Giang gia quái thú kia cùng với đám chó săn tạm thời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, đành phải lặng lẽ tránh ở bên ngoài Mộ Dung phủ ôm cây đợi thỏ. Hôm nay Giang gia thiếu gia mặc một thân trường bào màu bạc, phía trên thêu đầy kim tuyến, ánh nắng trực tiếp chiếu vào, nhất thời ánh kim lóng lánh, hấp dẫn ánh mắt của người đi ngang qua, nhưng thời điểm nhìn thấy mặt của hắn, biểu tình nháy mắt dại ra, liền xoay người, giống như trông thấy cái gì đó không sạch sẽ. Giang gia quái dị này nấp phía sau sư tử đá của Mộ Dung phủ hồi lâu, rốt cục chống cự không nổi dụ hoặc của các cô nương thanh lâu ở đối diện, phân phó vài hạ nhân, mang theo vẻ mặt đáng khinh thẳng tắp chạy đi.
Phó Vân Ngọc buổi sáng thức dậy liền cảm thấy dạ dày không thoải mái, cũng không định ăn điểm tâm mà đi tới hướng Trúc uyển. Cũng không phải nàng không đói bụng, mà những quy củ trên bàn cơm đáng ghét kia làm cho nàng cảm thấy mệt chết đi, nàng giả bộ đủ rồi. Lúc đi tới cửa lại bị Uyển Dung gọi lại.
Chỉ thấy nàng nhu thuận biết điều nâng làn váy chạy chậm tới đây, lộ ra hai cái răng mèo, ngọt ngào mà nói: “Ngọc nhi tỷ tỷ còn chưa đi ăn sáng sao? Bụng chưa có gì mà đã đi ra ngoài rồi? Nhìn thân mình tỷ gầy như vậy, phải tẩm bổ nhiều hơn mới đúng, nhanh lên, buổi sáng hôm nay ta làm điểm tâm rất ngon miệng đấy.” Dứt lời, cũng không để ý nàng khẽ nhăn lông mày lại, dám lôi kéo nàng đi trở về.
Phó Vân Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua cái tay đang lôi kéo nàng thật chặt kia, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu, cũng không biết sao Uyển Dung lại đột nhiên nhiệt tình như vậy, lúc bình thường không phải chỉ toàn nói lời lạnh nhạt thôi sao. Không kịp nghĩ nhiều, liền đi tới nhà ăn. Mộ Dung phu nhân ngồi ở chỗ kia ăn cháo, thấy Phó Vân Ngọc lại đây, khẽ gật đầu, lại cúi đầu. Hôm nay trên bàn trừ bỏ một chút đồ ăn bình thường, còn thêm hai đĩa bánh ngọt tạo hình rất khác biệt.
Uyển dung hôm nay mặc quần áo màu vàng nhạt, thân thể mềm mại tự nhiên ngồi xuống, gắp một khối bánh ánh sáng màu trong suốt, lộ ra một hình dáng đỏ ửng của hoa mai vào trong bát Phó Vân Ngọc, trong ánh mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, nhợt nhạt cười, nói: “Ngọc nhi tỷ tỷ, bánh mứt hoa hồng nhân táo này là ta đã dậy từ sáng sớm làm, tỷ nếm thử đi.”
Phó Vân Ngọc nhìn thoáng qua miếng bánh hoa hồng kia, lại liếc về chiếc đĩa nhỏ trước mặt Mộ Dung phu nhân, phát hiện bên trong sạch sẽ lại có ít ánh sáng lạnh, liền do dự một chút, ôn nhu nói: “Phu nhân sao lại không ăn? Phải để Phu nhân ăn trước mới đúng.”
Vẫn cúi đầu Mộ Dung mẫu rốt cục ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nàng một cái, nói: “Bữa sáng ta không có thói quen ăn đồ ngọt, phát ngấy.”
Trong không khí lạnh lùng, Phó Vân Ngọc có chút bất an trong lòng, thấy vẻ mặt ngây thơ của Uyển dung, rốt cục vẫn là cắn một miếng. Dày đặc trong miệng, mang theo mùi hương hoa hồng, nhân bánh đầy đủ các vị, mứt táo hầm thật sự rất nhừ, ngọt mà không ngấy, lưu lại hương thơm trong miệng, càng khó là, trong bánh hoa hồng này có một loại hương vị quen thuộc. Nàng thỏa mãn thở dài nhẹ nhõm một hơi, bánh hoa hồng mứt nhân táo này thật sự là mỹ vị, thế nhưng lại có thêm phong vị của Giang Nam.
