Phó Vân Ngọc cúi đầu, không dám nhìn tới khuôn mặt ôn hòa kia, nhất là trong ánh mắt phức tạp của hắn lại có thể làm cho mình cảm thấy áy náy, qua hồi lâu, đối phương vẫn cố chấp chờ câu trả lời của mình, nàng cắn răng một cái, nhẹ nhàng thở dài một hơi, mày nhíu lại, nói: “Ngọc nhi trước đó đã bị bệnh một thời gian, sau khi tỉnh lại, không nhớ già hết. Ai, Ngọc nhi không dám nói cho phụ thân, sợ phụ thân thương tâm, Vân đình ca ca, Ngọc nhi ngay cả huynh cũng không nhớ rõ.” Dứt lời, chậm rãi ngẩng đầu lên, hốc mắt ẩm ướt, muốn nói lại dừng một chút, mắt to chớp chớp nhìn Mộ Dung Vân Đình, “Vân đình ca ca, có thể nói lại cho ta hay không?”
Bên trong chiếc màn xanh đậm, trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Vân Đình tái nhợt, một đôi mắt sáng trong suốt, miệng thở dài một hơi, cầm lấy gối đầu tựa vào đầu giường, mắt híp lại, ánh mắt dần dần trở nên xa xôi.
Năm ấy, mùa hoa anh đào rơi đầy trời, Mộ Dung Vân Đình vẫn là một thiếu niên vừa tròn mười hai tuổi, so với những đứa nhỏ cùng lứa ước chừng cao hơn một cái đầu, mày rậm mắt to, làn da trắng noãn, mặc một thân hoa phục màu vàng, bên hông thắt một chiếc đai lưng cùng màu, trong tay cầm một thanh kiếm loại nhỏ, cả người hắn lộ ra dáng vẻ hiên ngang. Hắn đi theo phụ thân Mộ Dung Thiên Lôi đến thành Tiên nhạc thăm hỏi bạn tốt, Mộ Dung Thiên Lôi nhìn thấy bạn tốt nhiều năm không gặp, nước mắt vui mừng, thao thao bất tuyệt mở máy. Hắn ngồi ở bên cạnh cảm thấy không thú vị, vì thế liền xin phụ thân, đi dạo ở trong viện.
Tòa nhà ở Phó gia này thật sự lớn, Mộ Dung Vân Đình mò mẫn ở hành lang đi một hồi, rốt cục cũng đi tới nơi chim chóc hương hoa. Cảnh trí ở Giang nam này so sánh với phong cảnh hùng vĩ ở Phương bắc, có khác một chút hương vị, nước chảy cầu nhỏ, cả một màu xanh, trăm hoa đua nở, phối hợp với lương đình này thật sự là cảnh đẹp hấp dẫn người. Hắn đi tới, bất giác nhìn đến ngây người, không khống chế được bước chân, tham luyến thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Không gian bay tới mùi hương hoa, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, cách đó không xa, có một rừng cây mà hắn chưa từng thấy qua, càng lại gần mà nói, đó lại là một lối đi màu hồng. Hoa nhỏ màu hồng nhạt bay lả tả đầy trời, phất phới trên mặt đất, lưu lại một màu hồng nhạt. Ánh mặt trời làm cho những bông hoa nhỏ này chiếu thành màu vàng. Làm cho cả mặt đất sáng lạn, giống như đang khiêu vũ, hắn như nhìn thấy các nàng đang cười.
Hắn bước lên mặt đất trải đầy hoa, chóp mũi truyền đến mùi hương nồng đậm, phía trước có một tiểu cô nương mặc đồ đỏ, ước chừng khoảng tám tuổi, búi tóc hai bên, đang kiễng chân, còn Tiểu liên ở một bên đang dùng sức gom hoa đào. Chóp mũi nho nhỏ của nàng đang ở chung cùng đóa hoa, làn da phấn nộn hòa thành một màu với hoa nhi, bàn tay nhỏ bé nõn nà muốn túm đóa hoa kia xuống, thân mình tròn tròn, hai má hồng hồng, gương mặt đáng yêu nói không nên lời..
