A Căn ca bị Phó Chính hỏi như vậy, không khỏi sững sờ tại chỗ, trên khuôn mặt như lá bài Pu – khơ hơi hơi có một chút chần chờ, “Loại tình cảm ái mộ…” Hắn cúi đầu, miệng nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.
“Đúng , lão phu thấy trong ánh mắt ngươi nhìn Ngọc nhi, rõ ràng bất đồng với những người khác.”
Hắn nhìn vẻ mặt Phó Chính đang phấn chấn, trong lòng bỗng dưng cả kinh, mở miệng nói: “Bần tăng không biết, “Loại tình cảm ái mộ” là như thế nào ?”
Tuy rằng là hòa thượng, nhưng thậm chí ngay cả tình yêu nam nữ này cũng không hiểu, người này không khỏi cũng quá mức khô khan đi? Phó Chính bị hắn hỏi như vậy, trong lòng đang suy nghĩ giải thích với khối đầu gỗ này như thế nào, thì Phó Vân Ngọc tiến vòa. Nàng nhìn thấy phụ thân mình nghiêm mặt, cau mày, ánh mắt dừng lại ở trên mặt tiểu hòa thượng, mà A Căn ca lại là vẻ mặt mờ mịt, xem chừng phụ thân mình là đang làm huynh ấy khó xử, liền thay huynh ấy giải vây: “Phụ thân, A Căn ca luận võ cũng mệt mỏi rồi, nếu không để cho huynh ấy đến sương phòng nghỉ ngơi trước, người xem được không?”
Nếu chính khuê nữ bảo bối của mình mở miệng, thì Phó chính cũng không nói gì nữa, phẩy tay để cho hạ nhân mang A Căn ca đi đến phòng khách.
Ăn nghỉ cơm chiều xong, A Căn ca một lòng không thể bình tĩnh trở lại, trong đầu còn đang suy nghĩ về loại tình cảm ái mộ là như thế nào, vì thế đi ra khỏi phòng tản bộ trong viện. Đúng dịp, gặp gỡ Mộ Dung Vân Đình đang khoanh tay ngắm trăng, ánh trăng sáng quắc, hắn sau khi đã được nghỉ ngơi, khí sắc tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt nghiêng tuấn lãng kia phảng phất như được phủ một tầng ánh sáng bạc, mông lung tản ra hơi thở u buồn.
“Sư phụ, người cũng ngủ không được sao?” Mộ Dung Vân Đình nghe thấy tiếng bước chân phía sau, xoay người lại, biểu tình trên mặt bình tĩnh như nước.
Gió nhẹ quất vào mặt, loáng thoáng bay tới mùi hoa làm cho A Căn ca bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phức tạp, hắn liếc mắt nhìn nam tử đối diện một cái, thản nhiên trả lời: “Bần tăng pháp danh A Căn, có thể gọi ta là A Căn.”
“Ngươi… Thân thể khá hơn chưa?” A Căn ca chần chờ một chút, rồi hỏi.
Mộ Dung Vân Đình khoanh tay mà đứng, thu hết sự do dự chợt lóe qua trong ánh mắt trong trẻo của đối phương, nghĩ đến câu chuyện ban ngày hắn cùng với Phó lão gia nói, nhịn không được mở miệng hỏi “Đã tốt hơn rất nhiều. Xin hỏi, sư phụ A Căn đối với Ngọc nhi là thật tâm?”
Thật tâm… A Căn ca lại mê man lần nữa, cái loại tình cảm ái mộ lúc trước kia hắn còn chưa hiểu được cảm thụ thế nào, lúc này lại đến thật tâm, thật là có chút hỗn độn. Đều nói nữ nhân là con hổ, hiện tại đã biết trúng phải cử chỉ điên rồ như vậy, ngày ngày đêm đêm khống chế không được trong đầu mình suy nghĩ miên man.
“Đêm có chút lạnh, ta đi vào nghỉ ngơi, thí chủ ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi.” A Căn ca không biết trả lời như thế nào, đành phải lấy cái này làm cớ, vội vàng trở về phòng, chỉ để lại cho Mộ Dung Vân Đình kia bóng lưng có chút tĩnh mịch.
Xoay người trở về phòng , A Căn ca tâm tư vẫn như cũ có chút kích động, huyết khí cũng cảm giác được tăng lên rõ ràng, hắn bưng lấy trái tim đang đập nhanh hơn, dùng sức niệm mấy lần thanh tâm rủa, lại mạnh lắc đầu, muốn làm cho mặt nhân vật trong đầu biến mất, nhưng mà, tất cả đều không làm nên chuyện gì.
Kẽo kẹt~ cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiểu hòa thượng A Căn giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, đang vén áo màu xanh, người này, không phải là ân công tối hôm đó ra tay cứu giúp hắn sao? A Căn ca giống như thấy được một tia sáng, liền xuống giường, bước nhanh đi đến trước mặt hắn, vẻ mặt vui mừng, đang muốn mở miệng, thì đối phương cũng đã lên tiếng.
“A Căn ca ca, không nhận ra ta ?” Vị công tử này nụ cười rạng rỡ, giọng nói ôn nhu nhơn nhớt giống như nữ hài tử xinh đẹp .