“Uyển Dung muội muội thật sự là khéo tay, hương vị của bánh hoa hồng này thật sự rất ngon.” Tuy rằng nàng cũng không thích nàng ta, nhưng mà Phó Vân Ngọc cũng không keo kiệt nói lời tán thưởng đối với nàng.
Uyển Dung kia vừa nghe, biểu tình trên mặt càng thêm sinh động vài phần, lại gắp thêm mấy miếng bánh cho nàng, nói: “Tỷ tỷ quá khen, làm sao có được suy nghĩ tinh vi như tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ thích, vậy thử thêm miếng nữa, ăn nhiều một chút nha.”
Bởi vì dạ dày không khoẻ, Phó Vân Ngọc cũng không dám ăn nhiều, chỉ cắn thêm mấy miếng nho nhỏ liền cáo từ thẳng đến trúc uyển. Nhưng, thời điểm nàng ăn, luôn cảm giác được có bốn ánh mắt vẫn nhìn theo nàng, cũng không biết có phải nàng quá mẫn cảm hay không, chỉ cảm thấy bốn ánh mắt kia lộ ra cảm giác lạnh lẽo, làm cho nàng sởn hết gai ốc.
Từ lúc Phó Vân Ngọc xoay người rời đi, Uyển Dung cùng Mộ Dung phu nhân nhìn nhau cười, thu đồ ăn trên bàn.
Phó Vân Ngọc đi lòng vòng ở trong rừng trúc, thấy chim khách ở trên cành trúc líu ríu vui đùa ầm ĩ, không khí trong lành cùng với bùn đất mềm nhũn dưới chân làm cho nàng nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, thừa dịp chung quanh không có người, lại bắt đầu tập thể dục, nhưng, lúc này nàng thông minh, đè thấp thanh âm xuống thấp. Sau khi làm ba vòng, trên người ra đầy mồ hôi, xem chừng A Căn ca cũng đã luyện công buổi sáng xong, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước nhà gỗ. Cửa phòng hờ khép, màn trúc che ánh sáng trên cửa sổ cũng được kéo lên, bên trong lại thêm một người.
Phó Vân Ngọc tới gần khe cửa khép hờ, nhìn bóng dáng người nọ, mới phát hiện hóa ra lại là Mộ Dung Vân Đình, hai người đều đưa lưng về phía cửa, giống như đang nói chuyện gì đó. Lòng hiếu kỳ của nàng lập tức bị kéo lại đây, lỗ tai dán tại trên cửa cẩn thận nghe.
“A Căn sư phụ, ngươi chừng nào thì trở về Huyền thanh tự?” Mộ Dung Vân Đình đối mặt với A Căn ca, khoanh tay nói.
Chỉ thấy bóng dáng trầm tĩnh kia giật giật, nói: “Ta cùng với Vân Ngọc cùng rời đi.”
“A Căn sư phụ, ngươi là đệ tử cao quý của Thiếu Lâm, ở cùng với một nữ tử quá lâu, hình không được thích hợp? Hơn nữa, ngươi đã rời xa sư phụ đã lâu, ngươi không nhớ sư phụ của mình sao?” Mộ Dung Vân Đình khẽ khom người, giọng điệu ôn hòa, lại mang theo sự kiên định.
Trong khe cửa, bóng dáng thon dài kia của A Căn ca run rẩy, trầm mặc.
Phó Vân Ngọc ở bên ngoài ngừng lại, trong lòng không hiểu có tư vị gì, tiếp tục quan sát động tĩnh bên trong.
Qua hồi lâu, A Căn ca rốt cục xoay người lại, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt phượng bình tĩnh như nước, giống như lần đầu tiên Phó Vân Ngọc nhìn thấy hắn, giảm thấp thanh âm xuống nói: “Ta với Vân Ngọc cùng nhau trở về.”
Mộ Dung Vân Đình bỗng nhiên đi đến trước mặt hắn, nhìn khuôn mặt trắng nuột như ngọc của hắn, hít sâu một hơi, nói: “A Căn sư phụ, ta hiểu ý của ta. Ta quả thật rất thích Ngọc nhi, lần đầu tiên thấy nàng, đã đặt nàng ở trong lòng, nhiều năm qua như vậy chưa bao giờ quên.”