Mây bay đầy trời, đám hoa hồng kia sâu kín theo gió tán đi, không biết là có phải không cố ý hay không, cô gái kia bỗng nhiên chuyển mắt qua, một đôi mắt to thẳng tắp nhìn thẳng vào hắn, sau đó nở nụ cười sáng lạn, trong đôi mắt lóe ra ánh sang không giống người thường, hai má núm đồng tiền thật sâu nhẹ nhàng xuất hiện, làm cho thiếu niên này bỗng nhiên say mê, đầu óc thất lạc, mùi thơm ngát tùy ý rơi xuống, chui vào trong tay áo, một khắc kia lòng hắn bị kéo lại, mới phát hiện khóe miệng đã khẽ nhếch lên.
“Huynh tên là gì?” Thanh âm như chuông bạc của cô bé kéo suy nghĩ đã bay xa của hắn lại.
Mộ Dung Vân Đình không biết vì sao, theo bản năng nghiêm mặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, trầm mặc không nói.
Vốn tưởng rằng tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài này sẽ có một chút sợ hãi, nhưng không nghĩ tới, nàng lại cười càng thêm ngọt, uốn cong mắt chạy đến bên cạnh hắn, thanh âm nhẹ nhàng lại tới: “Muội gọi là Ngọc nhi, ca ca huynh vừa tới sao? Sao trước đây muội không nhìn thấy huynh.”
“Đây là hoa gì?” Mộ Dung Vân Đình không nhịn được mở miệng nói, vươn tay tiếp được đóa hoa phấn hồng đang từ trên không trung bay xuống
“Ha ha, ca ca chưa từng gặp qua? Hoa này gọi là anh đào, chỉ duy nhất mỗi thành Tiên nhạc có, rất đẹp.” Cô bé thấy hắn mở miệng nói chuyện, trên mặt không khỏi lại sáng lạn thêm vài phần, vẫn không bỏ qua hỏi: “Ca ca tên gì?”
“Mộ Dung Vân Đình.” Lúc thiếu niên nói lời này, trên mặt hiện lên một chút tự hào
“Hóa ra Huynh chính là ca ca phụ thân nói hôm nay tới!” Cô bé rất hưng phấn, tự nhiên dắt tay hắn, cười khanh khách .
Chuyện giống như bình thường này lại làm cho Mộ Dung Vân Đình kích động đến ngẩn người, cảm xúc mềm nhũn trơn bong trên tay, đây là lần đầu tiên chạm vào tay của nữ hài tử, loại cảm giác này thật đặc biệt, bàn tay ấm áp nhỏ bé này, non nớt, không giống với mẫu thân của mình.”Ngọc nhi…” Hắn không khỏi nhẹ giọng nhớ kỹ, cái tên không nhẹ không nặng rơi vào trong lòng mình.
“Tiểu thư, người ở đâu a!” Thanh âm của người hầu gái già, cách bọn họ càng ngày càng gần.
“Chạy mau!” Cô bé nói to một tiếng, liền lôi kéo tay của Mộ Dung Vân Đình chạy nhanh.
Dẫm nát những đóa hoa trên đường, nghe phương hướng, nắm bàn tay nhỏ bé trong tay, gió ở bên tai vù vù thổi qua, chạy trốn, Mộ Dung Vân Đình chỉ cảm thấy có một loại cảm giác vui sướng trước nay chưa từng có. Loại cảm giác này, từ lúc hắn năm tuổi tập võ đã không được cảm thụ qua, mấy năm nay, vẫn đi theo lão sư đọc sách, đi theo vũ giáo (thầy giáo dạy võ) luyện tập, chỉ có buổi tối mới có thể rảnh rỗi. Nhà bọn họ nhiều thế hệ làm quan, bởi vậy phụ thân đối với hắn yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, không chỉ có tập văn võ, còn muốn phẩm hạnh tốt, quả thực rất vất vả, dần dần hắn cũng hình thành được thói quen võ trang đầy đủ trước mặt người ở bên ngoài.
