Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 37: Hòa thượng về chùa



Edit: gau5555

Beta: linhxu

Phó Vân Ngọc lặng lẽ bỏ chạy từ cửa sau của Mộ Dung phủ, hiện tại tất cả mọi người đều đang bận việc hôn sự, căn bản không chú ý đến tình huống ở cửa sau, cho nên nàng trốn thoát rất thuận lợi, lại thấy trang phục nữ trang của mình rất dễ làm cho người ta chú ý, lại mượn cửa hàng vải mua một bộ nam trang để đổi, rồi tiếp tục dán ria mép lên trên môi, để che giấu đi vẻ thanh tú tuấn mỹ của nàng. Nàng ở trên đường mua rất nhiều lương khô, sau khi xác định vị trí của Thanh Huyền tự, bước trên đường từ từ đi tìm phu. Con đường này, nàng là một cô gái, tất sẽ khó đi, nhưng mà trong lòng nàng đã chuẩn bị vượt qua mọi chông gai, không tìm được A Căn ca không bỏ qua.

Trong Mộ Dung phủ từ trên xuống dưới đều đắm chìm ở trong tiếng chiêng tiếng pháo vui mừng, hôm nay chú rể mặc hỉ phục đỏ thẫm, đội thêm mũ chú rể, trên người buộc bông hoa hỉ đỏ thẫm, chân mang đôi ủng ngắn màu đen, anh khí bức người mặt mày lộ ra sự vui sướng không kiềm chế được, lập tức đến ngay, cũng rất muốn đi vào bên trong, may mắn có quản gia đã nhanh chóng kéo lại. Chuyện này làm mọi người náo loạn chê cười, chú rể lại khẩn cấp muốn đem tân nương lấy về nhà như vậy. Nhưng mà tân nương tử này cũng chậm chạp không chịu ra khỏi khuê phòng, nhóm bà mối bọn nha hoàn ở ngoài cửa gõ vài lần, nàng cũng không chịu đi ra, người ngoài cửa tức giận đến muốn giậm chân, chỉ nghĩ tân nương tử được gả đi nên e lệ, ngượng ngùng, nhưng mà các nàng làm sao mà biết người ngồi trên giường Uyển Dung đang vô cùng khẩn trương, đạp từng bước lên phía trước, không phải địa ngục thì là thiên đường.

Rốt cục, đang lúc mọi người thiên hô vạn hoán, nàng nện bước chân nhỏ, đẩy những đồ trang sức nặng nề, dưới sự giúp đỡ của tiểu Liên đi ra. Khi đỡ lấy tay nàng, tiểu Liên rõ ràng cảm giác được sự khác thường, tay tiểu thư nhà nàng lớn hơn rất nhiều, làn da cũng hơi thô, chẳng lẽ là vết thương trên tay mấy ngày nay còn chưa kịp tan? Người đón dâu bên ngoài đang thúc giục, nên nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, liền đỡ tân nương tử lên kiệu hoa.

Đội ngũ đón dâu vòng quanh khu vực sông đào rồi đi một vòng, diễn tấu sáo và trống cực kỳ náo nhiệt, làm cho hàng xóm láng giềng đều tới đây quan sát, sau khi bái đường, tân nương tử liền được đưa vào hôn phòng, chú rể đi ra tiền thính chiêu đãi tân khách. Trong lúc đó, có nhiều lần, Mộ Dung Vân Đình thỉnh thoảng cũng nhịn không được muốn vào phòng xem tân nương tử một chút, đều bị nhóm các dì ngăn ở ngoài cửa, rồi lại bị giễu cợt. Thẳng đến khi buổi tối tân khách tan cuộc, hắn cũng uống hơi sau. Mới được mọi người ôm đẩy vào động phòng. Phong tục Trung lịch có một chỗ khá tốt, đó là đêm tân hôn không có người đến nháo động phòng, cũng sẽ không gây trở ngại người mới đêm đẹp. Những người lớn nói một đống thể lệ trong đêm tân hôn, rồi cười hì hì đóng cửa lại.