Ngoài cửa Phó Vân Ngọc tâm chợt căng thẳng, nhìn hai người bên trong xấu hổ, có chút không biết làm sao.
“A Căn sư phụ, ta sẽ làm cho Ngọc nhi hạnh phúc, ta có thể lập tức lấy nàng làm phu nhân, ta có thể cấp cho nàng cẩm y ngọc thực, khiến nàng cả đời không lo, nhưng mà ngươi thì sao, ngươi là đệ tử Thiếu Lâm, cho dù ngươi muốn cho nàng hạnh phúc, thì đường đi của hai người về sau sẽ rất vất vả, ngươi cam lòng để cho nàng vất vả sao?” Mộ Dung Vân Đình thấy A Căn ca im lặng không lên tiếng, giọng nói hòa hoãn xuống, mang theo sự thỉnh cầu.
Lời này giống như một loại búa tạ, nện ở trong lòng A Căn ca, lời hắn ta nói dường như đánh trúng vào điểm yếu của hắn. Đúng vậy, mình chỉ là một hòa thượng, có thể mang đến cho Vân Ngọc hạnh phúc gì chứ? Mình trừ bỏ niệm kinh luyện võ, cái gì cũng không biết, đường đi của hai người sẽ vô cùng vất vả.
Phó Vân Ngọc người ở bên ngoài, nhưng tâm lại ở bên trong, giờ phút này với tất cả lo lắng hận không thể tiến lên, nhưng mà tiến lên để làm gì, nàng cũng không biết. Đang do dự, bỗng nhiên cảm giác được trong bụng quặn đau, sau đó còn có rắm từ lỗ khí thả ra. Nguy rồi, tiêu chảy ! Nàng trong lòng kinh hô, liền nhìn chung quanh tìm kiếm nhà xí, rốt cục ở trong rừng trúc tìm được một nhà xí, vọt đi vào, kéo quần, ngồi xổm xuống, mặt vặn vẹo, mắt hạnh trợn lên, mày nhăn lại, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Cảm giác đau bụng sắp ngất liền trôi qua, nàng nỗ lực chống đỡ. Trong lòng nghĩ, nếu mà bây giờ đi, thì sẽ chết ở trong buồng cầu, không phải chết đuối , mà là bị hun chết. Đây là chuyện xưa nghe rợn người cỡ nào a, đệ nhất mỹ nữ Bạch tượng quốc lại có thể đi toilet là trượt chân rơi vào hầm cầu, sau đó bị chết đuối bên trong, ngẫm lại đều cảm thấy tử trạng kinh khủng.
Một trận quặn đau lại đi qua, Phó Vân Ngọc đứng lên, ôm bụng sắc mặt trắng bệch đi ra. Cô lỗ lỗ ~ mới vừa đi không đến vài bước, bụng lại bắt đầu kêu lên, lập tức lại quặn đau, làm cho nàng bất chấp hình tượng, giống như gió vọt vào toilet. Đang êm đẹp làm sao có thể bị tiêu chảy? Chẳng lẽ điểm tâm sáng nay có vấn đề? Nàng nghĩ lai biển hiện khác thường của Uyển Dung sáng nay, trong lòng càng thêm chắc chắn .
Trong rừng trúc, một nữ tử tuyệt sắc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ôm bụng, một lần một lần nhằm về phía toilet, vừa khom người đi ra ngoài. Lúc này, là lần thứ mười một, Phó Vân Ngọc đã muốn kéo toàn thân mềm như nhũn ra, tứ chi vô lực, bụng khó chịu vô cùng, giống như đem toàn bộ đồ ăn một năm này lôi ra hết. Nha đầu chết tiệt kia, lại dám hạ thuốc xổ với ta, lần sau đợi ta có cơ hội phải hạ cho nàng ta gấp ba lần, làm cho nàng ta ban ngày ban đêm không ngừng kéo, làm cho nàng ta kéo đến thành bã đậu!
