử này được, vũ khí hoá ra lại là một chiếc quạt giấy, quả nhiên là soái ca lãnh khốc a! Vị soái ca bạch y này, vừa ra tay, ba chiêu liền đem “Võ đại lang” kia ngã xuống đất.

“Đa tạ !” Thanh âm lạnh lẽo, lại trung khí mười phần.

Nhìn thấy võ nghệ xuất sắc của hắn, người dưới đài đều lùi bước. Đã lâu, cũng không có ai lên tỷ thí. Phó Vân Ngọc có chút sốt ruột, nàng đứng lên, cẩn thận nhìn thoáng qua dưới đài, vẫn đang không thấy bóng dáng A Căn ca, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát, chẳng lẽ hắn không tới?

“Ta tới!” Giữa không trung vang lên một giọng nói, một vị nam tử mặc tử y cầm trường kiếm trong tay hạ xuống lôi đài. Tóc đen ở trên đầu dùng một sợi tơ màu trắng quấn lên, để lộ khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, lông mày đen đặc phía dưới, một đôi mắt hoa đào thần sắc lộ ra giống như ánh trăng nhu hoà, dưới chiếc mũi cao thẳng, để lộ đôi môi hồng nhuận hơi hơi gợi lên độ cong mê người, nhất cử nhất động đều tản ra khí chất tao nhã, vừa nhìn đã biết có phong phạm danh gia.

Phó Vân Ngọc có chút giật mình, bộ dạng người này thật sự là đẹp, cùng với A Căn ca của nàng là hai loại người, nhìn người này, trong lòng còn có một loại cảm giác thoải mái không hiểu được.

“Tại hạ Mộ Dung Vân Đình!” Hắn hơi hơi hạ thấp người, nhã nhặn có lễ ( nhã nhặn lịch sự).

Một câu xong, hai người liền bắt đầu đánh nhau. Vừa mới bắt đầu, nên chiêu thức của hai người đều không lạnh không nóng, bỗng nhiên, vị công tử cầm quạt màu trắng kia ra chiêu thức ngoan độc, nước đi không hề có kết cấu gì, nhưng mà từng chiêu lại đánh thẳng vào chỗ hiểm của đối phương, vị công tử Mộ Dung Vân Đình kia hơi ngẩn người, trở tay rút kiếm, lập tức chống ở ngực, ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi tay phải cầm quạt kia, hắn biết, đây là đối thủ đáng sợ, thanh kiếm màu xanh rốt cục phóng lên cao, kiếm ở trên không trung hư hư thật thực uốn vài cái, giống như xà lượn, đánh thẳng vào tay phải người nọ, quạt giấy kia rơi thật mạnh trên mặt đất, ở bên trong quạt giấy đã bị kiếm khí vừa rồi xé rách.Namtử áo trắng kia không thể tin nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.

“Đa tạ !” Như cũ là thanh âm ôn nhuận ban nãy, làm cho Phó Vân Ngọc vụng trộm liếc một cái.

“Tốt tốt tốt ~ vị tráng sĩ này thân thủ quả nhiên giỏi!” Thanh âm thuần chát của Phó chính vang lên giữa lôi đài, vẻ mặt cười đến nhăn lại, nhìn ra được, tâm tình của ông hiện tại rất tốt.

Mộ Dung Vân Đình khiêm tốn trả lời một tiếng, đi đến phía trước. Phó Vân Ngọc lúc này mới chú ý tới dáng người của hắn, cao lớn cường tráng, eo hẹp vai rộng, sải bước, lộ ra phong thái phóng khoáng.

“Xin hỏi vị tính danh vị tráng sĩ này có là Mộ Dung Vân Đình hay không?”

Hắn mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt đảo qua Phó Vân Ngọc.

“Ha ha ha ~ Vân đình a, cha cháu gần đây có tốt không?” Giọng nói của Phó chính bỗng nhiên trở nên quen thuộc, lôi kéo tay hắn ngồi xuống ghế bành.

Phó Vân Ngọc ngây ngốc không hiểu, nhìn hai người trước mắt hỏi han ân cần, nàng cẩn thận nhìn dưới đài một cái, vẫn không thấy thanh âm quen thuộc kia, cảm giác khổ sở hiện lên trong lòng, A Căn ca thật sự nói không giữ lời sao? Nàng lại nhìn thoáng qua nam tử trẻ tuổi bên cạnh cao hen nàng một nửa cái đầu. Người này tuy rằng rất anh tuấn, nhưng dù sao không phải là A Căn ca của nàng, kể cả hắn cái gì cũng tốt, thì cũng không phải là người nọ trong lòng nàng.

“Phụ thân ~” Phó Vân Ngọc do dự một chút, rốt cục kêu lên tiếng.

“A! Đến đến đến ~Ngọc nhi, để Phụ thân giới thiệu cho con một chút!” Phó Chính đỏ bừng mặt, nói to, nói với những người phía dưới : “ Được rồi, hôm nay luận võ chọn rể đến đây chấm dứt, vị công tử Mộ Dung Vân Đình này, tài mạo song toàn, với Ngọc nhi nhà ta thật là xứng.”

Phó Vân Ngọc vừa nghe, làm sao lại chịu, chu cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị nói: “Phụ thân, luận võ này còn chưa kết thúc, cha sao lại nóng vội như vậy?”

“Sao lại không thể chấm dứt, con không phát hiện mọi người đã tản đi rồi hay sao?” Phó chính nói hợp lý.

“Nhưng mà, phụ thân, Ngọc nhi nói chưa chấm dứt tức là chưa chấm dứt, rất nhanh sẽ có người đến ~” Phó Vân Ngọc suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng rất là rối rắm, A Căn ca này thật sự sẽ không đến sao?

Phó Chính sắc mặt cứng đờ, nhìn thoáng qua đứa cháu tư thế oai hùng cao ngất bên cạnh, mang theo tức giận nói: “Ngọc nhi chớ hồ nháo! Việc này đã quyết định như vậy rồi, luận võ chọn rể há có thể làm trò đùa?”

Lời này vừa dứt, trong đám người liền truyền đến một giọng nam thản nhiên quen thuộc: “Thực xin lỗi, ta đã tới chậm!”

Giọng nói này quả thực tự nhiên a, Phó Vân Ngọc nghe xong trong lòng không khỏi cảm động, nước mắt vui mừng, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lão cha dựng râu trợn mắt. Trong đám người xuất hiện một hoà thượng đầu bóng lưỡng với khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, dáng người thon dài, mặc một bộ tăng bào, trên chân đi đôi giầy tăng lữ nàng vốn quen thuộc, một đôi mắt phượng mê người không sợ hãi, chậm rãi từ cầu thang bước lên lôi đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.