Mộ Dung Vân Đình ánh mắt trong trẻo, nhìn chằm chằm tân nương tử đang ngồi bên cạnh, trong lòng giống như được sưởi ấm trong mùa đông lạnh, cả người đều nhanh chóng muốn hòa tan .

“Ngọc nhi, ” hắn cúi đầu nói, trong giọng nói tràn ngập sủng nịch.

Tân nương tử tay giấu ở trong quần áo đã gắt gao nắm thành quyền, nhưng vẫn cúi đầu như trước

“Ngọc nhi, ta đã để nàng đợi lâu.” Trên mặt hắn tràn ngập ý cười, lấy tay kéo tấm khăn voan đỏ thẫm kia xuống

Gương mặt phấn trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, môi đỏ sẫm, trong con mắt lộ ra ánh sáng mê người, nhưng mà Mộ Dung Vân Đình lại đứng ở tại chỗ, hắn dùng lực dụi dụi hai mắt, lại nhìn lên, vẫn là nữ tử trước đó, mới giật mình nói: “Uyển Dung biểu muội, sao lại là muội?”

Uyển Dung khuôn mặt tràn đầy sức sống, khẽ rướn hàm dưới, mang theo một chút e lệ, nói: “Biểu ca, huynh mất hứng khi nhìn thấy Dung nhi?”

Vẻ ham muốn trên mặt hắn quay ngược trở lại, oanh một chút đứng lên, vẻ mặt khó có thể tin hỏi: “Ngọc nhi đâu? Ngươi đem Ngọc nhi giấu đi nơi nào?”

Mặt Uyển Dung trong nháy mắt cúi xuống dưới, kết quả như vậy, là nàng đã sớm dự đoán được, lấy lại bình tĩnh, thẳng tắp chống lại đôi mắt chứa lửa giận của hắn, nói: “Huynh có biết lòng nàng đặt tại trên người hòa thượng kia không, nàng chạy, cho nên ta đến đây. Biểu ca, ta thích huynh nhiều như thế chẳng lẽ một chút huynh cũng không phát hiện ra sao?”

“Đủ!”Mộ Dung Vân Đình gầm lên một tiếng, thân mình kịch liệt run lên, không khí vui mừng hóa thành ưu thương dày đặc, “Ngươi đi ra ngoài.”

Thân thể Uyển Dung mềm xuống, hai hàng nước mắt đẫm lệ rơi uống dưới, đè thấp thanh âm, nói: “Hôm nay dượng mở tiệc chiêu đãi bạn bè tốt trong triều của người, mọi người bên ngoài đều nhìn động tĩnh trong phòng chúng ta hôm nay, huynh chẳng lẽ muốn vất hết danh dự của người đi đêm nay sao, từ nay về sau trở thành trò cười cho toàn bộ dân chúng Trung lịch?”Thấy Mộ Dung vân đình giật mình, nàng lại tiếp tục nói: “Ta biết huynh đối với ta vô tình, nhưng mà huynh hôm nay diễn trò cũng phải diễn cho nghiêm chỉnh không phải sao? Ta yêu huynh, ta không ngại trong lòng huynh có nữ nhân khác, chỉ cần nơi đó của huynh lưu lại cho ta một chỗ nho nhỏ để làm nơi dung thân là đủ rồi, huynh vẫn không rõ?”

“Đêm nay, hãy ngủ lại đây, được không? Xem như ta cầu xin huynh, đừng để cho ta một mình, ta có thể ngủ trên mặt đất.”

Trong lòng Mộ Dung Vân Đình băn khoăn rất nhiều, nhưng đành phải ứng, Uuyển Dung trước mắt tình thâm ý thiết, làm cho hắn áy náy vạn phần, hắn cái gì cũng có thể cho nàng, chỉ trừ duy nhất thứ nàng muốn.

Màn lụa màu hồng, ánh nến trong suốt, tràn đầy đau thương, một đêm đêm đẹp, không như mộng, cùng với bóng dáng hai người.