Giọng nói ngọt nào này ấm áp giống như mặt trời sau buổi trưa, làm cho trái tim của hắn không hiểu sao lại căng thẳng, mang theo nghi hoặc nói: “Ngươi? Ngươi là ân công? Tới thật vừa lúc, ngươi nhanh đi nói rõ ràng cùng với Phó lão gia.”
“A Căn ca ca, Huynh thật không nhận ra ta? Ngọc nhi mặc nam trang có khác biệt rất lớn so với nữ trang sao? Ha ha.” Nhìn bộ dạng ngây ngốc kia của hắn, trong lòng Phó Vân Ngọc càng cảm thấy vui vẻ.
Khuôn mặt tuấn tú đầu bóng lưỡng trước mặt sửng sốt, trầm mặc, vẻ mặt mờ mịt.
Dưới ánh nến mờ, những đường cong trên khuôn mặt tuấn tú của A Căn ca càng phát ra mê người, Phó Vân Ngọc nhịn không được đi vào vài bước, “Ân công chính là ta, ta chính là ân công, A Căn ca ca huynh thật ngốc.”
“Ngươi đang diễn trò? Vì sao ngươi phải để cho ta tới giúp ngươi thắng trận luận võ này?” Hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác hỏi. Nhưng trong lòng vẫn không thể tưởng tượng nổi, nếu không có ý định sống một mình, vậy tại sao lại không muốn gả cho người khác, nhìn Mộ Dung công tử này cũng coi như là số một số hai, thật không hiểu nổi lòng dạ của phụ nữ lại khó dò như thế, khó trách sư phụ nói, nữ nhân dưới chân núi là con hổ.
“Huynh thật sự không biết nguyên nhân sao?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Vân Ngọc nhất thời hiện lên hai đóa hoa đỏ ửng, trong ánh mắt giống như có nước long lanh, đem toàn bộ thân mình đi qua, tiếp tục nói: “A Căn ca ca huynh thật ngốc, Ngọc nhi vì sao lại tạo ra nhiều cơ hội chạm mặt với huynh như vậy? Huynh thật sự một chút cảm giác cũng không cảm thấy sao?”
Mùi thơm đập vào mặt, mang theo hương vị đặc chưng của nữ tử, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa trước mắt càng ngày càng gần, A Căn ca huyết khí vút một cái tăng lên, nháy mắt khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, giống như bị lửa đốt. Trong lòng hắn thầm kêu không ổn, làm sao lại có phản ứng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ trên người nàng có độc dược gì?
“A Căn ca ca, huynh làm sao vậy?” Phó Vân Ngọc biết rõ nguyên nhân phản ứng này của hắn, lại còn vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra nhẹ nhàng giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi, làm ra vẻ ngượng ngùng, nói: “A Căn ca ca, ta có tình cảm ái mộ đối với huynh, chẳng lẽ huynh thật sự một chút cũng không cảm giác được sao “
Loại tình cảm ái mộ? Lại là loại tình cảm ái mộ?
“Loại.. tình cảm ái mộ này là như thế nào? Bần tăng thật sự không rõ, bần tăng chỉ biết là đối với vạn vật thế gian phải nhân từ, bác ái, không thể bởi vì khác biệt chủng tộc mà có thể bất công.” A Căn ca miễn cưỡng mới khống chế được cảm xúc quá mức kịch liệt của mình, vẻ mặt mê mang.
Tê ~ Phó Vân Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, khóe miệng không khống chế được kéo ra, cố nén xúc động mà trợn mắt, oán thầm, cái gì cùng cái gì sao? Thật sự là nói chuyện tình cảm với bò, như thế nào lại lôi đến khác biệt chủng tộc rồi?
“Chuyện ái mộ tình cảm đó là… Thời điểm ta không nhìn thấy huynh, trong đầu đều là hình bóng của huynh, trong lòng cũng sẽ thường xuyên nhớ tới bộ dạng ngây ngốc của huynh, buổi tối trong lòng sẽ không yên mà mất ngủ, mỗi giờ mỗi khắc đều rất muốn gặp huynh, đặc biệt lúc nhìn thấy huynh thì tim đập nhanh, không khống chế được ngôn hành của mình, nhìn thấy một bóng dáng tương tự cũng nghĩ đến huynh, nhìn đến một đồ vật nào đó sẽ nghĩ xem huynh có cần hay không, nói trắng ra là muốn ở cùng chỗ với huynh. Biết không? Loại tình cảm ái mộ này, nói tóm lại chính là tình yêu ở trên đời? Hiểu không?” Từng câu nói ra khỏi miệng, Phó Vân Ngọc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng mà sắc mặt của A Căn ca trước mắt A lại giống như không được tốt như vậy a, chẳng lẽ huynh ấy bị mình dọa đến?
A Căn ca nghe Phó Vân Ngọc đùng đùng nói, càng nghe trong lòng càng hoảng, âm thầm kinh sợ, nguy rồi, cái này không phải trạng thái hiện tại của mình sao? Tất cả bệnh trạng nàng nói mình đều có a? Chẳng lẽ cái này không phải cử chỉ điên rồ? Chẳng lẽ đây là tình kiếp trong miệng sư phụ nói?
