Đã nhiều ngày, trong Mộ Dung phủ đều tràn ngập trong không khí náo nhiệt, ngay cả người thường xuyên đêm không về vì bận việc xử lý sự vụ trong quân Mộ Dung Phục cũng mỗi ngày đều trở về sớm cùng mọi người ăn bữa cơm. Mấy buổi tối này đều ở trong thư phòng đối rượu cùng Phó Chính, giống như là đang thương lượng chuyện gì đó. Phó Vân Ngọc dường như cũng thay đổi cá tính, thoát khỏi tính thật cẩn thận ngày xưa, dần dần hoạt bát hơn. Bên người thêm một tiểu Liên, thì nàng nói cũng nhiều hơn, nhìn thấy Uyển Dung cũng không có bài xích như trước kia, tuy rằng người ta đối nàng vẫn lạnh như băng như trước. Cưỡi ngựa, xem cá, học nấu cơm, đi chơi, tìm A Căn ca, duy chỉ có không dám ra đường.
Lúc rảnh, mắt mèo kia của nàng nhìn kỹ chân nhỏ của A Căn ca, vụng trộm mà làm giầy cho hắn, đây chính là thủ công sống của nàng xử nữ a. Nhưng mà, nàng Phó Vân Ngọc lại là nửa đường xuyên qua tới đây, làm sao mà biết làm tăng hài, hoàn thành xong đôi giày sẽ làm nàng mất cái mạng già này, mắt vừa đỏ, vừa hút lấy máu của mình (ngón tay) một ngày một đêm lãng phí vải vóc, như thế nào cũng không chịu để cho tiểu Liên hỗ trợ, thẳng đến khi nàng đâm hết năm đầu ngón tay của mình, cũng không cầm được kim thêu nữa mới đưa chiếc hài vô cùng thê thảm bán thành phẩm giao cho tiểu Liên xử lý. Thời gian chờ tiểu Liên làm giày, nàng lại không chịu ngồi yên , cầm kéo đi xén bớt mặt giày, vì thế, gian phòng của nàng giống như linh đường —— tất cả đều là màu trắng.
Lão quản gia trong Mộ Dung phủ nước mắt tuôn rơi, khi toàn bộ vải vóc ở trong quý phủ có thể làm giầy tất cả đều dùng hết, thì một đôi giầy diện mạo độc đáo rốt cục cũng đại công cáo thành ! Tuy rằng mặt giầy làm có chút lớn, một cái đầu nhét vào cũng không vấn đề gì, nhưng mà, mùa hè nha, lớn một chút cũng tốt, thoải mái a, thông khí. Tuy rằng phía đầu hơi xiêu xiêu vẹo vẹo, đường kim ngang dọc không có cái nào thẳng tắp, nhưng như thế này mới là độc nhất vô nhị a, đi ở chân trên đường như thế sẽ không bị đụng giày! Ngẫm lại xem, trong miếu tất cả đều là hòa thượng, thống nhất quần áo giầy cùng đầu bóng lưỡng, một chút đặc sắc cũng không có, làm một hòa thượng còn trẻ tuổi, không có đặc sắc sao được, A Căn ca phải đứng đầu Huyền thanh tự, sẽ dẫn dắt một đám hòa thượng đi lên vũ đài. Phó Vân Ngọc nhìn thật kỹ vào đôi giày kia, có chút vừa lòng, tìm một tờ giấy, bọc lại rồi đi đưa cho A căn ca.
Mang tâm tình vô cùng hưng phấn đi trên đường đến Trúc Uyển, đây chính là sản phẩm thủ công nghệ đầu tiên Phó Vân Ngọc làm, trong lòng của nàng giờ phút này đang chạy loạn giống như con thỏ nhỏ, nhảy lại nhảy. Dọc theo đường đi, nàng đã sớm nói kỹ lại những lời mình muốn nói, hiện tại phụ thân đã trở về, A Căn ca lại luôn luôn bảo vệ nàng cho đến bây giờ, thắng luận võ chọn rể, lưỡng tình tương duyệt, như vậy chuyện nào đó hẳn là sẽ nước chảy thành sông đi.
Nàng đi vào ngôi nhà gỗ trước mặt, phát hiện màn trúc trên cửa sổ đã được cuốn lên, ngó đầu vào nhìn bên trong, ơ, người đâu? Bên trong không có một bóng người, lại tìm một vòng ở chung quanh, vẫn không thấy bóng dáng A Căn, trong lòng cảm thấy mất mát, chỉ đem giầy đặt ở trên bàn phía trước cửa sổ, ấm ức trở về. Vốn định buổi chiều lại đi tìm hắn, nhưng đúng lúc ở cửa phòng Phó Chính lại đụng phải A Căn ca mới ra.
Hắn như trước mặc tăng bào đã lâu năm kia, chẳng qua là sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, trong mắt lại là yên tĩnh Phó Vân Ngọc chưa bao giờ thấy qua. Nàng nhìn hắn, tâm cứ như vậy không chút nào đề phòng mà đau lên, giống như có một loại dự cảm không tốt.
“A Căn ca ca, huynh sao lại ở trong này, ta vừa còn đi đến chỗ huynh tìm huynh.” Phó Vân Ngọc khoác tay hắn, quan tâm hỏi.