Khoảng cách từ Trung lịch đến Thanh huyền tự cũng không xa, A Căn ca tuy rằng không xuất môn cùng một ngày với Phó Vân Ngọc, nhưng hắn dù sao cũng là nam tử, hơn nữa lại có khinh công tốt nhất, ngày đêm chạy đi không dừng, rốt cục cũng đến Thanh Huyền trấn, hắn đứng ở dưới chân núi, nhìn toàn chùa miếu bắt mắt trên đỉnh núi kia, bỗng nhiên có một chút sợ hãi, lại có một cảm giác nhớ thương nhàn nhạt. Không biết nàng hiện tại đã rời giường chưa, a, không đúng, tối hôm qua nàng đã thành thân với Mộ Dung công tử, đã trở thành thê tử của người khác. Từ hôm nay trở đi, hắn cho dù hoàn tục, có thể ôm toàn bộ nữ nhân, nhưng chỉ có không thể chạm được vào nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng cảm giác đau đớn khó nhịn. Phật quang rạng rỡ trên đỉnh núi, đưa hắn một trái tim đã nứt đôi bất đắc dĩ trở về, thở dài thật mạnh, bước trên thềm đá.

Không dưới một canh giờ, hắn đã đứng ở tước mặt Thanh Huyền tự. Thanh Huyền tự là ngôi chùa duy nhất trong tất cả những thành trấn to nhỏ xung quanh Thanh huyền trấn, phương trượng bên trong ngày thường đều từ bi thương người, bởi vậy, trong đại sảnh hương khói luôn dày đặc, hàng năm không ngừng. Hắn đã rời đi lâu như vậy, trong chùa một chút cũng không thay đổi, A Duẫn đang rửa sạch đại lư hương bên cạnh, thấy A Căn ca, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền bỏ lại việc chạy vội tới.

“Sư huynh, huynh đã đồng ý trở lại, đệ rất lo lắng.” A Duẫn vẻ mặt đơn thuần, cùng với lúc trước xuống núi tìm A Căn ca không có sự khác biệt.

“Ha ha, A Duẫn, Đệ lại cao thêm. Sư phụ có khỏe hơn không?”

Khuôn mặt thanh tú của A Duẫn lập tức nhíu lại, thật cẩn thận nói: “Sư huynh, huynh cũng nên cẩn thận, ngày ấy lúc đệ trở về, tính tình sư phụ bộc phát, tức giận nằm ở trên giường ba ngày liên. Đã nhiều ngày nay đều hỏi huynh có trở về hay không”.

A Căn ca nghe thấy vậy trong lòng cả kinh, lại lo lắng, phương trượng lại tức giận vì mình mà sinh bệnh, chuyện này làm thế nào cho tốt. Năm đó nếu không có sư phụ nhặt hắn từ trong thùng gỗ ở bờ sông trở về, thì hắn đã sớm chết chìm trong đáy sông, nào có hắn ngày hôm nay, hiện tại lại làm cho sư phụ khó chịu như vậy, đúng là bất hiếu. Không quan tâm đến A Duẫn đang muốn mở miệng, liền chạy đi đến phòng Phương trượng

Hắn ở ngoài cửa phương trượng Thanh huyền gõ một trận, không thấy có người mở cửa, liền tính đi đến thiện phòng tìm, ai ngờ vừa quay người thiếu chút nữa động vào một người.

“Sư phụ!”Hắn kêu lên một tiếng quỳ xuống, “Sư phụ, đệ tử sai lầm rồi, không tuân theo mệnh lệnh của người.”

Hòa thượng Thanh huyền vuốt chòm râu trắng thật dài, sắc mặt cực kém, nặng nề nói: “Con không tuân theo không chỉ những thứ này, con lại đây theo ta nói chuyện.”

A Căn ca sửng sốt, trong lòng có một loại cảm giác bất an mãnh liệt. Đi theo phía sau phương trượng Huyền thanh, hắn thở mạnh cũng không dám, các huynh đệ đi lên muốn chào hỏi cùng hắn nhưng nhìn đến vẻ mặt hắc ám của phương trượng, cũng lập tức không có tiếng động, lui đầu tản ra .