Hai người chạy một hồi lâu, trốn phía sau núi giả.”May mắn, không bị phát hiện, nếu như bị bà vú phát hiện muội vụng trộm chạy đến hoa viên chơi, không học nữ công, thì sẽ bị mắng.” Phó Vân Ngọc thở hồng hộc, tay nhỏ bé lau mồ hôi trên trán nói.
Hóa ra là một cô bé bướng bỉnh, bộ dạng như vậy quả thật vô cùng đáng yêu, Mộ Dung Vân Đình nhìn đôi mắt đen to của nàng đang lưu chuyển, không khỏi cảm khái trong lòng.
“Ca ca đến từ phương bắc đúng không? Nghe phụ thân nói, non sông phương bắc thật tráng lệ, là thật sao?” Vừa ngồi xổm xuống, Phó Vân Ngọc liền vội vàng nói với hắn, một chút cảm giác xa lạ đều không có.
Mộ Dung Vân Đình gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc tán thưởng, mỉm cười, nói: “Phương bắc chúng ta, có núi cao, có chim ưng, có đại thụ che trời, có thảo nguyên, có con ngựa, có dê bò. Không nhỏ hẹp giống như Phương Nam.” Hắn thề, câu cuối cùng là trái với lương tâm, nhưng lúc ấy không biết thế nào, biết rõ lời này sẽ làm nàng khó chịu, nhưng hắn vẫn nói.
khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Vân Ngọc nghiêm lại, quật cường nói: “Muội thấy chưa chắc, cảnh sắc phương bắc tuy rằng phóng khoáng, lại thiếu vài phần dịu dàng, làm sao lại tinh tế giống như cảnh trí phía nam chúng ta”
Một cô bé nhanh mồm nhanh miệng, lại có thể cùng mình tranh luận, có lẽ là lần đầu tiên có người tranh luận cùng mình, cho nên hắn lại có chút khí phách hăng hái nói: “Phương bắc Chúng ta có hãn huyết bảo mã ( tên một loài ngựa), phía nam các ngươi có sao?”
“Hãn huyết bảo mã là cái gì? Ngọc nhi chưa từng gặp qua.” Lòng hiếu kỳ của Tiểu hài tử lập tức xuất hiện.
“Hừ, hãn huyết bảo mã là vật hiếm lạ, ở nước chúng ta có rất ít, hình dáng cường tráng, chạy nhanh như gió, chạy nhanh hơn tất cả những con ngựa khác, hơn nữa, mồ hôi chảy ra giống như máu, nên được gọi là hãn huyết bảo mã.”Thanh âm trong trẻo của Thiếu niên trong có chút chững chạc.
“Nhà Vân đình ca ca có đúng không?”
“Ừm.”
“Ngọc nhi rất ngạc nhiên, ca ca lần sau có thể mang đến cho muội xem hay không?”
“Ừm.” Hắn ma xui quỷ khiến đáp ứng, lại không khỏi thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Hai người đi dạo quanh vườn, Phó Vân Ngọc nói chuyện không ngừng, Mộ Dung Vân Đình chỉ lẳng lặng nghe, híp mắt nhìn bóng dáng màu đỏ nho nhỏ sôi nổi ở phía trước dẫn đường, đi dạo hơn phân nửa cái vườn, thẳng đến khi trời tối hai lão phụ thân tới tìm, mới lưu luyến tách ra.
Đợi sau khi Mộ Dung Vân Đình về nhà chuyện đầu tiên làm, là vụng trộm dắt hãn huyết bảo mã đi gặp Phó Vân Ngọc, nhưng mà bị người trong nhà phát hiện, bắt trở về nhà, bị phụ thân hung hăng giáo huấn một chút. Hàn tuyết bảo mã này là hoàng đế thưởng cho cha hắn vì có công trong chiến đấu, toàn bộ Bạch tượng quốc cũng chỉ có năm con. Một ở nhà bọn họ, một cho đương triều Thừa tướng, ba con khác là ở hoàng cung. Vì thế, phụ thân hiển nhiên coi như bảo bối.