“Cái đó, cái đó chẳng lẽ không phải là cử chỉ điên rồ?” A Căn ca xấu hổ đỏ mặt, cụp mắt xuống, không dám nhìn vào đôi mắt đẹp trong suốt của nàng.
Ma, cử chỉ điên rồ! Phó Vân Ngọc vừa cảm thấy yếu ớt lại cẩn thận nhìn lại lần nữa, trên thế giới này còn có ai ngu xuẩn hơn hắn sao? Cử chỉ điên rồ! Hắn cũng không biết xấu hổ mà nói ra miệng! Người lớn như vậy, đứng đắn tinh lực tràn đầy, mà ngay cả chuyện tình yêu nam nữ cũng không biết! Song, trong lòng nàng cũng có chút vui mừng, tiểu hòa thượng này thật sự có tình cảm ái mộ đối với nàng, có tình cảm là tốt rồi.
Nàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “A Căn ca ca, chuyện này thật sự không phải cử chỉ điên rồ, đây là loại tình cảm ái mộ của nam nữ, là loại tình cảm tinh thuần nhất trên thế giới, là từ trong nội tâm tự nhiên phát sinh, chỉ có hai người có tình cảm với nhau , mới có thể cùng ở một chỗ trong cuộc sống a! A Căn ca ca, chẳng lẽ huynh thật sự không có tình cảm gì với ta “
Dung nhan tuyệt sắc bỗng nhiên biến đổi, đôi mi thanh tú nhíu chặt, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất cong lên , trong mắt nổi lên một tầng rung động, toát ra biểu tình ưu thương, A Căn ca nhìn thấy vậy thật sự chịu không nổi, trong lòng lại có cảm giác khổ sở, hơn nữa loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt.
Một lát sau, thái độ của hắn bắt đầu mềm xuống, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là có đi…”
Phó Vân Ngọc vừa nghe xong, vui mừng nhướng mày, lập tức thu nước mắt sắp tràn ra trong hốc mắt lại, nghiêng người cười một tiếng, nói: “Vậy A Căn ca ca có nguyện cùng Ngọc nhi kết làm cành, đời đời kiếp kiếp làm bạn cùng Ngọc nhi?” Lời kia vừa thốt ra, thì ngay cả chính nàng cũng cảm thấy quá mức nóng vội, đã biết tâm tư mãnh liệt như vậy, nhưng, rèn sắt phải thừa dịp nóng, bằng không chờ lạnh lại phí cả thời giờ.
“Chuyện này…” tiểu hòa thượng A Căn ngây ngẩn cả người, hắn mới nhìn rõ được cử chỉ điên rồ của mình, lại vạn vạn không nghĩ tới nàng lại hỏi như vậy. Làm sao bây giờ? Hắn trong lòng do dự, mình đối với nàng lại là tình cảm nam nữ, nàng cầu xin như vậy, trong lòng hắn rõ ràng là thích, nhưng mà, dù sao mình cũng là đệ tử thiếu lâm, lại có thể dễ dàng liền nổi lên thất tình lục dục như vậy, nói tiếp đây dù sao cũng là một kiếp nạn của hắn, sao có thể vì tình yêu nam nữ nho nhỏ mà làm cho sư phụ cùng các sư huynh đệ thất vọng đâu?
“Phó tiểu thư, bần tăng đã nói qua, bần tăng là đệ tử Thiếu Lâm, không thể có thất tình lục dục, xin tiểu thư vẫn nên sớm chặt đứt tấm lòng này đi.” A Căn ca không dấu vết lui lại về sau mấy bước, giọng điệu bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, gương mặt như lá bài kia lại dần dần đã trở lại.
Ánh mắt của hắn lướt qua bả vai Phó Vân Ngọc, xuyên thấu qua cửa sổ được mở ra, kéo dài đến nơi rất xa, loại cảm giác này, vừa xa xôi lại vừa xa lạ, làm cho Phó Vân Ngọc cảm giác được sự lạnh lẽo, nàng chậm rãi xoay người, ngoái đầu nhìn lại rồi cho hắn một ánh mắt ai oán tình cảm sâu sắc, còn quăng lại một câu: “A Căn ca ca, huynh và ta yêu nhau là thiên ý, huynh nếu không dám thừa nhận, thì Ngọc nhi cho dù đến chân trời góc biển cũng sẽ đuổi theo huynh.” Dứt lời, mở cửa rời đi. Kỳ thật, Phó Vân Ngọc nàng là loại người nào, sống hai cuộc đời, chịu qua tình cảm văn hóa của thế kỷ hai mươi mốt hun đúc, khổ tình như vậy đương nhiên không phải nàng đã trải qua, đơn giản là thời gian kia đọc ngôn tình xem kịch quá nhiều, nhất thời quật khởi, lời này liền phun ra.
Màn đêm nặng nề, tiểu hòa thượng A Căn nhìn theo bóng dáng đã đi xa kia, biểu tình trở nên phức tạp, tâm tình cũng chợt nặng nề hơn.