Bên trong thiện phòng, phương trượng Huyền Thanh nhắm mắt ngồi xếp bằng trên cái đệm, trầm mặc không nói, đối diện là A Căn ca đang quỳ trên mặt đất, không nói được một lời. Phương trượng không hổ là phương trượng, cho dù nhắm mắt lại không nói lời nào, thì hơi thở của ông phát ra cũng đủ để cho các đệ tử sợ tới mức không khống chế được nước tiểu. A Căn ca giờ phút này tuy rằng không có nước tiểu để khống chế, nhưng mà trên người lại đổ toàn mồ hôi lạnh

Hắn rất muốn ở trước mặt sư phụ nói ra những chuyện gặp được trong mấy ngày gần đây, muốn giải thích với ông. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu trừ bỏ Phó Vân Ngọc vẫn là Phó Vân Ngọc, trong lòng cũng biết mình phạm vào đại giới, yên lặng quỳ, chờ phương trượng Huyền Thanh xử lý.

“A Căn a, con là đồ nhi đắc ý nhất của vi sư, nhưng mà con…” phương trượng Huyền Thanh rốt cục đã mở miệng, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ thất vọng.

“Sư phụ, con sai rồi, thỉnh sư phụ trách phạt!” A Căn ca dập đầu vào mặt đất vang lên mấy tiếng, nằm ở trên mặt đất không dám đứng dậy.

Phương trượng Huyền Thanh bỗng nhiên mở đôi mắt bởi vì tuổi già mà sưng vù lên, trong đôi mắt đục ngầu bắn ra sự uy nghiêm, nặng giọng, nói: “Tự con nói, con đã phạm phải sai lầm gì.”

“Đồ nhi không nên bỏ qua những lời sư phụ dạy, nhìn con cọp dưới núi nhiều lần, đồ nhi không nên cãi lại mệnh lệnh của sư phụ, trễ về chùa, đồ nhi không nên giết người, nhưng mà, đồ nhi là vì cứu người a.”

“Ừm, cũng chỉ có những thứ này? Con giết người là vì cứu người nào?” Phương trượng Huyền Thanh dù sao cũng đã nuôi dưỡng hắn hai mươi nắm, đối với động tình của hắn, tất nhiên cũng đoán được một hai.

A Căn ca cảm thấy khó xử, mặt đỏ tai hồng, mượn lá gan, nói: “Sư phụ, đồ đệ sai rồi, không nên động tình đối với nữ tử dưới chân núi.”

Hắn rốt cục đã thừa nhận, hòa thượng Huyền thanh nhận được câu trả lời trong lòng, lại càng phẫn nộ, cưỡng chế tức giận, nói: “Một hòa thượng Thiếu Lâm, sao có thể dây dưa gì đó với nữ nhân, vi sư ra lệnh cho con cắt đứt tưởng niệm trong đầu, sớm ngày tĩnh tâm, thành kính quy y cửa phật.”

A Căn ca do dự một chút, hắn có thể không được đi cùng nàng đầu bạc đến lão, có thể không hề gặp mặt với nàng, nhưng mà, hắn muốn ở trong lòng lưu lại một vị trí cho nàng, phân tình này, thật sự là khó có thể dứt bỏ, lúc này mỗi lần nhớ đến, thì tim giống như bị đao cắt. Muốn hắn hoàn toàn quên nàng, sợ là phải khoét đi trái tim của hắn. Từ đó, làm người không tim không phổi, cũng sẽ chặt đứt được sự tưởng niệm kia

“Sư phụ, đồ nhi sẽ không cùng nàng có chuyện gì, chỉ là đồ nhi, thật sự không thể đem loại tưởng niệm này cắt bỏ đi, sư phụ, có thể hay không…”

“Câm mồm!” Hòa thượng Huyền thanh giận tím mặt, “Người đâu, đệ tử A Căn, phạm vào sắc giới, sát giới của chùa ta, nhanh chóng nhốt vào trong thập bát đồng nhân trận, để trừng phạt.”

May mắn chỉ là thập bát đồng nhân trận, hòa thượng Huyền Thanh quả nhiên vẫn bao che khuyết điểm, nếu đổi lại là đệ tử khác, phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ là phải trục xuất khỏi Thanh Huyền tự .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.