Nhưng mà, Mộ Dung Vân Đình cũng chưa chết tâm, rốt cục vào một buổi tối, hắn mua được gia đinh chăm ngựa, vụng trộm cưỡi lên bảo mã chạy đến thành Tiên nhạc, thực hiện lời hứa kia. Trong bóng đêm, trên lưng hắn giắt thanh kiếm, chạy nhanh qua núi, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng sói tru, nói trong lòng không sợ là không có khả năng, vì dù sao hắn vẫn là đứa nhỏ. Rốt cục, sau hai ngày trên đường, đã đến Phó phủ.
Phó Vân Ngọc lúc ấy nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, dắt bảo mã màu đỏ sậm đi vào cửa chính, hoan hô một tiếng, xông lên đi ôm lấy hắn, “Vân đình ca ca, Huynh thật sự mang hãn huyết bảo mã đến cho muội nhìn.”
“Ca ca, huynh thật tốt, ca ca về sau muội muốn gả cho huynh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Vân Ngọc nở nụ cười sáng lạn như cây anh đào, bàn tay nhỏ bé mập mạp đi sờ con ngựa kia.
Lời trẻ con nói không nên tin, nhưng mà những lời này lại làm cho Mộ Dung Vân Đình mới mười hai tuổi cảm giác được sự sung sướng không hiểu, hắn nhìn cái đầu miễn cưỡng mới có thể đến vai hắn, bỗng nhiên cảm thấy hai ngày hai đêm này thật đáng giá, cho dù trở về bị phụ thân quở trách cũng không sao.
Phó Chính nghe tiếng đi ra, nhìn thấy bảo mã hiếm thấy này, sững sờ ở tại chỗ. Ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy của Mộ Dung Vân Đình, ý thức được tính nghiêm trọng, liền đem chuyện lúc trước hỏi một lần, sau đó lại tự mình cùng hắn đi về nhà chịu nhận lỗi, mới miễn cho hắn bị đánh một bữa.
Khi đó, tộc trưởng hai bên nhìn hai đứa trẻ như vậy, còn nói đùa chờ hai người trưởng thành muốn cho bọn họ thành một đôi. Tuy rằng câu kia chỉ là lời nói đùa, nhưng mà, Mộ Dung Vân Đình lại nhớ suốt mười năm như vậy, hắn nhìn vẻ mặt mờ mịt của Phó Vân Ngọc, không nhịn được khe khẽ thở dài, nàng lại có thể quên tất cả.
Bên này hai người trong phòng đang nghĩ lại, thì tiền thính bên kia tiểu hòa thượng đầu bóng lưỡng cùng Phó chính mặt đầy vết nhăn đang mắt to nhìn mắt nhỏ.(ý nói mắt A Căn ca to còn mắt PC nhỏ ý mừ. ^^^^)
“Ừm hừ, ngươi nói ngươi thực sự không muốn lấy Ngọc nhi nhà ta?” Phó Chính uống một ngụm trà, trong giọng nói mang theo vẻ không thể tin.
“Bần tăng nói qua, người xuất gia không thể cưới vợ.” A Căn ca tiếp tục bày ra bộ mặt như bài phu – khơ, thản nhiên trả lời.
Những nếp nhăn trên mặt Phó Chính càng lúc càng sâu, bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước tiểu hòa thượng A Căn này nhìn khuê nữ nhà mình trên mặt lại đỏ ửng, cùng với cảm xúc chợt lóe qua kia, tâm tình ông càng thêm phức tạp, ông tuy rằng đã già, nhưng cũng người từng trải, vì thế, kéo khóe miệng, nói: “Ngươi thật sự không có chút tình cảm ái mộ nào với Ngọc nhi sao?”