A Căn ca tay lạnh như băng, lúc Phó Vân Ngọc chạm vào tay của hắn, rõ ràng lùi bước, tiếp theo lại khôi phục vẻ mặt trấn định, cũng không dám nhìn nàng đang ngập nước, cụp mắt nói: “Vân Ngọc, ta còn có việc, ta đi trước.”
Thái độ của hắn như vậy Phó Vân Ngọc xem ra, rõ ràng trong lòng đang có chuyện. Nàng cùng hắn ở chung đã lâu như vậy, tất nhiên có thể nhận ra được hắn đang che giấu cảm xúc, hắn càng muốn chạy trốn, nàng lại càng không thể thả, vì thế, nàng lại nắm thật chặt tay hắn, theo dõi ánh mắt của hắn nói: “A Căn ca ca, huynh làm sao vậy?”
“Không có việc gì, Vân Ngọc, nàng hạnh phúc là tốt rồi.” A Căn ca bỗng nhiên ngước mắt lên, thẳng tắp nhìn nàng, trong mắt không có gì vui mừng như đang nói
Phó Vân Ngọc thấy hắn vẫn né tránh, trong lòng nóng nảy, nhưng lại không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể gắt gao nắm lấy cánh tay đang muốn giãy ra của hắn. Hai người trầm mặc, giằng co, không khí càng ngày càng nghiêm trọng, giống như một sợi dây thun, hai người chia ra nắm hai đầu, mặc kệ ai buông tay trước, thì cả hai đều bị tổn thương. Rốt cục, Phó Chính xuất hiện đánh vỡ cục diện bế tắc này, ông nhìn thấy một màn như vậy, đầu tiên là vẻ mặt cứng đờ, sau đó gọi Phó Vân Ngọc đi vào.
“Ngọc nhi, vi phụ có chuyện muốn thương lượng với con.” Phó Chính ngồi thẳng thân mình, nghiêm mặt nói.
Phó Vân Ngọc vểnh cái miệng nhỏ nhắn đứng ở bên cạnh bàn tròn, hai mắt hồng hồng, không nói được một lời.
“Hiện tại phụ thân đã thuận lợi trở lại, việc buôn bán của nhà chúng ta cũng dần dần tốt hơn, nhà chúng ta lúc này toàn dựa vào Mộ Dung gia, Ngọc nhi a, hôn sự của con, ta nghĩ cứ như vậy mà quyết định.” Phó Chính sờ sờ chòm râu, tiếp tục nói: “Ta xem Vân Đình tuấn tú lịch sự, đối với con lại có tình ý…”
“Phụ thân, người đang nói cái gì?” Phó Vân Ngọc càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, Phó Chính này có ý tứ muốn đem nàng gả cho Mộ Dung Vân Đình, liền cắt đứt lời của ông: “Thắng luận võ là A Căn ca ca, lần này con có thể sống để gặp lại phụ thân, cũng chính là do A Căn ca ca liều mình cứu giúp.”
Phó Chính nghe thấy vậy, cau mày, ông đã sớm đoán được tâm sự của nữ nhi, may mắn lúc trước đã mời tiểu hòa thượng lại đây “Xâm nhập” mà chia sẻ tâm tư, “Ngọc nhi, vi phụ đã quyết định, Vân Đình là người lựa chọn tốt nhất.”
“Phụ thân, ngài sao không hỏi ý kiến của người khác đã quyết định? Ngài không có hỏi qua Ngọc nhi thích ai, ngài không có hỏi A Căn ca ca có nguyện ý hay không.” Phó Vân Ngọc mang theo tiếng khóc nức nở, quật cường nói. Phó Chính tuy rằng là phụ thân của mình, nhưng mà cũng không thể lấy hạnh phúc sau này của nàng để đùa giỡn, muốn nàng gả cho người nàng không yêu, nàng kiên quyết không thể nhận .
Phó Chính tức giận, sắc mặt cũng hơi chuyển sang màu xanh, không tự giác nâng cao âm lượng nói: “Chuyện này ta với Mộ Dung bá phụ của con cùng nhau quyết định, Vân Đình tất nhiên cũng nguyện ý, hiện tại chẳng lẽ không phải đang hỏi ý kiến của con?”
“Hừ, phụ thân, người không công bằng, người còn chưa hỏi A Căn ca ca, người còn chưa hỏi huynh ấy đâu!”
“Ai nói ta không hỏi? Vừa rồi ta đã hỏi, hắn cũng hiểu được hắn không thể mang lại hạnh phúc cho con!” Ngữ khí như đinh đóng cột, nặng nề mà nện ở trong lòng Phó Vân Ngọc, làm cho nàng nhất thời cảm giác được sự lạnh lẽo.
Nàng mở to miệng, kinh ngạc nhìn ông, không thể tin. Kinh ngạc, thương tâm, tất cả đều hiện rõ trên mặt nàng.
“Cha gạt người!” Nàng quát to một tiếng, nặng nề mà đẩy cửa ra, rồi xông ra ngoài. Nàng muốn chạy đến hỏi A Căn ca, nàng muốn đích thân hỏi hắn một chút, hỏi hắn có phải đã nói như vậy hay không, hỏi hắn có phải thật sự buông tay hay không, hỏi hắn có phải thật sự không thương chính mình hay không, hỏi hắn trả lời như vậy rốt cuộc là muốn thế nào.