Càng nghĩ càng giận, Phó Vân Ngọc kéo bước chân vô cùng trầm trọng, cũng không có mặt đi gặp A Căn ca, từ trong rừng trúc đi ra ngoài. Giờ phút này, chim nhỏ vẫn như cũ líu ríu ở trên cây, không khí vẫn mới mẻ như cũ, nhưng mà tâm tình Phó Vân Ngọc trừ bỏ tức giận, tức giận, vẫn là tức giận. Nghĩ đến bộ dạng ngây thơ kia của Uyển Dung, nàng lại không muốn trở về Mộ Dung phủ, nàng ở trong Mộ Dung phủ cảm thấy áp lực. Vì thế, trong đầu hiện lên một ý niệm, nàng thay đổi phương hướng, ở đầu đường đi dạo.
Bầu trời Trung lịch bao la và rất xanh, người cũng rất nhiệt tình, kẹo hồ lô lại ngọt như vậy, thịt trong bánh bao thì từng khối thịt lớn, cô nương lại đẹp như vậy, nam nhân cũng thế… Ngạch… Nam nhân kia nhìn rất quen mắt? Phó Vân Ngọc chợt xoa xoa mắt, muốn xác định mình vừa rồi bị hoa mắt. Nhưng mà, nàng càng xoa như vậy, mặt người nọ ngược lại càng thêm rõ ràng hơn. Trong lòng nàng run mạnh một cái, khuôn mặt này không chỉ là quen mắt a, mà đã từng làm cho nàng có một loại xúc động muốn đâm chết vào phía dưới cái cằm kia.
A Căn ca cùng Mộ Dung Vân Đình không ở bên cạnh, Phó Vân Ngọc hoảng hồn, nhìn nhanh chóng nhích tới gần đám đông kia, rồi xoay người chạy trốn, lại bị một đôi tay có lực kéo lại.
“A! Buông!” Phó Vân Ngọc kêu to.
“Ai u, tiểu mỹ nhân, lại làm nàng đau.” Vị thiếu gia kia gọi lại cười đến híp mắt lại, trong răng vàng phun ra một mùi làm cho người ta ghê tởm, “Ngu ngốc, đối với tiểu mỹ nhân làm sao có thể thô bạo như vậy.”
Người nọ sợ tới mức lập tức buông lỏng tay, bận rộn đổ về phía sau.
“Ngươi muốn thế nào?” Phó Vân Ngọc ôm hai tay che ở trước ngực, vẻ mặt đáng khinh của người nọ làm cho nàng toàn thân nổi da gà.
Giang gia quái dị kia hắc hắc cười nhẹ mấy tiếng, vén lên phần khung không có lông mày, bày ra vẻ mặt tự cho là rất tuấn tú nói: “Ai u, mỹ nhân a, đừng sợ hãi như vậy, ta chỉ là muốn thương yêu nàng thật tốt.”
Nhìn cái đôi tay kia của hắn, đang càng ngày càng tới gần mặt, Phó Vân Ngọc cảm giác muốn chết tâm đều có. Không được, phải nghĩ biện pháp đào thoát, nếu như bị người quái dị này xâm phạm, thì có chết cũng không thể nhắm mắt. Nàng lập tức nặn ra một nụ cười sáng lạn, trong óc liều mạng tìm tòi tin tức có thể sử dụng.
“Ai u, Giang thiếu gia, ngài, lại ái mộ Ngọc nhi?” Phó Vân Ngọc xoay chuyển sắc mặt cùng giọng nói, hỏi.
“Ngọc nhi thật sự là một Giải ngữ hoa, ai cũng biết.”
Phi! Giải ngữ hoa, giải cúc hoa của ngươi đấy! Phú nhị đại chết tiệt, ỷ vào trong nhà có quyền thế liền chiếm đoạt con gái đàng hoàng, làm tất cả chuyện xấu. Phi! Xem ta không chỉnh chết ngươi!
“Giang thiếu gia, hiện tại ta có chút mệt, chúng ta có thể ngồi xuống ăn trước không? Cửa hàng đối diện bên kia điểm tâm cũng không tệ nha.”
Phó Vân Ngọc nháy mắt với hắn, nháy mắt liền khiến cho Giang gia thiếu gia thần hồn điên đảo, trong lòng bốc hỏa. Giang thiếu gia kia thấy nàng dịu ngoan như thế, cũng buông lỏng cảnh giác, cùng nàng đi vào trà lâu. Hai người ngồi dựa vào cửa sổ, gọi một bình trà, và một ít điểm tâm, từ trên cửa sổ có thể nhìn thấy một cửa hàng thuốc cách đó không xa
“Tiểu mỹ nhân, làm sao lại một mình ở trong này?”
Giang gia thiếu gia giữ lại nước miếng, không nhịn được vươn móng vuốt sờ bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Phó Vân Ngọc. Phó Vân Ngọc cố nén xúc động muốn ngất, đè lại nước chua ở trong dạ dày dâng lên, cười tủm tỉm nhìn móng vuốt kia đang đặt trên tay mình, trong lòng âm thầm động viên mình, trăm ngàn lần phải nhịn xuống, hiện tại không đành lòng dừng lại, mà đợi thì càng thêm bi kịch.
“Ai u, Giang thiếu gia, ta vốn ở tại trong Mộ Dung phủ, nhưng mà người ở bên trong đều xa lánh ta, ngẫm lại cũng chỉ có huynh là đối với ta tốt nhất, lúc trước tới cầu thân mang theo nhiều sính lễ như vậy.” nàng giả vờ giả vịt thở dài, vẻ mặt đau thương, tiếp tục nói: “Ngọc nhi hiện tại có chút hối hận rồi, ai.”
Giang gia thiếu gia vốn chính là bao cỏ, giờ phút này nghe được Phó Vân Ngọc nói như vậy, trong lòng nhất thời xuân tâm nhộn nhạo, nữ tử tuyệt sắc trước mắt này làm cho toàn bộ thân thể hắn giống như được bay lên.
“Tiểu mỹ nhân đang nói thật?” Hắn tiếp tục vuốt ve tay Phó Vân Ngọc.
“Tất nhiên là nói thật, Ngọc nhi lúc này còn có thể nói dối gì nữa, gia phụ đi trước, Ngọc nhi thầm nghĩ chỉ muốn tìm ai thương mình để gả cho, ai, chỉ tiếc, hiện tại cửa nát nhà tan, làm sao còn có nam nhân nào nguyện ý lấy ta.” Nói chuyện, còn cố nặn ra hai giọt nước mắt.
Tiểu mỹ nhân khóc, Giang gia thiếu gia nhìn mà vô cùng đau lòng, lại mơ ước đến sắc đẹp của nàng, nhịn không được nói: “Tiểu mỹ nhân nếu không hôm nay theo ta trở về, ta sẽ thương nàng thật nhiều .”
Phó Vân Ngọc cúi xuống, mặt đỏ lên, đúng vậy, đó là giả bộ, hiện tại nàng đối với nghệ thuật “Giả bộ” này đã luyện được rất cao, nhưng, làm bộ như mặt đỏ, hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Nàng ở trong lòng hết sức bội phục tài hoa của mình, quả nhiên, tiềm năng vẫn phải ép một chút .
“Thiếu gia, huynh nóng vội như vậy, chẳng lẽ là khi dễ ta không cha chủ trì hay không? Ngọc nhi tuy rằng chỉ còn lại một mình, nhưng mà Ngọc nhi cũng là một cô nương thanh bạch, huynh như vậy… Ai…”
“Thiếu gia, Ngọc nhi bỗng nhiên cảm giác được trong bụng không khoẻ, có thể đi tới nhà vệ sinh hay không?”
Một đôi mắt đen, mị thái ngàn vạn, Giang gia thiếu gia liền gật đầu đáp ứng, nhìn bóng dáng nàng rời đi mà chảy nước miếng.
Phó Vân Ngọc đi xuống lầu hướng về nhà vệ sinh, lại lặng lẽ tìm đến chưởng quầy, để hắn giúp nàng đi mua một gói thuốc xổ bỏ vào trong bình trà của Giang gia quái thú, còn mình thì trấn định lên lầu. Không lâu, một bình Bích loa xuân ( tên một loại trà xanh) liền mang lên đây, Phó Vân Ngọc giống như không có việc gì thay hắn châm trà, nhìn hắn uống vào, trong lòng đã muốn kích động vạn phần.
Lượng thuốc xổ lần này là gấp năm lần người bình thường, tin tưởng người quái dị này sau khi ăn vào, rất nhanh sẽ có hiệu quả, Phó Vân Ngọc híp mắt nhìn hắn. Ở trong mắt người kia là nàng đang đưa tình nhìn mình, nhưng mà, hắn một chút cũng không cảm giác được một cuộc bão táp dạ dày cùng cúc hoa thật lớn đang đánh úp tới hắn.